Ân Tiểu Ly giả bộ tức giận bắt lấy Úy Y Nhi gãi ngứa:
- Tiểu nha đầu kia, nói ai mê mẩn?
- Là cô cô, là cô cô, Tiểu Ly cô cô vốn mê... A... Ngứa chết... Cô cô, ta sai rồi... A... Thả ra... A... Không chịu nổi...
Úy Y Nhi bị Ân Tiểu Ly gãi chết đi sống lại, rối rít xin tha. Ân Tiểu Ly hành Úy Y Nhi một lúc mới thả ra.
Ân Tiểu Ly hỏi:
- Y Nhi, ta hỏi ngươi, thật sự có cảm giác lạ với Trần công tử sao?
- Đúng vậy!
Úy Y Nhi đến bên bờ hòn đảo như đứng ở vực sâu, nàng hét to hướng vô tận hải mênh mông vô ngần.
Úy Y Nhi lẩm bẩm:
- Loại cảm giác này không phải vừa gặp đã thương, ta cũng không rõ ràng, như là...
- Cái này...
Ân Tiểu Ly định nói gì chợt phát hiện Trần Lạc, Úy Thiên Long xuất hiện ở đây từ khi nào.
Ân Tiểu Ly nghe Úy Thiên Long truyền âm:
- Tiểu Ly, tiểu Tiêu Du và Y Nhi có vài chuyện cần bàn, chúng ta tạm đi trước.
Ân Tiểu Ly gật đầu ngay, theo Úy Thiên Long rời đi.
Úy Y Nhi đứng bên mép đảo mặt hướng vô tận hải, nhắm mắt lại, giang hai tay nói:
- Biết không, Tiểu Ly cô cô?
- Cảm giác này rất đặc biệt, vô cùng đặc biệt, như là từng quen nhau. Rất kỳ diệu, kỳ lạ. Ta luôn khó hiểu tại sao đột nhiên sinh ra cảm giác này với tiểu tử mặt trắng, chắc sẽ không là vừa gặp đã thương thật đi? Nếu đúng là vậy thì thật tệ.
- Bên cạnh tiểu tử mặt trắng có quá nhiều nữ nhân, tạm không nói đến cái gì Nữ Vu, Nữ Đế, Nữ Oa, dù chỉ là Bà Sa tỷ tỷ, Ngự Nương thì ta đã không giành được.
- Nha đầu, ta có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao? Nhanh vậy đã yêu ta?
A?
Úy Y Nhi giật mình thấy kỳ, xoay người nhìn sang. Thấy mặt Trần Lạc làm Úy Y Nhi hết hồn, chân mềm nhũn ngã ra vô tận hải. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trần Lạc lắc mình xuất hiện bên cạnh Úy Y Nhi, giang tay ôm nàng vào lòng.
Trần Lạc cười nói:
- Làm gì lẩn quẩn trong lòng? Ta chưa nói từ chối nàng.
- Tiểu tử mặt trắng... Ngươi... Ta...
Tim Úy Y Nhi đập nhanh, vừa xấu hổ vừa tức giận, nhất là bị Trần Lạc ôm làm nàng hoảng hốt.
Trần Lạc không đùa giỡn Úy Y Nhi tiếp, hắn ôm nàng trở về đảo.
Úy Y Nhi nhìn trái nhìn phải, hỏi:
- Ngươi đến đây lúc nào, Tiểu Ly cô cô đâu?
- Tiểu Ly cô cô của nàng có chuyện đi trước rồi, kêu ta đến cùng nàng.
t- A không cần.
- Nàng đã nói vừa gặp đã thương ta, thì ta đến đây thỏa mãn ước mong của nàng đây.
- Vớ vẩn, ta không thèm vừa gặp đã thương tiểu tử mặt trắng nhà ngươi! Làm ơn đừng tự kỷ như vậy được không? Không đi tiểu rồi nhìn xem bộ dạng của mình đi, ai... Ai vừa gặp đã thương ngươi? Ta phi! Thật không biết xấu hổ...
Trần Lạc cười lúng túng:
- Được rồi.
Trần Lạc không ngờ nha đầu này độc miệng như vậy, ngang ngửa cỡ Lạc Anh.
- Được rồi, không đùa nữa, ta tìm nàng có chút chuyện.
Úy Y Nhi trừng Trần Lạc:
- Có chuyện gì?
Úy Y Nhi đe dọa:
- Nói trước là ngươi còn dám nhắc về vừa gặp đã thương thì coi chừng ta đánh!
Hiện giờ Trần Lạc không có tâm tình nói thứ này, hắn ngoắc kêu Úy Y Nhi đến.
Úy Y Nhi lườm Trần Lạc, cáu kỉnh hỏi:
- Làm gì? Lấp lấp ló ló, chỗ này đâu có ai.
- Ta hỏi nàng, có bao giờ nghe về mảnh đất hư vọng chưa?
Úy Y Nhi lắc đầu ngay:
- Mảnh đất hư vọng gì? Chưa từng nghe.
- Còn Hư Vọng chi phật, biết không?
Úy Y Nhi lại lắc đầu. Trần Lạc thầm nghĩ nha đầu thật sự không nhớ gì, phải làm sao để nàng nhớ ra đây? Cái câu gặp liền biết là có ý gì?
- Này hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi ta còn phải về.
- Chờ chút, hãy đứng yên đừng nhúc nhích.
Trần Lạc thầm nghĩ thử sử dụng hư vọng cầu chân xem sao.
- Cái gì gọi là đứng yên đừng nhúc nhích? Ngươi muốn làm gì?
Úy Y Nhi cảnh giác nhìn Trần Lạc:
- Cảnh cáo ngươi đừng hòng giở trò xấu xa, không thì ngươi sẽ tiêu đời!
Trần Lạc mặc kệ Úy Y Nhi, hắn bắt đầu thi triển hư vọng cầu chân.
Tất cả tướng đều là hư vọng.
Khúc dạo đầu Hư Vọng chi thư nói vạn vật trong vũ trụ là giả dối, tiến vào trạng thái hư vọng có thể xem bản, nhìn nguyên, quan sát hình dạng nguyên thủy của vạn vật trong vũ trụ. Sự thật đúng là vậy, thiên địa cũng không ngoại lệ. Nhưng mấy năm nay Trần Lạc gặp qua vài tồn tại không thể điều tra được, ví dụ mấy tộc nhân Bàn Cổ Nữ Oa, Nữ Vu, Nữ Đế. Không thể sử dụng hư vọng cầu chân quan sát hình dạng nguyên thủy của bọn họ, vì lý do gì thì Trần Lạc không biết.
Giờ phút này, Trần Lạc đang tiến vào trạng thái hư vọng quan sát Úy Y Nhi, đáng mừng là nàng không như Nữ Oa không thể cảm ứng được, ngược lại rất dễ dàng, dễ còn hơn dùng hư vọng cầu chân quan sát một con kiến. Vấn đề không phải dễ hay không mà như một loại phù hợp, hấp dẫn.
Đúng vậy, vừa phù hợp vừa hấp dẫn.
Cảm giác như nam châm hút nhau, Trần Lạc tiến vào trạng thái hư vọng hầu như không tốn sức. Hình dạng nguyên thủy của Úy Y Nhi dễ dàng hiện ra trong đầu Trần Lạc.
Trần Lạc quan sát kỹ, hình dạng nguyên thủy của Úy Y Nhi rất lạ, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
A?
Sao có thể như vậy?
Càng quan sát Trần Lạc càng thấy quen, chợt có thanh âm văng vẳng trong đầu hắn.
- Đừng quên, không thể quên...
Thanh âm làm tim Trần Lạc run rẩy, linh hồn tĩnh lặng.
- Đừng tin tưởng, đừng quên... Đừng tin tưởng, đừng quên... Ngươi chính là ngươi... Ngươi là Hư Vọng... Đừng quên...
Thanh âm cứng rắn mà yếu ớt, lúc ngừng lúc nối. Trần Lạc chợt nhớ lúc vừa dung hợp với Hư Vọng chi thư thì trong đầu luôn có thanh âm này, sau này chứng thực đó là giọng của Thiên Hạ Ngũ Y, cũng là người thống trị địa ngục một trong chúa tể ngũ sắc thiên dưới tay Nữ Oa, Huyết Y Đường Phi.
Đường Phi?
Trần Lạc chợt nhận ra tại sao cảm giác hình dạng nguyên thủy của Úy Y Nhi làm hắn thấy quen thuộc, vì lúc trước hình dạng nguyên thủy của Đường Phi cũng giống vậy.
Khoan, không thể nào!
Tại sao hình dạng căn nguyên nguyên thủy của Úy Y Nhi giống y như Huyết Y Đường Phi?
- Ngươi... Tiểu tử mặt trắng... Ngươi... Làm gì ta? Sao ta cảm giác kỳ kỳ?
Úy Y Nhi không biết nàng bị gì mà tim đập rất nhanh, máu nóng sôi trào, linh hồn sắp thoát ra ngoài. Úy Y Nhi té xuống đất, nàng ngước nhìn Trần Lạc.
Úy Y Nhi hoảng sợ nói:
- Ngươi... Rốt cuộc làm gì... Làm gì ta? Sao ta... A... Ta nhức đầu quá!
Trần Lạc vội nâng Úy Y Nhi dậy, hỏi:
- Y Nhi, rốt cuộc nàng là ai? Có quen Đường Phi không?
- Đường Phi? Tên rất quen... Sao cảm thấy tên này quen quá... Tại sao...
Úy Y Nhi bứt tóc, lắc đầu nguầy nguậy, lầm rầm:
- Đường Phi... Đường Phi... Đường Phi...
Úy Y Nhi vụt ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu. Úy Y Nhi nhìn Trần Lạc, biểu tình hoang mang bàng hoàng, lắp bắp hỏi:
- Ngươi... Là Trần Lạc?
- Nàng là ai? Là Úy Y Nhi hay Đường Phi?
Trần Lạc nhìn Úy Y Nhi khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ máu, hắn như thấy Huyết Y Đường Phi. Trần Lạc không phân biệt được ai là ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...