- Tiểu Tiêu Du, ta phỏng đoán điểm cong vũ trụ có lẽ liên quan tới ngươi. Vừa rồi ba người Nữ Oa giả mạo ngươi càng khiến ta tin vào điều này, ngươi sắp sửa đối mặt chuyện cực kỳ đáng sợ.
- Lão Úy, ngươi suy nghĩ giù xem ta sẽ đối diện chuyện đáng sợ gì?
- Bà Sa tiểu thư từng nói với ta khi đó ngươi có lẽ sẽ thành cái bia bị mọi người chỉ trích. Lão thiên gia chúa tể các thần trên trời, Đại địa lão gia tử chúa tể đàn ma dưới đất, Nữ Oa chúa tể các nhân linh có lẽ sẽ... Sẽ xuống tay với ngươi.
- Chết tiệt, không khủng bố vậy đi? Ta chỉ muốn nhảy ra nhân chi pháp tắc, liên quan gì lão thiên gia, Đại địa lão gia tử?
- Liên tục nằm ở đây, ngươi nên biết mình là chân chủ ghi trong Dự Ngôn chi thư, hiện tại xem thái độ của Nữ Oa đối với ngươi thì bọn họ xác định ngươi là tai họa. Nữ Oa vì bảo vệ nhân chi pháp tắc của mình sẽ đưa ngươi nhảy ra nhân chi pháp tắc. Nhưng ngươi có nghĩ tới không? Nếu ngươi nhảy ra nhân chi pháp tắc tức là tiến vào địa chi pháp tắc. Nữ Oa xem ngươi là tai họa, Đại địa lão gia tử cũng vậy, lão thiên gia coi ngươi là cái đinh trong mắt. Ngẫm lại xem nếu ngươi nhảy ra nhân chi pháp tắc thì sao bọn họ đồng ý?
Liên tưởng đến Nữ Oa, Nữ Đế, Nữ Vu hợp sức phóng giết hắn, cộng với những lời Lạc Anh nói, Trần Lạc nhận rõ ràng sự tồn tại của hắn khiến vài người không nhịn được nữa. Trần Lạc biết, trước khi hắn đến vô tận hảiư thì Thất Dạ đã nói rồi. Trần Lạc chỉ không biết đám người này khi nào sẽ xuống tay với hắn, giờ nghe Úy Thiên Long phân tích, trong đầu hắn đoán được đại khái.
Nhân chi pháp tắc.
Thất Dạ nói Trần Lạc là chân chủ ghi trong Dự Ngôn chi thư, nhưng trước kia nhiều người không biết chân chủ này là chúa cứu thế hay diệt thế nên không ai tùy tiện hành động. Hiện tại Nữ Vu, Nữ Đế, Nữ Oa định tiêu diệt Trần Lạc, đây là khẳng định hắn là chúa diệt thế. Cho dù ba nàng không thừa nhận thì cũng không dám chờ tiếp, nên buộc lòng ra hạ sách này.
Trong lòng Trần Lạc biết đám người Nữ Oa, thậm chí toàn bộ tộc nhân Bàn Cổ thì sự tồn tại của hắn là rắc rối có uy hiếp cực lớn. Nếu Trần Lạc nhảy ra nhân chi pháp tắc, tất nhiên Nữ Oa đốt pháo ăn mừng. Nhưng Đại địa lão gia tử, lão thiên gia thì không muốn chút nào, hai Nữ Oa sẽ ngăn cản, vậy hắn phải làm sao đây?
Điều này chưa phải điều làm Trần Lạc lo âu nhất, nếu lão thiên gia, Đại địa lão gia tử ngăn cản cũng chẳng sao, hắn không quan tâm. Điều Trần Lạc lo nhất là Úy Thiên Long nói điểm cong vũ trụ.
Nếu bởi vì Trần Lạc gây ra điểm cong vũ trụ, khi đó xảy ra hỗn loạn gì, ví dụ thần ma đại chiến thì lớn chuyện. Trần Lạc không gánh nổi trách nhiệm này.
Làm sao đây?
Hay bỏ nhân chi pháp tắc?
Nếu bỏ nhảy ra nhân chi pháp tắc, Trần Lạc cảm thấy hắn đến vô tận hải không có ý nghĩa gì. Huống chi Trần Lạc không bỏ cuộc được, nếu có thể thì hắn đã ném Hư Vọng chi thư qua một bên lâu rồi, làm sao bất đắc dĩ đi lên con đường không lối về?
Dù Trần Lạc muốn bỏ cuộc thì Nữ Oa sẽ không đồng ý.
Trần Lạc định nhảy ra nhân chi pháp tắc, Nữ Oa không chịu cho hắn chút thời gian đã vội vã muốn tiêu diệt hắn. Nếu Trần Lạc còn ở trong nhân chi pháp tắc, nghĩ bằng ngón chân cũng biết nữ nhân này tuyệt đối không chịu.
nếu không bỏ cuọc được vậy đành tiếp tục làm theo kế hoạch xông Nhân Linh chi tháp, nhảy ra nhân chi pháp tắc. Nếu tiếp tục nhảy ra nhân chi pháp tắc, lỡ gây ra điểm cong vũ trụ thì...
Nghĩ đến đây Trần Lạc nhận ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, đó là hắn đã bước lên con đường kkhông lối về, không có cơ hội ngoái đầu lại. Chờ đợi Trần Lạc ở phía trước là chuyện khủng bố còn hơn vực sâu vạn trượng.
- Tiểu Tiêu Du, tuy rằng ta không tin số mệnh, nhưng hôm nay phải nói có nhiều chuyện vô hình trung đã định trước. Có lẽ đây là nhân quả thuộc về ngươi, là nhân quả thì không tránh thoát được, chỉ có thể cứng rắn xông.
Úy Thiên Long nghiêm túc nói:
- Ngươi hãy lớn gan đi làm, nếu không có gì ngoài ý muốn thì khi đó ta đã hoàn mỹ dung hợp Thù Hằng chi thư, có thể giúp ngươi một tay.
Trần Lạc nhìn Úy Thiên Long, thở dài thườn thượt. Trần Lạc không thích loại cảm giác này, cái cảm giác bị buộc phải thực hiện, không sống vì mình mà sống vì nhân quả, vận mệnh.
- Ta thấy lát nữa ngươi hãy đi tìm Y Nhi. Lúc ở mảnh đất hư vọng Y Nhi dặn đi dặn lại phải gặp ngươi trước khi điểm cong vũ trụ, có lẽ sắp xảy ra chuyện gì.
- Quan trọng là bây giờ Y Nhi không nhớ gì, ta tìm nàng có ích gì?
- Nàng nói ngươi gặp nàng sẽ tự hiểu.
Trần Lạc gãi đầu:
- Gặp nàng sẽ tự hiểu?
Trần Lạc không hiểu câu này, cái gì gọi là gặp rồi sẽ hiểu, cái gì là gặp? Chẳng lẽ lúc trước Trần Lạc và Úy Y Nhi ở chung một năm không tính gặp? Chạm mặt nhau thời gian dài như vậy không tính gặp thì là gì?
Quần đảo Thiên Khải, trên một hòn đảo xanh biếc, Úy Y Nhi và Ân Tiểu Ly đi bộ trên bờ cát ven biển. Úy Y Nhi luôn hoạt bát năng động bỗng nhiên trở nên im lặng. Úy Y Nhi nhìn vô tận hải xa xăm không bến bờ, người như mất hồn.
- Y Nhi đang nghĩ gì mà tập trung vậy?
Ân Tiểu Ly trông chừng Úy Y Nhi đến lớn, nàng không rõ thân thế của Úy Y Nhi nhưng mấy năm nay nghe Úy Thiên Long nói đâu câu vài lời, biết lai lịch của Úy Y Nhi không tầm thường.
- Tiểu Ly cô cô, ta có thể hỏi cô cô một chuyện được không?
- Chuyện gì?
- Cô cô có tin vừa gặp đã thương không? Hoặc cô cô biết cảm giác đó là gì không?
- A?
Ân Tiểu Ly không ngờ Úy Y Nhi hỏi câu này, vẻ mặt ngạc nhiên cười nói:
- Sao Y Nhi đột nhiên hỏi câu này? Vừa gặp đã thương... A, tiểu nha đầu đối với Trần công tử...?
- Nói đến cũng kỳ.
Úy Y Nhi nghiêng đầu trầm ngâm nói:
- Ta và tiểu tử mặt trắng Trần Lạc ở trên thuyền hơn một năm, ta không có chút cảm giác gì với hắn, còn khinh thường. Nhưng không hiểu sao khi biết hắn là Trần Lạc thì trong lòng có cảm giác đặc biệt.
- Cảm giác gì?
- Ta cũng không biết nói cảm giác này sao nữa, tóm lại trước kia chưa từng có, đến rất đột ngột. Tiểu Ly cô cô biết không? Giây trước ta còn hơi ghét hắn, nhưng khi hắn với thân phận Trần Lạc xuất hiện trước mặt ta thì không hiểu sao trong lòng sinh ra cảm giác đặc biệt.
Ân Tiểu Ly cười trêu:
- Y Nhi động tình với Trần công tử thật sao? Vừa gặp đã thương? Trước đó Y Nhi còn nhắc ta gì mà Trần công tử là tồn tại rẩt đặc biệt, hơn nữa phong lưu vô sỉ, có rất nhiều nữ nhân, sao bây giờ nha đầu sa đọa nhanh vậy? Chưa có gì đã vừa gặp liền thương?
- Làm gì có, ta chỉ thuận miệng nói. Tiểu Ly cô cô nghĩ ta vừa gặp đã hương tiểu tử mặt trắng Trần Lạc sao? Ta không mê mẩn như cô cô, biết Trần Lạc phong lưu có nhiều nữ nhân vẫn yêu nhiều năm, thật tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...