Thái tử Kỳ Lân say mê nhìn nữ nhân, thở hổn hển:
- Nàng chính là Ngự Nương sao?
Thấy Long Tuyền gật đầu, thái tử Kỳ Lân hít sâu, nói:
- Thật là mỹ diễm tuyệt vời, gọi là đệ nhất vưu vật vô tận hải cũng không quá. Nếu có thể phong lưu một đêm với nàng,kêu Thác Bạt Vũ Phi ta đi chết ngay lập tức cũng cam lòng.
Thái tử Kỳ Lân nói cũng là ý tưởng trong lòng mọi người. Bởi vì Ngự Nương quá quyến rũ, kiều diễm, ma mị. Làm lòng người dậy sóng, suy nghĩ vẩn vơ, không thể thoát ra được. Cộng thêm nghe đồn Ngự Nương giỏi đạo âm dương hợp hoan, nếu được phong lưu một đêm với nàng, nhiều nam nhân chấp nhận trả bất cứ giá nào.
Long Tuyền chợt nhận ra điều gì, hỏi:
- Hóa Phi, ngươi mới nói Ngự Nương có thể phân biệt ra Trần Lạc thật, lời này là thế nào?
- Ngự Nương và ta đều đến từ thế giới Vân Đoan.
Vũ Hóa Phi nhìn Ngự Nương, biểu tình nghiêm túc nói:
- Hơn nữa...
- A?
Đám người Long Tuyền ngạc nhiên, không ngờ Ngự Nương bí ẩn cũng đến từ thế giới Vân Đoan, hỏi dồn:
- Hơn nữa sao?
- Hơn nữa theo ta được biết, nàng cùng Trần Lạc từng làm chuyện cẩu thả không thể cho ai biết.
- Cái gì?
Long Tuyền, thái tử Kỳ Lân, thái tử vương tước, Diệp Vô Trần nhìn nhau, biểu tình phức tạp. Có giật mình, bất ngờ, tức giận, nhưng càng nhiều là hâm mộ, ghen tỵ. Đặc biệt thái tử Kỳ Lân, mới rồi ánh mắt còn say mê nhưng biết Trần Lạc nhúng chàm Ngự Nương thì khi nhìn lại nàng trong mắt3e tràn ngập xem thường.
Thái tử Kỳ Lân nói:
- Xem bộ dáng thì biết là một dâm phụ, quả nhiên là thật.
- Trần Lạc này thật lợi hại.
Diệp Vô Trần dò hỏi:
- Hay những tin đồn về Trần Lạc toàn là thật?
Vũ Hóa Phi lắc đầu, tin đồn về Trần Lạc những chuyện nghịch thiên thì gã khẳng định là thật. Người thống trị thần ma, Bàn Cổ Nữ Đế, Nữ Vu có Tiểu Nhị bạn học mập mờ với Trần Lạc là thật hay giả thì Vũ Hóa Phi không rõ. Bởi lúc ở thế giới Vân Đoan khi Vũ Hóa Phi trạnh cướp Nhân Thư đã bị giết, gã không rõ ràng chuyện xảy ra sau đó, không chắc người thống trị thần ma có phải là Lạc Anh, Tiết Thường Uyển không. Ai là Nữ Đế, ai là Nữ Oa nương nương chuyển thế thì Vũ Hóa Phi không biết.
Ngự Nương đi xuống cầu thang, váy dài như thác nước trượt xuống. Ngự Nương ưu nhã bưng ly thủy tinh, khuôn mặt yêu diễm nở nụ cười làm người mê mẩn, đôi mắt hút hồn người tràn đầy khó hiểu nhìn ba Trần Lạc.
- Không biết ba vị Trần Lạc có còn nhớ ta không?
Trần Lạc áo tím gác chéo chân, một tay chống cằm hời hợt nhìn Ngự Nương, cười nói:
- Tiểu Mạn Đà La, lại gặp mặt, thật tình cờ.
Trần Lạc áo trắng nhìn như ngọc thụ lâm phong, thái độ tùy ý mỉm cười nhìn Ngự Nương:
- Mỹ nữ giỏi thật, mở kỹ viện tận vô tận hải.
Trần Lạc áo lam cũng ngồi chéo chân, lười biếng xoa cằm, nhếch môi cười tà:
- Mỹ nữ, đã lâu không gặp, cũng cỡ tám mươi, trăm năm rồi đi? Có nhớ địa gia không?
Ba Trần Lạc không chỉ mặt giống nhau, khí chất giống nhau, giọng điệu khi nói chuyện cũng y như đúc. Đều là thái độ hờ hững, tùy ý, giống hệt Trần Lạc trong ấn tượng. Rốt cuộc ai là thật ai là giả trong một thoáng Ngự Nương không phân biệt được, ít nhất mặt ngoài là vậy.
Lại có hai Trần Lạc đi vào tửu lâu. Một Trần Lạc áo lam, một Trần Lạc áo vàng. Thấy hai Trần Lạc này, đám người trong tửu lâu trố mắt líu lưỡi. Bọn họ nhìn hai Trần Lạc mới đến, lại ngó ba Trần Lạc trên tầng hai, hoang mang. Ngự Nương nhìn hai Trần Lạc vừa đến, đôi mắt càng thêm khó hiểu. Ba Trần Lạc trên tầng hai hờ hững, vừa uống rượu vừa dào dạt hứng thú nhìn hai Trần Lạc vừa vào cửa.
Hai Trần Lạc vừa vào cửa, Trần Lạc áo lam nhíu chặt mày, rất là buồn bực, khó hiểu, bất đắc dĩ nhìn ba Trần Lạc trên tầng hai. Trần Lạc áo vàng thấy ba Trần Lạc trên tầng hai thì sửng sốt, trông thấy Ngự Nương thì mắt sáng rỡ, nhiệt tình như lửa.
Từ Đức Tài cười toe toét nói:
- Ô, hôm nay náo nhiệt thật, có phải nghe nói tiểu đệ sắp đến nên mọi người chờ sẵn?
Từ Đức Tài bí mật truyền âm cho Trần Lạc:
- Trần huynh, tình huống hơi phức tạp, một hơi đụng ba đồng nghiệp. Lát nữa chúng ta nói chuyện cẩn thận, nếu không có gì cần thì đừng nói, nói nhiều lỡ miệng, ai biết nơi này có người quen Trần Lạc không?
Trần Lạc cười khổ lắc đầu, tự mình giả mạo mình? Đời.
- Xin chào, tại hạ là Trần Lạc.
Từ Đức Tài chắp tay nói:
- Đúng vậy! Tại hạ chính là người trong truyền thuyết nghịch thiên mà đi, trên đánh lão thiên gia, dưới đạp Đại địa lão gia tử, mập mờ với người thống trị thần ma, một đêm phong lưu với Bàn Cổ Nữ Đế, bị Nữ Oa nương nương theo đuổi, Lạc gia chính là tại hạ. Hạnh ngộ hạnh ngộ, tiểu đệ mới đến, mong mọi người chỉ giáo cho.
Vũ Hóa Phi nói:
- Mấy người khác ta không thể phân biệt nhưng tên này chắc chắn là giả.
Đám người Long Tuyền nghi hoặc hỏi:
- Tại sao?
- Dù ta không muốn thừa nhận nhưng con người Trần Lạc rất điệu thập, không ai trêu chọc hắn thì hắn hầu như không bắt mắt, càng sẽ không tự giới thiệu như vậy.
Trên tầng hai, đôi mắt hút hồn của Ngự Nương nhìn Từ Đức Tài, cười nói:
- Ha ha ha, từ khi nào Lạc gia khiêm tốn vậy? Bắt đầu tự xưng tiểu đệ?
Chết cha, gặp người quen Trần Lạc.
Từ Đức Tài khá lanh, chỉ một câu biết ngay Ngự Nương quen Trần Lạc thật, gã làm bộ bình tĩnh cười nói:
- Thời gian trôi qua, con người luôn sẽ tay đổi.
- Ha ha ha, mọi người đều thay đổi nhưng ta dám chắc hắn không bao giờ thay đổi.
Từ Đức Tài thầm nghĩ:
- Nghe giọng điệu này thì quan hệ với Trần Lạc không tầm thường đây.
Từ Đức Tài không dám nói gì nữa, gã sợ lòi đuôi, quyết định tạm không nói chuyện với nữ nhân khó chơi.
Từ Đức Tài leo lên tầng hai, cười tủm tỉm nói:
- Ba vị đến sớm thật, tại hạ Trần Lạc, không biết xưng hô ba vị thế nào?
Trần Lạc áo tím mỉm cười đáp lại:
- Ngươi nói xem.
Ánh mắt Trần Lạc áo tím quét tới quét lui trên người Trần Lạc đứng bên cạnh.
Từ Đức Tài cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Hiểu hiểu. Nào, hôm nay mọi người ngồi chung ở đây là duyên phận, nào, cạn ly!
Từ Đức Tài làm bộ dáng tự nhiên vô cùng, Trần Lạc không khách sáo ngồi xuống ngay. Trần Lạc nhìn Trần Lạc áo tím, Trần Lạc áo trắng, Trần Lạc áo lam, trông như đang soi gương. Nhìn riết rồi Trần Lạc đâm ra nghi ngờ bản thân có phải người thật không. Bề ngoài, khí chất, cách nói năng của ba người giống Trần Lạc y đúc, rất kỳ cục. Kinh khủng hơn là dù Trần Lạc sử dụng hư vọng cầu chân cũng không phân biệt được. Nói đúng hơn là Trần Lạc không thể cảm ứng ba người tồn tại, điều này làm hắn không hiểu ba người này là loại tồn tại gì.
Bản thân Trần Lạc còn nghi ngờ càng đừng nói người khác. Ban đầu Ngự Nương dùng đủ mọi cách hòng phân biệt thật giả, nghĩ đủ cách nhưng vô dụng. Trong mấy Trần Lạc trừ Trần Lạc áo vàng tự xưng tiểu đệ ra bốn người khác giống y như đúc.
Chết tiệt, rốt cuộc ai mới là người thật?
Từ Đức Tài cứ nhìn Ngự Nương, ánh mắt mê ly.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...