- Tiểu tử mặt trắng, rốt cuộc ngươi làm gì ở quê nhà? Nói đi.
- Đã bảo với nàng rồi, cũng không có gì, đơn giản là đánh mấy lần với ông trời, tâm sự chuyện đời với nhóm Nữ Oa, Nữ Vu, yêu đương vài bận với vài thần, ma...
Nữa rồi.
Mỗi khi nghe mấy điều này là Kim lão, đám huynh đệ của Ngưu Manh thấy da đầu tê dại.
Úy Y Nhi làm bộ dáng buồn nôn, trách:
- Ngươi không khoác lác sẽ chết sao?
Úy Y Nhi khinh thường lườm Trần Lạc, nói với Tử Tiêu Vương Tọa:
- Ánh Tuyết tỷ tỷ đừng nghe tiểu tử mặt trắng nói bậy, hắn chỉ biết bốcp hét. Cái gì mà có duyên nhân quả với thần ma cổ xưa, gian díu với Bàn Cổ Nữ Đế, bị Nữ Oa nương nương theo đuổi...
Tử Tiêu Vương Tọa nhíu mày nghe, biểu tình liên tục thay đổi, cuối cùng xấu hổ không muốn nghe tiếp. Ánh mắt Tử Tiêu Vương Tọa nhìn Trần Lạc đã khác hẳn.
Trên đường đi Úy Y Nhi không ngừng nói xấu Trần Lạc với Tử Tiêu Vương Tọa, hắn thản nhiên nghe, cùng uống rượu với đám huynh đệ của Ngưu Manh. Bất giác Lam Uẩn Tật Phong Chu đến đảo Thiên Khải từ khi nào.
Trước khi đến đảo Thiên Khải Trần Lạc còn tưởng nó giống đảo khác, tới rồi mới biết đảo Thiên Khải không phải một hòn đảo mà là quần đảo. Có tám mươi mốt đảo lớn nhỏ, mỗi hòn đảo lơ lửng trong không trung, hoặc cách xa nhau hoặc gần nhau, rất huyền diệu. Không biết đảo hình thành từ thiên nhiên hay hậu thiên.
- Chỗ này náo nhiệt thật.
Giương mắt nhìn qua, xung quanh đảo Thiên Khải neo đậu đầy ắp thuyền, đếm hoài không hết, nhiều còn hơn quy mô của Nữ Vu thức tỉnh ở đảo Vận Mệnh.
Úy Y Nhi đắc ý khoe khoang:
- Thế nào tiểu tử mặt trắng? Mở mắt chưa? Đồ sộ không?
- Đúng là mở rộng tầm mắt.
Trần Lạc nhìn quanh, đảo Thiên Khải không chỉ có nhiều thuyền, cũng đông người.
Trần Lạc hỏi:
- Chẳng phải nói đảo Thiên Khải là đảo trung tâm của Thiên Khải thương các các người sao? Tại sao có nhiều người vậy? Toàn là vu sao?
- Hừ! Thật vô tri, cho tiểu tử mặt trắng biết, đảo Thiên Khải không chỉ là trung tâm Thiên Khải thương các chúng ta, cũng là trung tâm mậu dịch thương nghiệp lớn nhất vô tận hải, trung tâm tài nguyên lớn nhất vô tận hải, trung tâm đấu giá lớn nhất...
Úy Y Nhi nói một lèo hơn mười cái lớn nhất, cuối cùng tổng kết:
- Tiểu tử mặt trắng, cho ngươi biết, tất cả tài nguyên chỉ cần được ghi chép đều có thể mua trên đảo của chúng ta, thế nào? Lợi hại không?
Trần Lạc gật đầu, nói:
- Lợi hại.
Trần Lạc phục Úy Thiên Long sát đất, chẳng những dám cướp ăn từ Thiên Dịch, Địa Dịch thương các có thần ma chống lưng, còn cướp rất hoành tráng, quá lợi hại.
Ngưu Manh mở miệng nói:
- Tiểu Lạc, đã đến lúc chúng ta chia tay.
Trần Lạc kinh ngạc hỏi:
- Sao vậy? Lão Ngưu định đi đâu? Không lên đảo đi dạo sao?
- Ta còn có chuyện cần làm, thật tình không thể...
Nhìn ra được Ngưu Manh không nỡ, Trần Lạc cũng vậy. Dù gì là bằng hữu ở quê hương chơi với nhau, cách biệt hai trăm năm khó khăn lắm mới gặp lại ở vô tận hải, chưa được bao lâu lại chia tay, đương nhiên là không nỡ.
Nhưng không nỡ cũng phải nỡ.
Ngưu Manh bây giờ không còn là ngày xưa trong Tiểu Kim Câu học viện, gã là Đại La Vương Tọa nổi tiếng lừng lẫy trong vô tận hải, có rất nhiều chuyện cần làm. Trong lòng Trần Lạc muôn vàn không nỡ, nhưng hắn thông cảm cho Ngưu Manh.
Lúc chia tay Ngưu Manh tặng một khối lệnh bài cho Trần Lạc, trong vô tận hải nó được gọi là Huyết Linh lệnh bài.
Huyết Linh lệnh bài dùng máu và ý thức luyện chế lệnh bài, liên kết linh hồn với người luyện chế. Chỉ cần luyện hóa lệnh bài thì dù ở nơi đâu, người luyện chế sẽ biết ngay. Bình thường loại lệnh bài này chỉ tặng cho người thân thiết nhất, đơn giản vì Huyết Linh lệnh bài liên kết không thể nào người luyện chế, nếu luyện hóa sẽ tổn hại rất nặng cho linh hồn người luyện chế.
Ngưu Manh tặng khối Huyết Linh lệnh bài cho Trần Lạc nói lên tình cảm giữa hai người nặng cỡ nào trong lòng gã. Úy Y Nhi, Kim lão, Tử Tiêu Vương Tọa rất ngạc nhiên, không ngờ Đại La Vương Tọa sẽ tặng khối Huyết Linh lệnh bài cho Trần Lạc, một người bạn thân hồi còn nhỏ ở quê nhà.
Trần Lạc cầm Huyết Linh lệnh bài, bấm ngón tay, máu tràn ra. Ánh sáng lấp lánh ngưng diễn một chiếc nhẫn.
Trần Lạc nói:
- Lão Ngưu, ta không có gì tặng ngươi, hãy cầm lấy chiếc nhẫn này, về sau mọi người tiện quan tâm nhau.
Ngưu Manh không từ chối, nếu không tức là gã coi thường Trần Lạc. Huống chi sâu trong lòng Ngưu Manh xem Trần Lạc là huynh đệ, sao có thể xem thường hắn? Ngưu Manh nhận chiếc nhẫn.
Lúc chia tay hai người không nói nhiều lời khách sáo, Trần Lạc không phải người già mồm, Ngưu Manh cũng vậy. Nói một câu trân trọng đã đủ đại biểu hết thảy.
Ngưu Manh đứng trên sàn tàu vẫy tay từ biệt Trần Lạc, thầm nghĩ:
- Cách biệt lần này không biết năm nào tháng nào gặp lại.
Đám huynh đệ không nói chuyện, thấy Ngưu Manh tặng Huyết Linh lệnh bài cũng không ngạc nhiên. Nhiều năm qua bọn họ thường nghe Ngưu Manh nhắc chuyện ở Tiểu Kim Câu học viện quê hương, đặc biệt Trần Lạc nhiều lần đánh nhau bênh vực gã. Ngưu Manh nhắc về Trần Lạc rất nhịều lần, bọn họ biết đại ca trân trọng tình bạn thời thiếu niên này.
- Đại ca, huynh đệ Trần Lạc làm người khá tiêu sái, trượng nghĩa nhưng hơi tùy ý, còn có tật là thích khoác lác.
- Ta cảm thấy Trần Lạc huynh đệ không giống tự nói khoác. Mạc Vấn Thiên gì đó cũng đã nói, người Vĩnh Hằng Quốc Độ rất kiêng dè hắn. Đại ca thấy sao?
Ngưu Manh lắc đầu, nói:
- Ta không rõ ràng, nhưng chỉ cần Trần Lạc bình an là được.
Ngưu Manh không rành mấy chuyện này, gã cũng không muốn tìm hiểu làm gì, trong lòng chỉ hy vọng Trần Lạc bình an.
Trên Lam Uẩn Tật Phong Chu, Úy Y Nhi dò hỏi:
- Tiểu tử mặt trắng, ngươi tặng chiếc nhẫn cho Đại La Vương Tọa là thứ gì? Trông khá thần kỳ.
- Chỉ là một chiếc nhẫn.
Kim lão, Tử Tiêu Vương Tọa biết đó không phải chiếc nhẫn bình thường mà có cùng tác dụng như Huyết Linh lệnh bài. Hai người thấy rộng biết nhiều trong vô tận hải, nhìn quen các loại Huyết Linh lệnh bài kỳ lạ. Nhưng tùy tay luyện chế ra thứ giống Huyết Linh lệnh bài thì lần đầu tiên Kim lão, Tử Tiêu Vương Tọa thấy. Huyết Linh lệnh bài liên kết với linh hồn, thứ gì liên quan linh hồn không thể qua loa được, sơ sẩy một cái sẽ dẫn đến linh hồn tàn khuyết. Làm gì có ai giống tiểu tử mặt trắng tùy tay nặn mấy cái luyện chế ra chiếc nhẫn Huyết Linh? Nếu làm điều này hoặc là vô tri hoặc rất tự tin vào linh hồn của mình, tự tin đến mức tùy hứng.
Không biết tiểu tử mặt trắng thuộc về loại nào.
- Hừ! Tiểu tử mặt trắng không nói thì thôi, cho ngươi biết, đến đảo Thiên Khải là địa bàn của bản tiểu thư, ngươi cẩn thận cho ta, nếu không sẽ biết mùi.
Úy Y Nhi đứng ở mũi thuyền hất cằm kiêu ngạo, chỉ huy mau chóng cập bờ.
Trần Lạc lắc đầu nguầy nguậy, cười bất đắc dĩ nói:
- Tiểu nha đầu thật sự là nữ nhi của Úy Thiên Long sao?
- Vớ vẩn, nếu bản tiểu thư không phải chẳng lẽ là ngươi?
- Phụ thân của nàng làm người ôn hòa mà sao nàng điêu ngoa thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...