Trần Lạc cười cười không nói nhiều về đề tài này, hắn hỏi sang chuyện khác:
- Còn tiểu cô nương thì sao? Nếu nàng là người có duyên sẽ hỏi vấn đề gì?
- Ta? Ha ha, bản tiểu thư từ lâu thật lâu trước kia đã nghĩ sẵn. Nếu có ngày gặp Nữ Vu nương nương, bản tiểu thư sẽ hỏi nương nương hoàng tử bạch mã của ta khi nào thì xuất hiện.
Trần Lạc cười nói:
- Không ngờ, chậc, nha đầu còn nhỏ mà bắt đầu hoài xuân.
- Tiểu tử mặt trắng, ngươi mới hoài xuân!
- Không hoài xuân thì tiểu cô nương hỏi hoàng tử bạch mã làm gì?
Úy Y Nhi cáu kỉnh nói:
- Cũng tại phụ thân của ta.
- Liên quan gì phụ thân của nàng? Hay phụ thân nàng định nhân duyên cho nàng?
Úy Y Nhi mặt ủ mày chau càu nhàu:
- Tuy phụ thân của ta không thưa nhận nhưng ta biết phụ thân có ý đo.
- Trong vô tận hải cũng có vụ ép duyên sao?
- Ép duyên khỉ gì, ngươi thật thô tục. Đừng cười kiểu đó nói chuyện với bản tiểu thư, có biết là biểu tình rất đáng khinh không?
Trần Lạc ngừng cười:
- Được rồi.
Trần Lạc nghiêm túc hỏi:
- Rốt cuộc là vì sao?
- Chuyện là vầy, phụ thân nói ta...
Kim lão ngắt lời:
- Tiểu thư!
- Sợ gì? Chuyện này không phải bí mật, huống chi tiểu tử mặt trắng không phải người xấu.
Úy Y Nhi không thèm để bụng nói:
- Phụ thân bảo ta là người không nên sinh ra, nói một đống ta nghe không hiểu. Tóm lại ý là ta trời sinh số khổ.
Một người không nên sinh ra?
Trần Lạc nghe câu này thì sững sờ, hắn nhớ lúc trước sư phụ Vân Du Tử cũng nói như vậy với hắn. Sư phụ Vân Du Tử nói Trần Lạc là người không nên sinh ra, cho đến nay hắn vẫn không hiểu ra sao, tại sao tiểu nha đầu cũng là người không nên sinh ra?
- Tiếp theo?
- Tiếp theo thì...
Úy Y Nhi nhún vai nói:
- Phụ thân bảo ta chờ một người.
- Chờ người? Chờ ai?
- Không biết, phụ thân không nói. Phụ thân bảo ta chờ người, ta đâu biết chờ ai? Nên ta muốn hỏi Nữ Vu nương nương.
- Thì ra là vậy.
Trần Lạc và Úy Y Nhi tán gẫu vui vẻ, không biết bao lâu sau sắp đến đảo Vận Mệnh. Nói là đến đảo Vận Mệnh chẳng bằng nói đi vào biển người. Đưa mắt nhìn sơ khắp nơi là đầu người, thuyền bay, nhiều không đếm xuể. Càng lúc càng nhiều thuyền từ bốn phương tám hướng tụ tập lại.
- Nhiều người quá.
Trần Lạc không thích góp vui, không thích nhiều người, hắn không quen.
- Nhảm, Nữ Vu nương nương đang thức tỉnh, xứng là kỳ quan lớn trong vô tận hải, ai không muốn nhìn xem?
So với Trần Lạc thì Úy Y Nhi cực kỳ hưng phấn, nếu Kim lão không hết lòng khuyên can thì nha đầu này đã lao vào đám đông. Tiểu cô nương hào hứng cố gắng chen lấn tới trước.
Vông nhận rất nhiều người, vô cùng nhiều. Trần Lạc khuếch tán linh thức thăm dò, suýt xỉu. Nơi này tụ tập số người gấp đôi người thế giới Vân Đoan. Thuyền không lọt vào được, ba người xuyên toa trong đám đông như đi mê cung, chạy tới chỗ nào cũng toàn thịt người.
- Oa, nhiều người quá.
Đi mấy canh giờ vẫn không thấy đảo Vận Mệnh đâu, Trần Lạc bực quá định sử dụng không gian thuấn di lao qua, nhưng nghĩ kỹ lại thôi. Nơi này là vô tận hải, không gian pháp tắc hỗn loạn vô cùng, không gian thuấn di không chừng sẽ đưa hắn đi chỗ lạ. Trần Lạc cố gắng chịu đựng mấy canh giờ rốt cuộc đến gần đảo Vận Mệnh.
Đảo Vận Mệnh tỏa ánh sáng thần thánh, trang nghiêm túcm ục. Cách càng gần càng cảm nhận được ánh sáng vận mệnh thần thánh đó, tinh khiết thánh thiện, làm người ta chỉ dám đứng xa nhìn, không dám khinh nhờn, trường khiến người tự biết xấu hổ, lòng sinh ra cảm giác mình thấp hèn. Đặc biệt Nữ Vu nương nương bao phủ trong ánh sáng quang minh thần thánh lơ lửng trong không trung, càng khiến người thấy mình nhỏ bén hư hạt bụi trong vô tận hải.
Trần Lạc cũng không thoát khỏi cảm giác này, hắn thầm giật mình. Lúc Trần Lạc ở thế giới Vân Đoan gặp hóa thân Nữ Vu thì cảm giác này chưa từng có, xem ra Nữ Vu chơi thật, nàng thức tỉnh.
Nhiều Hành Giả quỳ lạy cầu nguyện, Úy Y Nhi cũng chắp hai tay lại, nhắm mắt thành tâm cầu nguyện. Tiểu cô nương thật sự hy vọng sẽ trở thành người có duyên. Trần Lạc không có cảm giác gì đặc biệt, hắn hiểu tâm sự của bọn họ, dù soanữ Vu là hóa thân vận mệnh. Trong lòng bất cứ ai hai chữ vận mệnh là tồn tại vô cùng thần thánh.
Thử hỏi ai không muốn vận mệnh củam ình tốt hơn chút?
Thử hỏi ai không muốn mình trời sinh số cao quý?
Thử hỏi ai không muốn thay đổi vận mệnh của mình?
Dù không thể thực hiện nhưng ít ra ký thác tinh thần, tâm linh.
Nói thật là nếu có thể Trần Lạc cũng muốn vái, nhưng hắn biết có vái lạy cũng vô dụng. Trần Lạc dung hợp Hư Vọng chi thư, vận mệnh đã định trước, Dự Ngôn chi thư có ghi tên hắn, còn vái gì nữa?
Đột nhiên không gian rối loạn, Trần Lạc liếc sang, thấy nhiều người đang né tránh cái gì.
Có mấy trăm chiếc thuyền to lớn rầm rộ bay tới gần, các thuyền kích cỡ khác nhau nhưng toàn cắm lá cờ Vĩnh Hằng Quốc Độ. Những chiếc thuyền này là đội tàu Vĩnh Hằng Quốc Độ, nhìn chung trong vô tận hải chỉ có đội tàu Vĩnh Hằng Quốc Độ mới khiến người sợ hãi né tránh.
- Nhìn kìa, là ba vị tiểu vương gia của nhà chân võ vương tọa.
- Đó là bốn tiểu vương gia tử dương vương tọa.
- Đó là sáu tiểu vương gia như ý vương tọa.
- Ba tiểu vương gia Vân gia của lang gia Úy Y Nhi.
Đám người nhìn sang, có một nửa Lão Vương nổi tiếng trong vô tận hải đều đến, khoảng hơn hai trăm vị. Bọn họ đều là tiểu vương gia rất có sức ảnh hưởng trong vô tận hải, đây mới chỉ là một số tử tự dòng chính, còn có hậu đại vương tọa. Những hậu đại này có lẽ chỉ là bàng chi vương tọa, nhưng thực lực bàng chi không thua gì tử tự dòng chính. Ví dụ Vân Trung Nguyệt Vân gia Lang gia, dù là thân phận, địa vị hay thực lực của gã không hề thua kém đám tiểu vương gia. Bên cạnh mỗi tiểu vương gia dẫn theo mấy chục, trăm cao thủ, khá nhiều chân nhân, lão vu yêu đầy tiếng xấu.
Úy Y Nhi lên tiếng:
- Ha, tiểu tử mặt trắng, Như Ý tiểu vương gia Phong Hiên Vũ cũng đến.
Trần Lạc giương mắt nhìn, quả nhiên thấy bóng dáng Phong Hiên Vũ trên một chiếc thuyền lớn. Phong Ngọc Thiềm, Hứa Phi cũng có mặt.
- Tiểu tử mặt trắng, đừng nói bản tiểu thư không cảnh cáo ngươi, lần này ngươi hãy trốn đi. Đám tử tự vương tọa Vĩnh Hằng Quốc Độ có hơn hai trăm người đến, không nói Phong Hiên Vũ, hắn không xếp hạng cao trong bọn họ. Ngươi nên lo là đại ca của Phong Hiên Vũ, Phong Từ, một trong thống lĩnh Vĩnh Hằng Quốc Độ.
Trần Lạc thản nhiên nói:
- Chỉ là thống lĩnh, Mộ Thiên Cương cũng là thống lĩnh nhưng ở trước mặt Đại La Vương Tọa không dám nói gì.
Úy Y Nhi lườm Trần Lạc:
- Chỉ là thống lĩnh? Này tiểu tử mặt trắng, ngươi nên biết Đại La Vương Tọa là Đại La Vương Tọa, ngươi thì không phải Đại La Vương Tọa. Người ta e ngại Đại La Vương Tọa không có nghĩa là sợ ngươi, huống chi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...