- Đại ca, ta cảm thấy bây giờ đừng quan tâm nhân quả có hỗn loạn hay không làm gì. Nói câu khó nghe, dù nhân quả hỗn loạn cũng không liên quan chúng ta.
- Lão ngũ, không thể nói vậy. Tuy nhân quả hỗn loạn không liên quan gì chúng ta nhưng liên quan đến đại ca. Ngươi nghĩ xem, nhân quả hỗn loạn thì vương tọa của đại ca không ngồi vững, tùy thời bị người Vĩnh Hằng Quốc Độ cướp mất. Đại ca sống tốt thì chúng ta cũng sống sướng theo. Nếu vương tọa của đại ca bị cướp đi, sau này các huynh đệ khó sống.
- Đúng vậy! Lão tứ nói hơi thô tục nhưng rất có lý.
Vân lão ngẫm nghĩ giây lát:
- Vương thượng, nhân quả hỗn loạn không chỉ uy hiếp chí nvương tọa tam hoàng lục tôn. Cũng uy hiếp đến vương tọa của vương thượng, chúng ta phải chuẩn bị trước.
Đại La Vương Tọa hỏi:
- Không biết ý của Vân lão là...?
Vân lão vuốt râu, trầm ngâm bảo:
- Hiện tại không chỉ nhân quả hỗn loạn thế cục vô tận hải cũng rối ren. Ta cảm thấy chúng ta nên đi đảo Vận Mệnh một chuyến thì hơn. Chắc các vị cũng nghe tin Nữ Vu nương nương thức tỉnh? Khi đó Nữ Vu nương nương sẽ xuất hiện ở đảo Vận Mệnh.
Lão cửu giành nói trước:
- Trong vô tận hải đồn nhiều về chuyện này cũng mấy chục năm, cho tới giờ không thấy Nữ Vu nương nương thức tỉnh, tám phần là tin tức giả. Hơn nữa đông người tụ tập ở đảo Vận Mệnh, chúng ta đi có thích hợp không?
- Như thế nào? Lão cửu sợ đến đảo Vận Mệnh gặp người Vĩnh Hằng Quốc Độ?
- Ta...
Lão cửu nhỏ giọng nói:
- Chúng ta mới cứu Xích Hỏa từ tay Mộ Thiên Cương, ta cảm thấy trong thời gian này cố gắng đừng xung đột ngay mặt với Vĩnh Hằng Quốc Độ thì hơn. Chúng ta cũng không chắc Nữ Vu nương nương có thức tỉnh thật không.
- Nhìn bộ dáng hèn của ngươi xem.
Lão tứ xem thường trừng lão cửu, lại bảo:
- Vân lão, mặc dù ta xem thường lão cửu nhưng hắn nói đúng, chúng ta không rõ tin tức có chín hxác hơn, chẳng lẽ cùng đám người đó suốt ngày canh giữ quanh đảo Vận Mệnh chờ mòn mỏi? Chúng ta không sợ gặp người Vĩnh Hằng Quốc Độ, dù có đụng độ cùng lắm đánh với bọn họ. Chỉ sợ đánh nhau rồi không đợi được Nữ Vu nương nương, thế thì lãng phí thời gian.
Vân lão chắc chắn nói:
- Nữ Vu nương nương không lâu sau sẽ thức tỉnh ở đảo Vận Mệnh.
- Sao Vân lão khẳng định như vậy?
- Là vương thượng nói cho ta biết.
- Cái gì?
Đám huynh đệ ngạc nhiên, cùng nhì nhướng Đại La Vương Tọa.
Đại La Vương Tọa gật đầu, nói:
- Các người đã quên? Ta dù gì vấn đỉnh đại la vương tọa, thủ hộ nhân chi pháp tắc, đương nhiên cảm giác được rất nhiều chuyện. Gần đây đảo Vận Mệnh đã có dấu hiệu, phân tích dấu hiệu đó, nếu ta không đoán sai thì rất nhanh Nữ Vu nương nương sẽ thức tỉnh tái hiện ở đảo Vận Mệnh.
- Má ơi, nếu vậy chúng ta còn đứng đây làm gì? Mau lao hướng đảo Vận Mệnh!
- Lão ngũ nói đúng, dù khi đó vô duyên với vận mệnh nhưng tận mắt thấy Nữ Vu nương nương xem như không uổng sống trên đời.
- Cái gì mà vô duyên với vận mệnh? Đại ca dù sao vấn đỉnh đại la vương tọa, Nữ Vu nương nương cũng nên nể mặt đi? Khi đó đại ca nhớ xin Nữ Vu nương nương chỉ điểm đôi chút.
Vô tận hải, tuyến hàng hải đệ nhất.
Trên Lam Uẩn Tật Phong Chu, Trần Lạc gác chân nhàn nhã ngồi trên ghế uống rượu. Úy Y Nhi líu ríu không dứt. Kim lão ngồi ngay ngắn tĩnh tụ. Ban đầu cứ nghĩ tiểu cô nương ở trên thuyền một thời gian thấy chán sẽ tự động đi, chẳng ngờ tiểu nha đầu hào hứng ở lại mấy tháng dài.
Trần Lạc không nói gì, hắn nghĩ đường đi Thiên Khải thương các còn dài, khoảng hai, ba năm, ở một mình cũng chán, có tiểu cô nương cùng tám nhảm giải buồn. Tiểu cô nương lanh mồm lanh miệng, mới đầu Trần Lạc thấy không tệ. Nhưng thời gian lâu Trần Lạc không chịu nổi, tiểu cô nương nói quá nhiều, lải nhải không dứt, đề tài toàn là mấy chuyện riêng của danh nhân vô tận hải.
Như vương tọa nào có mấy tình nhân, mấy tình phụ.
Tiểu vương gia nào là đồng tính, còn tình yêu tay ba.
Vĩnh Hằng Quốc Độ ai đó vì lên ngôi mà bán sắc.
Trần Lạc nghe bị tan nát ly trí. Tiểu cô nương tán gẫu đề tài không phải toàn chuyện nhảm, trừ mấy chuyện riêng ra còn nhắc đến một số truyền kỳ vô tận hải, một vài nơi cực kỳ xinh đẹp. Ví dụ chân trời góc biển, đài cầu pchú vân vân. Trần Lạc dào dạt hứng thú nghe.
Trần Lạc còn phát hiện một vấn đề đáng giá suy nghĩ sâu xa. Đề tài dính dáng đến đảo Thiên Khải là tiểu cô nương trở nên rất hưng phấn, trong lời nói của nàng lộ ra quen thuộc đảo Thiên Khải, trên đảo có nơi nào vui, đồ ăn ngon, ai ở đâu nàng đều biết. Nhất là Úy Thiên Long, tiểu cô nương hiểu rất rõ về gã.
Tiểu cô nương vẫn kín miệng không chịu nói thật thân phận của mình nhưng Trần Lạc đoán ra có thể nàng là người bên cạnh Úy Thiên Long, là người thân, nếu không nàng sẽ chẳng biết nhiều chuyện về Úy Thiên Long như vậy.
Tiểu cô nương có lẽ bình thường không nhiều người chịu nói chuyện với nàng, hay vì không ai cùng nàng tám nhảm nên khi thấy Trần Lạc như tay mơ bước vào vô tận hải, lơ ngơ không hiểu gì thì tiểu cô nương chơi trò "tiền bối đạo sư" đã ghiền. Phổ cập thường thức vô tận hải cho Trần Lạc, cũng khiến tiểu cô nương vô cùng thỏa mãn.
Ngày hôm nay tiểu cô nương lại không kiềm được ra vẻ tiền bối đạo sư, một tay chắp sau lưng đứng ở đầu thuyền nhìn xuống Trần Lạc, uy nghiêm nói:
- Tiểu Nhị bạn học hôm nay muốn biết cái gì? Bản đạo sư trên biết nhân quả, dưới biết mệnh vận, nói thẳng là bản đạo sư không gì không biết, nên ngươi cứ hỏi đừng ngại.
Trần Lạc uống rượu, thầm nghĩ không có gì muốn hỏi, nhưng nếu không hỏi thì tiểu cô nương sẽ không bỏ qua.
Trần Lạc thuận miệng nói:
- Vậy hãy nói vể Vĩnh Hằng Quốc Độ đi.
Tiểu cô nương nhướng mày liễu:
- Vĩnh Hằng Quốc Độ?
Tiểu cô nương bực mình nói:
- Tiểu Nhị bạn học, trước kia bản đạo sư kể nhiều nhất về Vĩnh Hằng Quốc Độ cho ngươi nghe, chẳng lẽ ngươi không chăm chú nghe giảng?
- Nàng nói nhiều nhất là về Vĩnh Hằng Quốc Độ, nhưng nàng nói những chuyện gì? Nào là đồng tính, hoặc bán xác thịt, toàn là đề tài không dinh dưỡng.
- Được rồi, vậy ngươi muốn biết gì về Vĩnh Hằng Quốc Độ?
- Nói xem Vĩnh Hằng Quốc Độ là loại tồn tại như thế nào?
- Vĩnh Hằng Quốc Độ là loại tồn tại như thế nào? Vĩnh Hằng Quốc Độ là Vĩnh Hằng Quốc Độ, do một đám ăn không ngồi rồi tổ hợp.
- Dù nàng không nói ta cũng biết Vĩnh Hằng Quốc Độ là một đám ăn không ngồi rồi, ta muốn hỏi là...
Trần Lạc câm nín, hắn định giải thích kỹ hơn nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, tiểu nha đầu còn nhỏ, làm sao hiểu dược Vĩnh Hằng Quốc Độ là loại vô địch gì?
Trần Lạc phẩy tay nói:
- Thôi, cứ coi nhưy ta không hiểu.
Tiểu cô nương trừng mắt quát:
- Cái gì gọi là xem như ngươi không hỏi? Tiểu Nhị bạn học coi thường bản đạo sư phải không?
Trần Lạc bất đắc dĩ cười khổ, chỉ có thể tùy tiện hỏi vấn đề nhảm ruồi:
- Được rồi, vậy nói xem Vĩnh Hằng Quốc Độ có cụ thể bao nhiêu người?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...