Thiên Vu

- Mỗi người là truyền kỳ trong thời đại, khi bọn họ nghịch thiên thì phút cuối suýt hủy diệt vũ trụ đám Nữ Oa cũng chưa từng thức tỉnh. Thế nhưng truyền thừa đến thời của ngươi không chỉ Nữ Oa thức tỉnh, Nữ Vu cũng tỉnh dậy. Bà Sa chúa tể nhân quả vĩnh hằng giờ cũng sắp thức tỉnh.

- Có gì lạ sao? Có lẽ vì bọn họ ngủ mệt quá, ngru say luôn sẽ có lúc tỉnh dậy.

- Không! Nữ Oa tuyệt đối sẽ không bỗng nhiên thức tỉnh, Bà Sa càng sẽ không. Bọn họ tỉnh chắc chắn là có lý do.

- Vậy ngươi nói xem là lý do gì?

- Ta suy nghĩ vấn đề này từ rất lâu nhưng mãi mà không có đáp án.

- Thế thì liên quan gì người thừa kế đời thứ nhất?

- Vì tình huống ngươi đang gặp rất giống người thừa kế đời thứ nhất. Khi ấy Nữ Oa, Nữ Vu, Nữ Đế... Bà Sa còn chưa ngủ say. Ta mơ hồ nhớ bọn họ hợp sức tiêu diệt người thừa kế thứ nhất, sau đó Nữ Oa, Nữ Vu, Nữ Đế, Bà Sa mới ngủ say.

Trần Lạc vẫn không hiểu chuyện này liên quan gì hắn. Hư Vọng chi linh không rõ ràng, nàng chỉ nói mọi chuyện sẽ không là trùng hợp, trong đó tồn tại nhân quả nào đó. Hư Vọng chi linh không biết là nhân quả gì, nàng không nghĩ ra được.

- A! Ta quên mất ngươi có Nhân Quả chi tâm. Ai dà thiếu niên, lâu vậy chắc ngươi tham ngộ được gì trong Nhân Quả chi tâm đúng không?

Nhân quả chi tâm?

Trần Lạc lắc đầu. Từ lần trước nhân quả mở ra Trần Lạc cầm Nhân Quả chi tâm về cũng có thử tham ngộ, bất đắc dĩ không thu hoạch được gì, không tham ngộ ra cái gì. Trần Lạc chợt nhớ đến đấu giá được đầu phật, hắn nghĩ thử xem sao. Đầu phật khiến Nhân Quả chi tâm đập nhanh, chắc chứa mối liên quan nào đó.


Trần Lạc lại thử tham ngộ Nhân Quả chi tâm nhưng vẫn trắng tay. Nhân Quả chi tâm cho Trần Lạc cảm giác như cục đá cứng rắn không thể lay động, dù sử dụng hư vọng cầu chân tra xét cũng vậy. Khi Trần Lạc lấy đầu phật ra, quả nhiên Nhân Quả chi tâm đập nhanh, đập như nhịp tim.

Trần Lạc thừa dịp này lại tham ngộ nhưng kết quả giống nhau, không tham ngộ, không tra xét được gì.

Rốt cuộc nên làm sao?

Đang lúc Trần Lạc khó hiểu thì Nhân Quả chi tâm nhảy càng lúc càng nhanh, như tùy thời sẽ nổ cái bùm. Trần Lạc không biết xảy ra chuyện gì, hắn trực giác không may. Ngay sau đó xảy ra chuyện càng kỳ lạ, đầu phật cũng nhảy lưng tưng.

Trần Lạc thử kiềm chế đầu phật nhưng vô dụng, cảm giác như tay không bắt gió, quơ quào cỡ nào cũng không thể chạm tới làn gió. Nhân Quả chi tâm điên cuồng hấp thu đầu phật, Trần Lạc không ức chế được, vốn định rút khỏi linh hải nhưng đã muộn.

Vù vù vù vù vù!

Nhân Quả chi tâm hút đầu phật qua, chớp mắt hai cái dung hợp lại, tỏa ánh sáng đặc biệt. Trần Lạc không biết xảy ra chuyện gì, hắn cảm thấy đầu óc rối loạn, khó thể suy nghĩ tỉnh táo.

Đinh!

Trần Lạc loáng thoáng nghe tiếng chuông trang nghiêm vang trong đầu, ý thức của hắn lập tức men theo đó. Trong hỗn độn ý thức tìm ra nguồn tiếng chuông, đó là một ngọn núi cao. Không, đúngh ơn là một pho tượng to lớn, một pho tượng không đầu.

Khoan!

Không có đầu!

Chẳng lẽ lúc trước Trần Lạc đấu giá đầu phật thuộc về pho tượng này?

Nhưng chỗ này là đâu? Tượng phật là gì?

Trần Lạc lơ ngơ ù ù cạc cạc, lòng tràn ngập khó hiểu và tò mò. Trần Lạc nhìn tượng phật không đầu, hắn chợt thấy quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó. Trần Lạc mơ hồ nhớ trong thế giới Vân Đoan, Tiểu Phật Linh giới có gặp một bức tượng phật to, không lẽ...

Không!

Tượng phật này khác với ở Tiểu Phật Linh giới.

Nếu tượng phật này khác với trong Tiểu Phật Linh giới, vậy tại sao hắn có cảm giác quen thuộc? Trần Lạc nhớ lại kỹ càng, nhưng hắn không tìm ra được gì. Trần Lạc càng khó hiểu là càng suy ngẫm thì cảm giác quen thuộc càng đậm hơn. Khiến Trần Lạc phát cuồng là hắn nghĩ mãi vẫn không có chút ấn tượng gì.

Trần Lạc nhìn tượng phật đăm đăm, hắn loáng thoáng nghe thấy cái gì, dường như là tiếng cãi lộn.


- Gải, tất cả là giả, giả hết! Các ngươi tỉnh táo chút được không? Các ngươi có biết mình đang làm gì? Đừng chìm đắm như thế nữa, mau tỉnh lại đi!

Đây là giọng một nam nhân.

- Ta rất tỉnh táo, biết mình đang làm gì, biết mọi thứ là giả, nhưng rồi sao? Thật hay giả có gì khác nhau? Thật thì sẽ hạnh phúc? Giả thì bất hạnh sao? Trong thế giới chân thật chúng ta có rất nhiều giả dối, mỗi ngày nhiều người đeo mặt nạ giả tạo sống, chẳng lẽ bọn họ hạnh phúc sao? Mỗi ngày vi ba bữa cơm bôn ba khắp nơi, bọn họ hạnh phúc sao? Tuy nơi này chỉ là thế giới giả dối nhưng ta cảm thấy còn chân thật hơn thế giới của chúng ta nhiều.

Đây là giọng nữ.

Lại một giọng nữ khác vang lên:

- Thế giới thật có quá nhiều giả dối, thế giới giả lại tràn ngập chân thật. Ha ha ha, thấy mỉa mai không? Ta thà sống trong thế giới giả mà sinh hoạt thật, không muốn sống giả tạo trong thế giới thật.

Cái gì gọi là thế giới thật, người giả dối?

Cái quái gì đây?

Trần Lạc nghe mà hoang mang, không hiểu những thanh âm này đang nói gì. Nghe thanh âm thì một nam nhân khắc khẩu với mấy nữ nhân, càng cãi lộn càng gay gắt.

Nam nhân rất tức giận, rất bất đắc dĩ nói:

- Ta hiểu ý của các người, ta rất thông cảm, cũng đồng cảm tâm tình của các người. Nhưng nói cho cùng đây dù sao là thế giới giả dối.

Một nữ nhân trả lời:

- Là ngươi quá cố chấp, quá cố chấp vào thật giả. Thế giới thật cũng tốt, thế giới giả cũng thế, chỉ cần chúng ta vui vẻ, hạnh phúc là được, thế giới chân thật hay giả dối thì có sao?


- Đúng vậy! Miễn là chúng ta hạnh phúc cùng nhau,

Thế giới chân thật hay giả dối có gì khác nhau?

- Các người thật là... Thật là...

Nam nhân tức giận hét lên:

- Xin các người tỉnh táo lại được không? Đừng quên mục đích chúng ta đến đây là gì. Thế giới giả dối này đã bắt đầu tự mình tiến hóa, vượt qua tầm kiểm soát của chúng ta. Chúng ta đến đây là vì hủy diệt nó, tại sao các người có thể chìm đắm vào nó?

- Ha ha ha, chúng ta không quên. Mục đích của chúng ta là hủy diệt thế giới giả dối này, nhưng khi chúng ta đến đây, ta không muốn, bất nhẫn, không nỡ hủy diệt nó.

- Đây là thế giới chúng ta cùng nhau sáng tạo ra, trút hết tất cả tâm huyết, sao ngươi có thể tuyệt tình hủy diệt nó? Chẳng lẽ ngươi không đau lòng chút xíu nào sao?

Nam nhân rít gào:

- Đây là thế giới ta sáng tạo, hiện tại phải hủy diệt nó hỏi sao ta không đau lòng? Nhưng không hủy diệt không được, nó dã diễn sinh ra ý thức, bắt đầu tự mình tiến hóa. Phải hủy diệt nó, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi.

- Tự mình tiến hóa? Ha ha, đó cũng là nhờ ơn ngươi. Là ngươi cho nó linh hồn, ban cho nó sinh mệnh. Là ngươi khiến thế giới giả dối biến thành chân thực, hiện tại ngươi lại muốn tự tay hủy diệt nó, ha ha...

- Đừng tuyệt tình như vậy được không? Đừng vô tình như thế, hãy để chúng ta cùng nhau xem thế giới này chậm rãi trưởng thành đi. Tại sao ngươi cứ muốn hủy diệt nó? Dù thế giới này có thể tự mình tiến hóa, ta tin tưởng có chúng ta tợ giúp thì nó sẽ càng lúc càng tốt đẹp hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui