- Ngọc La huynh mến mộ Bà Sa tiểu thư khiến Lệ ta khâm phục, nhưng...
Lệ Đông Nhiễm đổi giọng mỉm cười nói:
- Lệ ta cũng rất có hứng thú với đầu phật này, xin Ngọc La huynh đừng để bụng. Ta ra sáu trăm vạn.
- A? Xem ra Đông Nhiễm huynh muốn so một lần với ta?
Bề ngoài Phong Ngọc La khá là âm trầm, con người gã, khuôn mặt gã, thanh âm của gã tràn ngập âm u. Phong Ngọc La cúi đầu ngồi uống rượu, kêu giá bảy trăm vạn.
Lệ Đông Nhiễm ngồi ngay ngắn, áo trắng tinh, phiên phiên công tử, nở nụ cười nho nhã:
- Ngọc La huynh hiểu lầm, Lệ ta chẳng qua rất hứng thú với đầu phật chứ không phải cố ý muốn so kè gì với Ngọc La huynh.
Lệ Đông Nhiễm nói xong kêu giá tám trăm vạn.
Phong Ngọc La lau khóe môi:
- A, thú vị.
Phong Ngọc La nhếch mép nói:
- Đông Nhiễm huynh, hôm nay ta nói muốn đấu giá đầu phật tặng cho Bà Sa tiểu thư thì nhất định làm được, một ngàn vạn.
Người có tiền thì có sức tùy hứng.
Mọi người có mặt toàn là nhân vật nổi danh quanh khu Quảng Lăng thành, tiền bạc đầy túi, sản nghiệp to lớn. Nhưng kêu bọn họ lấy một ngàn vạn ra tặng người thì không ai làm được. Đừng nói đưa tặng, kêu bỏ ra một ngàn vạn mua đầu phật không biết giá trị thế nào cũng không người làm vậy.
Lệ Đông Nhiễm, Phong Ngọc La vì tranh giành đầu phật không ai nhường ai, đấu giá hơn chục lần nâng lên hai ngàn vạn. Giá này là Lệ Đông Nhiễm kêu. Giá hai ngàn vạn làm mọi người á khẩu, Ngọc Hoành lão gia tử cũng không ngờ có người ra giá cao vậy.
Mọi người nhìn hướng Phong Ngọc La, muốn biết gã có tăng giá không. Phong Ngọc La biểu tình cực kỳ khó xem, người sáng suốt nhìn ra được mới rồi gã lớn lối bảo nhất định sẽ đấu giá được đầu phật tặng cho Bà Sa tiểu thư, ai ngờ giữa đường Lệ Đông Nhiễm nhảy ra kêu giá đến haingàn vạn.
Phong Ngọc La là người có tiền, không ai phủ nhận điều này. Phong Ngọc La có thể lấy ra năm trăm vạn tặng người nhưng không có nghĩa là gã có thể tặng người hai ngàn vạn. Có lẽ cũng có thể, nhưng lòng Phong Ngọc La sẽ nhỏ máu, nếu không khi Lệ Đông Nhiễm kêu giá hai ngàn vạn Phong Ngọc La đã chẳng trừng Lệ Đông Nhiễm.
Thời gian từ từ trôi qua, mọi người nhìn Phong Ngọc La chằm chằm. Phong Ngọc La nhắm mắt lại như đang phân vân điều gì, trong khi mọi người khó hiểu thì gã chợt mở mắt ra.
Phong Ngọc La hét lên:
- Ba ngàn vạn!
Ồn ào!
Toàn trường chấn kinh.
Ba ngàn vạn, cần bao nhiêu sinh mệnh chi thạch? Trời, quá khủng. Không nói Lý Trường Phong, đám nhân vật có uy danh nghe con số ba ngàn vạn cũng rợn tóc gáy.
- Bốn ngàn vạn!
Mọi người, Phong Ngọc La không ngờ Lệ Đông Nhiễm không chút do dự kêu gái bốn ngàn vạn.
Phong Ngọc La trừng Lệ Đông Nhiễm, rít qua kẽ răng:
- Lệ - Đông - Nhiễm!
Phong Ngọc La sắc mặt âm trầm nói:
- Ngươi cố ý đối đầu với ta phải không?
Lệ Đông Nhiễm vẫn cười tươi như hoa:
- Ngọc La huynh xin đừng hiểu lầm, ta thật sự có hứng thú với đầu phật, xin Ngọc La huynh nương tay cho.
Phong Ngọc La mím môi, hít sâu, suy nghĩ có nên tiếp tục không. Nói thật là bốn ngàn vạn đã vượt khả năng Phong Ngọc La chịu đựng, nhưng trước đó gã đã tuyên bố, nếu dừng tay thì không chỉ mất mặt trước Bà Sa tiểu thư, sau này sẽ bị người trong Quảng Lăng thành xì xầm.
Phong Ngọc La trầm ngâm giây lát, cắn răng quát to:
- Năm ngàn vạn!
Lệ Đông Nhiễm lắc đầu, cười nói:
- Ngọc La huynh dang buộc Lệ ta khuynh gia bại sản, sáu ngàn vạn!
- Ngươi...!
Phong Ngọc La tức điên, nhưng ở trước mặt nhiều người nên gã không tiện nổi khùng, giả bộ bình tĩnh.
Phong Ngọc La lạnh lùng cười:
- Lệ Đông Nhiễm, ngươi thật khoát xước.
- Dây đã là toàn bộ tài sản của Lệ ta, xin Ngọc La huynh giơ cao đánh khẽ cho. Nếu Ngọc La huynh dừng tay thì Lệ ta xin nhớ kỹ nhân tình.
Lệ Đông Nhiễm đang cho Phong Ngọc La bậc thang leo xuống. Phong Ngọc La là người thông minh, nghe ra ý của Lệ Đông Nhiễm, nhưng gã càng biếc Lệ Đông Nhiễm vừa cho gã bậc thang cũng cho mình bậc thang. Giá sáu ngàn vạn Phong Ngọc La không chịu nổi, cũng là cực hạn của Lệ Đông Nhiễm. Nếu tiếp tục đấu nhau e rằng lưỡng bại câu thương.
Phong Ngọc La châm chước nhiều lần, gã làm bộ từ chối:
- Nhưng ta đã hứa với Bà Sa tiểu thư sẽ tặng nó cho nàng, Đông Nhiễm huynh làm ta khó xử quá.
Bà Sa tiểu thư lên tiếng:
- Ngọc La công tử, ta xin nhận tấm lòng của công tử nhưng ta chưa bao giờ nhận quà của ai, người nào cũng vậy. Nên xin công tử đừng tốn tiền tài vì ta nữa, Bà Sa vô cùng cảm kích.
Phong Ngọc La chỉ chờ câu này, nhưng gã không đáp ngay, Lệ Đông Nhiễm nhiều lần khuyên bảo mới miễn cưỡng gật đầu. Mọi người cứ nghĩ Lệ Đông Nhiễm dùng giá năm ngàn vạn mua đầu phật nhưng ai ngờ một thanh âm lên tiếng.
- Sáu ngàn vạn!
Ai?
Mọi người đưa mắt nhìn, kêu giá là một lão nhân, một lão nhân lạ mặt.
Lão nhân nhìn Lệ Đông Nhiễm, thản nhiên nói:
- Đông Nhiễm công tử, ngại quá, lão hủ cũng rất thích đầu phật này.
- A? Không biết tiền bối là...
- Chỉ là tiểu bối vô danh, không đáng nhắc đến.
Tiểu bối vô danh? Nhìn chung trong vô tận hải có tiểu bối vô danh nào bỏ ra sáu ngàn vạn đấu giá một đầu phật không ai biết giá trị không?
Lệ Đông Nhiễm nhìn chằm chằm lão nhân bí ẩn một lát sau kêu lên:
- Bảy ngàn vạn!
Lão nhân bí ẩn kêu ngay giá tám ngàn vạn.
Lệ Đông Nhiễm hít sâu, gã đắn đo có nên tiếp tục không, vì bảy ngàn vạn đã vượt khả năng chịu đựng của gã. Dù vậy Lệ Đông Nhiễm vẫn không từ bỏ, trong lòng gã còn vui vẻ hơn. Đừng nhìn vừa rồi Lệ Đông Nhiễm tranh đấu giá với Phong Ngọc La, trong lòng gã không yên tâm, gã nhìn ra được đầu phật bất phàm nhưng chỉ vẻn vẹn như thế, gã không tham ngộ ra được trong đó có huyền ảo gì. Bây giờ có một lão nhân bí ẩn kêu giá khiến Lệ Đông Nhiễm càng chắc chắn giá trị của đầu phật.
Nhưng giá tám ngàn vạn làm Lệ Đông Nhiễm phải cẩn thận suy nghĩ.
Trong khi Lệ Đông Nhiễm do dự thì một thanh âm lên tiếng:
- Một ức!
Là ai?
Dám hét giá một ức?
Mọi người đưa mắt nhìn sang, làm người ta khó tin là người kêu giá là một tiểu cô nương, thoạt trông chỉ khoảng mười bốn, lăm tuổi. Tiểu cô nương ung dung ăn trái cây, thấy mọi người nhìn mình thì nhún mũi.
Tiểu cô nương nói:
- Có gì đẹp mà xem? Chưa từng gặp thiên kim tiểu thư xinh đẹp như ta sao?
Thiên kim tiểu thư?
Có thể hét giá một ức thì đâu chỉ là thiên kim tiểu thư.
Lão nhân bí ẩn lại kêu giá:
- Tiểu cô nương làm lão hủ nhìn với cặp mắt khác, một ức một ngàn vạn.
Tiểu cô nương rất cuồng:
- Lão già, có một ngàn vạn mà cũng kêu giá?
Tiểu cô nương không chớp mắt cái nào kêu giá một ức năm ngàn vạn.
Điên, quá dữ!
Một đầu phật không ai biết có giá trị gì, không ai biết có huyền diệu gì nhưng đấu giá lên một ức năm ngàn vạn, thật là... Mất trí phát cuồng. Quan trọng là đầu phật còn chưa định giá xong, trời trời.
Tiểu cô nương kêu giá một ức năm ngàn vạn, lại có người kêu giá, lên hai ức. Vẫn là một người lạ, một thanh niên đẹp trai bề ngoài khoảng hai mươi tuổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...