Lý Đông Tuyết đột nhiên trở nên nghiêm túc lsàm Lý Trường Phong ngây người, cảm giác như thiếu nữ không hiểu chuyện trong mắt gã thoáng chốc thành người lớn. Trần Lạc đồng cảm.
- Đại ca, tiểu muội biết trong mắt đại ca thì tiểu muội mãi mãi là tiểu cô nương ngây thơ không biết gì. Đại ca lo lắng đủ điều cho tiểu muội, tiểu muội rất vui, tiểu muội biết đại ca lo điều gì. Nhưng tiểu muội muốn nói với đại ca rằng tiểu muội không cần đại ca lo.
- Mặc dù tiểu muội đến vô tận hải không lâu, vào Quảng Lăng thành có hai ngày, nhưng thế này đã quá đủ với tiểu muội. Rất nhiều chuyện tiểu muội không nói không có nghĩa là không biết.
- Tiểu muội biết giữa đại ca và Hứa Phi xảy ra chuyện gì không thoải mái. Tiểu muội không biết đó là chuyện gì, cũng không muốn biết. Đây là chuyện giữa nam nhân các người, nếu tiểu muội xen vào sẽ làm chuyện càng tệ hơn.
- Vừa rồi Phong Ngọc Thiềm nhục nhã đại ca, không phải tiểu muội xúc động mở miệng cãi lại Phong Ngọc Thiềm. Đại ca nghĩ tiểu muội ta trẻ người non dạ, làm việc bồng bột? Trước kia thì đúng, nhưng tiểu muội sớm không phải Lý Đông Tuyết ngày xưa. Hiện tại tiểu muội nhìn người, nhìn việc đều có lý luận của mình. Tiểu muội dám cãi lại Phong Ngọc Thiềm vì biết Phong Ngọc Thiềm sẽ làm gì tiểu muội.
- Có lẽ đại ca sẽ nói phảm hạnh của Phong Ngọc Thiềm không ngay thẳng, có ý đồ với tiểu muội. Ha ha ha, làm một nữ nhân, tiểu muội biết rõ ưu thế của mình là gì, sức hấp dẫn của mình là gì. Tiểu muội càng rõ ràng thân phận, vị trí của mình.
- Tiểu muội hiểu cách lợi dụng ưu thế của mình có được thứ mình muốn. Tiểu muội sớm hiểu làm sao thể hiện giá trị của mình trong quan hệ giao tiếp phức tạp. Đại ca, tiểu muội nói giá trị này không phải sắc đẹp thể xác mà là thức phức tạp hơn.
- Đại ca, tiểu muội đã lớn, sớm lớn lên...
Nghe Lý Đông Tuyết nói hàng loạt, Lý Trường Phong ngớ người, đứng ngây như phỗng, trừng mắt ốc bưu. Lý Trường Phong không dám tin, gã cảm thấy tiểu muội trở nên vô cùng xa lạ, xa lạ như hai người khác nhau, xa lạ làm Lý Trường Phong không dám nhận.
Trần Lạc ngạc nhiên nhìn Lý Đông Tuyết. Ban đầu Trần Lạc tưởng Lý Đông Tuyết là tiểu cô nương ngây thơ hoạt bát, nhìn cách nói năng, cách đối nhân xử thế đều có vẻ thơ ngây không hiểu chuyện. Nhưng nghe Lý Đông Tuyết thổ lộ Trần Lạc mới biết hắn bị lừa.
Ngây thơ, hoạt bát là ngụy trang, Lý Đông Tuyết lừa hết mọi người, bao gồm đại ca ruột của nàng. Lý Đông Tuyết thật là một nữ nhân tâm trí kín đáo, giỏi quan sát lòng người, biết tiến lùi, hiểu nặng nhẹ, biết cách lợi dụng chính mình và mọi ưu thế.
Trong ấn tượng của Trần Lạc thì loại nữ nhân này cực kỳ đáng sợ, bọn họ dễ dàng đùa bỡn nhiều nam nhân trong lòng bàn tay, lợi dụng mọi thứ của mình giành láy thứ mình muốn.
May mắn Lý Đông Tuyết tự mình nói ra, nếu không Trần Lạc tuyệt đối không bao giờ tưởng tượng nổi cô nương này trong lòng phức tạp như vậy.
Lý Đông Tuyết thay đổi làm Lý Trường Phong quá giật mình, mãi một lúc lâu mới phản ứng lại:
- Tiểu muội... Muội... Muội...
- Đại ca, mặc dù ta không thích Hứa Phi nhưng có một câu hắn nói rất đúng. Dù ở khi nào, nơi nào, muốn có một góc trời của riêng mình, chỉ dựa vào sức mạnh thì không thể thực hiện được. Trong thế giới Thanh Phong là như thế, vô tận hải so với thế giới Thanh Phong chẳng qua là vũ đài càng lớn, rộng hơn, bản chất không khác gì. Vẫn có người thống trị nắm giữ sinh tử, có đại nhân vật cao không thể với tới. Nếu chúng ta không muốn bị người giẫm lên thì phải tìm hết cách bò lên trên.
Giờ phút này, Trần Lạc rất muốn vỗ tay khen Lý Đông Tuyết, hắn đồng ý hai tay hai chân lời nàng nói.
- Tiểu muội không thích Hứa Phi? Chẳng phải lúc nhỏ muội rất tôn sùng hắn sao?
- Đại ca cũng nói là lúc nhỏ, tiểu muội đã nói mình trưởng thành từ lâu, không còn là Lý Đông Tuyết trước kia. Tiểu muội vốn còn chút hảo cảm với Hứa Phi nhưng lần này gặp mặt thì biến mất sạch. Nhất là nhìn Hứa Phi vênh váo tự đắc, đắc ý quên hình làm tiểu muội phản cảm hơn. Hứa Phi không chỉ một lần ra tiếng nhục nhã đại ca, tiểu muội ghi nhớ hết. Nếu không phải tiểu muội vừa vào vô tận hải, thực lực không tốt thì đã sớm tiêu diệt Hứa Phi.
Má ơi, Lý Đông Tuyết thật là...
Hay nói nữ nhân thông minh không dễ chọc, giờ thấy mới biết câu này đúng.
Trần Lạc nhìn ra được Lý Đông Tuyết không nói đùa, nàng nói cực kỳ nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc. Đáng sợ là khi Lý Đông Tuyết nói muốn tiêu diệt Hứa Phi, mắt nàng lóe sát khí, đó là sát khí coi thường sinh mệnh. Dù ngươi giết một ngàn, một vạn người cũng khó đến tình độ coi rẻ sinh mệnh, ít nhất Trần Lạc không làm được.
Lý Trường Phong cũng phát hiện mắt Lý Đông Tuyết lóe sát khí coi thường sinh mệnh, sát cơ đó khiến gã hiểu ra Lý Đông Tuyết bây giờ không còn là tiểu muội ngây thơ đáng yêu ngày xưa, nàng đã trưởng thành, thay đổi. Lý Trường Phong không còn hiểu Lý Đông Tuyết nữa.
- Được rồi, nếu nhóm đại ca không có việc gì thì hãy đi dạo trong thành, muội về trước.
Lý Đông Tuyết nói xong quay đi, để lại đám người Lý Trường Phong vẻ mặt ngạc nhiên. Lý Trường Phong phản ứng lại định đuổi theo nhưng bị Trần Lạc ngăn lại.
- Trường Phong đại ca, thôi, hãy để nàng đi.
- Nhưng...
Trần Lạc vỗ vai Lý Trường Phong:
- Nhưng nhị gì, nghe tiểu cô nương vừa nói thì Hứa Phi, Phong Ngọc Thiềm không đấu lại nàng, sợ là mười Hứa Phi, mười Phong Ngọc Thiềm cộng lại cũng không thắng nàng. Trường Phong đại ca đừng khuyên nữa, tiểu cô nương kia bây giờ chơi thủ đoạn rất cao, hai ta không hiểu nổi. Lo lắng thì ta cảm thấy so với tiểu cô nương, Trường Phong đại ca nên lo cho Hứa Phi mới đúng.
Trần Lạc nhìn hướng Lý Đông Tuyết biến mất, hắn cảm thán rằng:
- Sau này tiểu cô nương thành tựu không giống bình thường, nữ nhân mà dùng thủ đoạn thì ác hơn nam nhân nhiều.
Trần Lạc không thích nữ nhân bụng đen, nhưng không ghét. Trong mắt Trần Lạc bây giờ gian lận lừa trộm thế nào, miễn dựa vào sức mình kiếm cơm thì Trần Lạc không quá ghét. Có thể hố người, lừa người, gạt người là có bản lĩnh, nói câu khó nghe, đầu năm nay người yên phận thành thật không sống nổi. Càng đừng nói trong vô tận hải nơi pháp tắc thiên địa không thể bao phủ, ngươi trông chờ vào nó công bằng? Được không?
Trong vô tận hải không có trời trăng, thời gian qua khá nhanh. Nhất là nhóm Hành Giả dựa vào căn nguyên cường đại chống đỡ không cần ngủ, thấy mệt thì tĩnh tọa giây lát là sẽ khỏe khoắn làm bảy ngày.
Ba ngày qua nhanh như gió.
Sáng sớm Lý Đông Tuyết đã đi cùng Hứa Phi tham gia đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử, để lại năm người Lý Trường Phong rối rắm ngây người. Từ khi biết Lý Đông Tuyết thay đổi, ba ngày nay Lý Trường Phong không khuyên nàng nữa.
Đối mặt tiểu muội tâm trí phức tạp như thế, Lý Trường Phong biết khuyên cái gì? Gã có thể khuyên điều gì? Lý Trường Phong không khuyên được. Dù vậy Lý Trường Phong không yên tâm tiểu muội, dù sao đó là muội muội ruột, gã không thể không lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...