- Giờ thì tốt rồi, tên này sống tốt, quên sạch huynh đệ chúng ta. Hắn không biết cảm ơn thì thôi, mỗi lần gặp mặt nói mang chúng ta trải nghiệm sự đời, quen mặt nhiều nhân vật có uy tin danh dự. Thật ra Hứa Phi chỉ muốn khoe khoang. Bà nội nó, nếu sớm biết Hứa Phi như thế này thì ngày xưa chúng ta không nên giúp hắn!
Thì ra giữa đám người Lý Trường Phong và Hứa Phi còn có câu chuyện như vậy. Trần Lạc lắc đầu, không biết nên nói cái gì. Quen bằng hữu, quen huynh đệ không sợ chung hoạn nạn, chỉ sợ không thể hưởng giàu sang. Đặc biệt mấy kẻ thấy lợi quên nghĩa, loại người này rất ghê tởm.
- Không nên nói vậy, Hứa Phi có ngày hôm nay toàn dựa vào cố gắng của hắn.
Lý Trường Phong không như mấy Hành Giả khác lòng đầy uất hận, gã nói:
- Lúc trước ta đề cử Hứa Phi vì cảm thấy hắn thích hợp ở trong thành làm việc này. Từ nhỏ Hứa Phi đã là người thông minh, ta cố gắng tu luyện một tháng không bằng hắn tu luyện một ngày. Hơn nữa Hứa Phi đối xử với người lanh lẹ, am hiểu giao lưu. Ta thì không giỏi mấy việc này, dù có vào Quảng Lăng thành nhận được chức quan thì không lâu sau sẽ bị người đuổi ra. Về mặt này Hứa Phi thích hợp hơn bất cứ ai trong chúng ta.
- Nhưng mà...
Một huynh đệ muốn phản bác nhưng bị Lý Trường Phong ngắt lời:
- Lão Hắc, chuyện này tạm dừng ở đây. Chúng ta và Hứa Phi dù gì từng là huynh đệ chung hoạn nạ, hắn có ngày hôm nay, chúng ta làm huynh đệ nên mừng cho hắn. Những chuyện khác đừng nói nữa, nói nhiều cũng vô nghĩa.
Lý Trường Phong là đại ca trong nhóm, lời gã nói khá nặng ký.
Lý Trường Phong nhìn lỗi Trần Lạc:
- Trần huynh đệ, ngại quá, để Trần huynh đệ thấy trò hề.
Trần Lạc cười cười.
Đoàn người đi dạo mấy con phố, cuối cùng vào một tửu quán.
Trần Lạc cười hỏi:
- Vừa rồi mấy đại ca uống chưa đủ sao lại thêm hiệp nữa?
- Ha ha ha, Trần huynh đệ hiểu lầm, chúng ta đến tửu quán không vì uống rượu.
- Không uống rượu chứ làm gì? Tửu quán là nơi uống rượu, không uống rượu thì vào đây làm chi?
- Nhiều Hành Giả vào thành sẽ làm hai chuyện. Thứ nhất, mua nhu yếu phẩm. Thứ hai, vào tửu quán. Đương nhiên có một số Hành Giả vào tửu quán thật sự vì uống rượu, nhưng đa phần là muốn tìm hiểu tin tức. Nói cách khác, nếu muốn biết chuyện lớn xảy ra gần đây trong vô tận hải hay chỗ nào sắp có cổ tích hiện thế này nọ thì vào tửu quán là biết tin.
- Vậy sao?
- Cái này... Xem như quy tắc xưa truyền thừa đã lâu trong vô tận hải. Nghe nói thật lâu trước kia các Hành Giả ra ngoài xông xáo gặp nhau sẽ kéo vào tửu quán uống rượu, khi uống đa số thảo luận những chuyện gặp được trong chuyến phiêu lưu. Dần dà tửu quán thành nơi biết việc lớn nhanh nhất vô tận hải.
Thì ra là vậy.
Trần Lạc theo Lý Trường Phong vào tửu quán. Bên tongt có rất nhiều người, đông nghẹt người, lầu các ba tầng đầy ắp người, trên hành lang cũng chật ních, thật hỗn loạn. Trần Lạc lắng nghe một lúc, đúng như Lý Trường Phong nói, mọi người ở đây đều thảo luận việc lớn xảy ra gần đây trong vô tận hải.
Trong đó có tin Nữ Oa thức tỉnh. Có người nói gần đây hai tộc thần và ma cổ xưa có hành động lớn, nói các cung chủ dần thức tỉnh.
Trần Lạc nghĩ ngay đến nhóm Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu. Đám nữ nhân toàn có thân phận hai tộc thần và ma cổ xưa, nhóm Hành Giả thảo luận hai tộc thần và ma có hành động không biết liên quan đến việc các nữ nhân thức tỉnh không.
Trần Lạc lắc đầu không nghĩ tiếp. Đối với đám nữ nhân Lạc Anh từ lúc ở thế giới Vân Đoan những gì nên trả hoặc không nên trả thì Trần Lạc đã trả lại hết. Hắn không nợ bất cứ ai, cũng không muốn biết chuyện liên quan các nàng nữa.
Các Hành Giả trong tửu quán thảo luận về hai tộc thần và ma, khá nhiều người sôi nổi bàn tán Thất Dạ cướp Đại Địa chi thư. Bọn họ nói đại nhân vật trắng và đen trên trời dưới đất đều đang tìm gã. Nhất là các lão ma dưới đất, tìm Thất Dạ sắp điên nhưng không có chút tin tức gì về gã.
Trần Lạc thầm cầu nguyện cho đại ca của mình, hy vọng Thất Dạ bình yên vô sự.
Những Hành Giả thảo luận sự kiện hầm bà lằng đủ thứ, bao gồm đại thế lực nào có người thành quả phụ. Điều duy nhất làm Trần Lạc khó hiểu là không ai thảo luận việc tranh giành Nhân Thư trong Vân Đoan.
Trần Lạc rất rõ ràng lúc hắn cướp Nhân Thư thì đám đại nhân vật vô tận hải biết hết, Thất Dạ cũng khẳng định như vậy. Nhưng không hiểu sao không ai nói về điều này, chẳng lẽ bọn họ không biết?
Đương nhiên Trần Lạc không rảnh rỗi sinh nông nỗi hy vọng chuyện này truyền ra ngoài, không ai biết càng tốt. Trần Lạc chỉ thấy lạ.
- Này, nghe gì chưa? Ba ngày sau là đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử.
- Vớ vẩn, chuyện lớn vậy có ai không biết?
- Nghe đồn các nhân vật có uy tín trong thành đều sẽ tham gia, lúc đó chắc náo nhiệt lắm.
- Nhảm không chịu nổi. Ngươi không nhìn xem Ngọc Hoành lão gia tử là ai? Đó là lão thành chủ quảng Lăng thành, còn là Ngọc Hoành chân nhân thanh danh lan xa. Lão gia tử đại thọ vạn năm, ai dám không nể mặt? Khi đó không chỉ các nhân vật có uy tín trong Quảng Lăng thành tham gia, e rằng các thế lực lớn nhỏ quanh Quảng Lăng thành cũng sẽ đến chúc mừng.
- Nghe nói vì chúc thọ cho lão gia tử, thành chủ đại nhân cố ý mời Bà Sa tiểu thư.
- Bà Sa tiểu thư? Có phải là Bà Sa từng dùng một khúc hát sinh mệnh chấn kinh vô tận hải không?
- Đương nhiên là Bà Sa tiểu thư đó rồi.
- Trời, thật sự là Bà Sa tiểu thư sao? Nàng là tình nhân trong mộng của ta!
- Vớ vẩn, ngươi hỏi mọi người xem Bà Sa tiểu thư không là tình nhân trong mộng của ai? Người nghe Bà Sa tiểu thư diễn tấu đều bị tiếng cầm đánh động. Nhớ năm xưa ta may mắn được nghe Bà Sa tiểu thư đàn một khúc "Hồn đoạn luân hồi", thật... Thật là...
- Là cái gì?
- Cảm giác đó như chính mình lạc vào ý cảnh, ruột gan đứt đoạn, giống như thật sự qua luân hồi đi tìm người có duyên kiếp trước của mình. Bây giờ nhớ lại ta vẫn có cảm giác không nói nên lời kia, nếu đời này lần nữa được nghe Bà Sa tiểu thư đàn kêu ta đi chết cũng cam lòng.
- Cái này dễ, tìm cách tham gia đại họ của Ngọc Hoành lão gia tử là được, chắc chắn sẽ nghe tiếng đàng của Ngọc Hoành lão gia tử.
- Tiểu bối vô danh như chúng ta làm gì có tư cách tham gia đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử?
Trần Lạc nghe đám người trong tửu quán xì xầm gì mà Ngọc Hoành lão gia tử, Bà Sa tiểu thư, hắn chưa từng nghe qua cũng không có hứng thú muốn biết. Có người nói lúc Ngọc Hoành lão gia tử đại thọ không chỉ Bà Sa tiểu thư gây hào hứng, còn có Thiên Khải thương các dự định đại hội đấu gái đã lâu. Trần Lạc thấy khó hiểu, hắn nhớ đại chưởng quầy Thiên Khải thương các bảo ba ngày sau sẽ đấu giá đầu phật trong hội đấu giá, hay hội đấu giá Thiên Khải thương các định nương địa thọ của Bà Sa tiểu thư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...