Nhìn ra được tính cách tiểu cô nương này hoạt bát, sáng sủa, hiểu biết lý lẽ. Lúc nên xin lỗi nàng sẽ thành thật xin lỗi, lúc nên cảm ơn thì chân thành cảm ơn, lúc nên đùa thì không quên giỡn.
- Trần huynh đệ xin đừng để bụng, tiểu muội từ nhỏ bị người nhà chúng ta chiều hư, nói chuyện không biết nặng nhẹ, không phân trường hợp nhưng con người rất lương thiện.
- Này đại ca, sao lại nói xấu người ta trước người ngoài? Ta đã bao giờ bị người nhà chiều hư? Ta bị chính mình nuông chiều làm hư hảo. Ai kêu người ta thông minh, xinh đẹp như hoa.
Lý Đông Tuyết sảng khoái ngồi xuống bên cạnh Trần Lạc, hỏi:
- Ân nhân ca ca, ta chưa biết tên của ca ca là gì.
- Ta... Tên Trần Tiểu Nhị.
Trần Lạc cảm thấy mình đầu tiên là cướp Nhân Quả chi tâm, sau lại ăn cắp Nhân Thư chi tâm, nên điệu thấp là hơn, vì vậy dùng tên giả Trần Tiểu Nhị.
Lý Đông Tuyết cười phá lên, chỉ vào Trần Lạc cười to bảo:
- Trần Tiểu Nhị? Ha ha ha, cái tên đơn giản mà buồn cười quá.
- Chỉ là cái tên.
- Được rồi, thiếu niên Tiểu Nhị, nghe nói ngươi đến từ thế giới chưa giải phong, thế giới của các ngươi vui không?
- Tàm tạm.
- Cái gì gọi là tàm tạm? Vậy chắc không thú vị? Cũng đúng, thế giới chưa giải phong thì có gì vui, chờ có rảnh ta mang người đi thế giới Thanh Phong cho ngươi kiến thức thứ thú vị. Cho ngươi biết, ta có hết tất cả thứ hay ho trong thế giới Thanh Phong.
- Lợi hại vậy sao?
- Đương nhiên, ngươi không nhìn xem ta là ai, ta chính là Lý Đông Tuyết, thế giới Thanh Phong có ai không biết?
Lúc cứ Lý Đông Tuyết trong lòng hắn tưởng đây là một cô nương đằm thắm, sau này biết Trần Lạc không phải tiền bối thì nàng trở nên hoạt bát lên. Trần Lạc cho rằng Lý Đông Tuyết chỉ hoạt bát, nhưng tiếp xúc một ngày sau hắn chợt nhận ra đã đánh giá thấp mức độ "hoạt bát" của cô nương này.
Nói chính xác thì Lý Đông Tuyết không nằm trong vòng hoạt bát nữ, thật là một cô nương tính cách sảng khoái, tùy hứng, chịu chơi chịu quậy. Cười thì cười lăn lộn, giả đáng yêu, khoe khoang, trò gì cũng giỏi.
Trần Lạc nhìn Lý Đông Tuyết cười tươi, trong đầu hắn nhớ đến Lạc Anh, tính cách của tiểu cô nương khá giống với nàng. Trong ấn tuượng của Trần Lạc thì Lạc Anh là một nữ nhân sảng khoái, cuồng dã, lúc yên lặng thì đằm hơn bất cứ ai, điên lên thì cuồng hơn ai hết, lúc quậy thì chết người, độc miệng sẽ làm nghẹn chết người, khi quyết rũ sẽ gợi lửa đốt người.
Trần Lạc lắc đầu không nghĩ tiếp, một ý nghĩ nghiền nát bóng dáng Lạc Anh trong đầu hắn.
Khi tranh cướp Nhân Thư, đám người Lạc Anh, Tiết Thường Uyển vây công Trần Lạc, từ đó hắn đã buôkng xuống. Trần Lạc gạt bỏ tình cảm với các nữ nhân, bỏ qua mọi áy náy. Vì buông bỏ những điều này nên tâm tình của Trần Lạc thăng hoa, hắn mới ngộ ra chân lý sinh mệnh.
Nhưng thật sự buông bỏ được sao?
Có lẽ.
Ít ra Trần Lạc không còn áy náy với các nàng, dù có thì chỉ là hồi ức từng bên nhau.
Trần Lạc đang tràn đầy cảm xúc thì nghe Lý Đông Tuyết vui vẻ reo lên:
- Oa! Rốt cuộc đến Quảng Lăng thành! Này Trần Tiểu Nhị, mau ra xem!
Lý Đông Tuyết hưng phấn đứng ở đầu thuyền, Trần Lạc giương mắt nhìn qua. Không thấy tòa thành mà là hòn đảo.
Hòn đảo đơn độc nổi trong vô tận hải như một tảng đá to, trông vô cùng hùng vĩ. Cách ngày càng gần, cảm giác biểu hiện càng lớn.
Nhân Thư hiện thế tỉ mỉ kín đáo, thấy Trần Lạc khó hiểu thì giải thích rằng:
- Trong vô tận hải tuy không thiếu hòn đảo như vậy nhưng cũng không nhiều. Mỗi hòn đảo trải qua ức vạn năm, bao nhiêu năm tháng hấp thu bao nhiêdu tinh hoa dần hình thành. Nhiều người lần đầu tiên bước vào vô tận hải trông thấy hòn đảo này sẽ thấy chóng mặt, vì đảo trải qua năm tháng vô tận ẩn chứa một loại uy thế.
Lý Trường Phong nói không lâu sau quả nhiên Lý Đông Tuyết thấy váng đầu. Lý Trường Phong sớm dự đoán được, gã dìu Lý Đông Tuyết ngồi xuống.
Lý Trường Phong nói:
- Không có cách gì đặc biệt để chống lại, chỉ có dần thích ứng. Nhưng sau này các người gặp đảo nào uy thế lớn đừng miễn cưỡng vào trong, nếu không sẽ bị nghiền nát trong chớp mắt.
Lý Trường Phong thấy Trần Lạc đứng yên tại chỗ, mặt không trắng, hơi thở không hỗn loạn, thoải mái như không.
Lý Trường Phong tò mò hỏi:
- Trần lão đệ không thấy chóng mặt sao?
Trần Lạc khiêm tốn trả lời:
- Tàm tạm.
Trần Lạc cảm nhận được uy thế cực kỳ dày nặng từ hòn đảo, nhưng chưa đến mức làm hắn chóng mắt. Trần Lạc cho rằng hòn đảo này chứa uy thế dày nặng không khó hiểu, trong thế giới Vân Đoan một ngọn núi còn có thể dựng dục ra linh vật, huống chi đảo này trải qua ức vạn năm. Không nói đảo ẩn chứa uy thế, dù nói hòn đảo diễn sinh ra ý thức độc lập cũng không lạ.
Đám người Lý Trường Phong thầm khó hiểu tại sao Trần Lạc không chóng mặt nhưng không hỏi nhiều. Trần Lạc quan sát xung quanh, thấy bên cạnh đậu các thuyền bày, có đủ loại, thường tấp nập thuyền từ bốn phương tám hướng đến.
- Nhiều người tới lui trong Quảng Lăng thành làm gì?
- Cái này... Nói sao đây.
Lý Trường Phong ngẫm nghĩ, trả lời:
- Nói mọi người đến Quảng Lăng thành làm gì thì khó nói, tóm lại làm đủ thứ. Có thể mua bán báu vật, ăn uống chơi bời, nghỉ ngơi. Trong vô tận hải nhiều lúc mọi người cưỡi thuyền ra ngoài tìm sinh mệnh chi thạch, đi xa một chuyến sẽ qua rất lâu. Nếu tình cờ ngang qua đảo như Quảng Lăng thành đều sẽ ghé vào, một là mua nhu yếu phẩm, quan trọng hơn là tìm hiểu tin tức. Nếu có cổ tích nào hiện thế đều sẽ truyền tin từ chỗ này.
- Vậy tương đương như chợ?
- Ha ha ha, ta biết ngay Trần lão đệ sẽ nghĩ như vậy. Không chỉ huynh đệ, những Hành Giả mới vào vô tận hải chưa đến Quảng Lăng thành đều cho rằng đây là chợ, nhưng khi bọn họ bước vào sẽ không còn suy nghĩ như vậy nữa.
- Tại sao?
- Trần huyn h đệ, không phải ta cố ý giấu, thật tình là vì phải tự vào Quảng Lăng thành, tự mình cảm nhận mới hiểu được.
- Vậy sao?
Trần Lạc có chút mong chờ.
Lý Đông Tuyết nghỉ ngơi giây lát dần thích ứng được, nhưng vẫn còn thấy chóng mặt, lại nhìn Trần Lạc nói cười với sau khi thì nàng không phục.
- Này ân nhân, tại sao trông như ngươi không bị gì? Không thấy chóng mặt sao?
Trần Lạc nhún vai cười nói:
- Thì do nhân duyên tốt.
- Chỉ bằng ngươi? Xì.
Lý Đông Tuyết định nói gì chợt thấy có một chiếc thuyền bay từ Quảng Lăng thành bay ra. Thuyền bay ra vào Quảng Lăng thành không có gì lạ, nhưng chiếc thuyền này thì khác, nhìn tuyến đường thì biết nó nhằm vào thuyền bay của Lý Trường Phong. Quan trọng là chiếc thuyền cực to, gấp chục lần thuyền của Lý Trường Phong, nếu đâm vào thì hậu quả rất dữ dội.
Chiếc thuyền to lớn này bề ngoài rất hung dữ, nhìn như con quái thú hung tàn. Trần Lạc cảm giác rõ ràng thuyền bay toát ra khí thế cực kỳ hung ác, không biết lúc luyện chế thuyền đã rót vào huyết mạch hư không thú nào.
Thấy chiếc thuyền bay tới ngày càng gần, Lý Đông Tuyết căng thẳng thần kinh, mấy Hành Giả khác cũng vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...