Trần Lạc đứng trên Nhân Thư, giang hai tay, ngửa đầu hú dài.
- Hỗn độn Thái Cực, nguyên thủy thái sơ!
- Sinh mệnh là nguyên, nguyên thủy là ta!
- Sinh mệnh chi bản, nguyên thủy chi nguyên!
- Ta là căn nguyên, ta là sinh mệnh, ta là nguyên thủy!
- Tụ lại!
Thiên địa động, thiên là dương, đất là âm, hai khí âm dương trong thiên địa ùa hướng Trần Lạc. Âm dương giao hợp như Thái Cực hỗn độn, lại giống nguyên thủy thái sơ. Trần Lạc đã biến mất, tương ứng xuất hiện một đoàn sáng hỗn độn âm dương. Ánh sáng như nguồn sinh mệnh, vô cùng tận, liên miên không dứt.
Chớp mắt ánh sáng như hỗn độn dần hình thành một bóng người, mọi người đều biết hắn là Trần Lạc, nhưng bọn họ cảm nhận được Trần Lạc bây giờ rất lạ. Người Trần Lạc tỏa ánh sáng hỗn loạn, như ức vạn sắc màu gom lại.
Ánh sáng này tranh nhau tỏa sáng cùng sinh mệnh nhiều màu phát ra từ Nhân Thư. Trần Lạc đứng trên Nhân Thư, khoác tinh đội nguyệt, nuốt mây phun khói, như thiên thần như thiên tôn, khiến người rung động.
Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm kinh ngạc nói:
- Hỗn độn Thái Cực, nguyên thủy thái sơ, sinh mệnh là nguyên, nguyên thủy là ta! Đây là... Nguyên thủy!
Thiên Hạ Ngũ Y hoảng sợ lẩm bẩm:
- Hắn thành tựu nguyên thủy...
- Nguyên thủy... Tại sao?
- Nguyên thủy sớm bị thần ma hoàn toàn xóa bỏ, sao hắn có thể...
Những người khác có lẽ không biết nhưng Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm, Thiên Hạ Ngũ Y biết rõ. Lạc Anh và Tiết Thường Uyển nghe hai chữ nguyên thủy thì lộ biểu tình e ngại, tràn đầy sợ hãi. Nỗi sợ đó là bản năng, phản xạ tự nhiên đến từ huyết mạch thần tộc cổ xưa của Lạc Anh và Tiết Thường Uyển.
Đúng vậy.
Bản năng.
Bởi vì bọn họ biết trong thời đại hỗn độn, Nữ Oa nặn đất tạo người, sau đó Nữ Oa dùng căn nguyên sinh mệnh chí cao vô thượng nguyên thủy chi đạo truyền dạy cho con người. Chính vì loại nguyên thủy chi đạo này cho nhân tộc lực lượng ngang ngửa thần ma. Cuối cùng hai tộc thần và ma suýt bị nhân tộc xóa sổ.
Nữ Oa lĩnh ngộ nguyên thủy chi đạo quá cường đại, sinh mệnh nguyên thủy được tiếng là lực lượng hoàn mỹ, sánh bằng thần ma. Nên cuối cùng toàn bộ tộc nhân Bàn Cổ ra mặt, bọn họ không chỉ trấn áp Nữ Oa cũng đồ diệt hết người hoàn mỹ mà nàng sáng tạo ra. Bọn họ hoàn toàn xóa sổ nguyên thủy chi đạo trong vũ trụ.
Nhưng bây giờ cách ức vạn năm sau, có người lại ngộ nguyên thủy chi đạo, thành tựu thân nguyên thủy, ngưng tụ lực lượng nguyên thủy. Nếu trong vũ trụ này, thiên địa này lực lượng hỗn độn còn bất tử bất diệt vĩnh hằng bất hủ thì nguyên thủy chi đạo là đại biểu đó.
Trần Lạc làm sao lĩnh ngộ ra? Hắn làm thành tựu nguyên thủy chi đạoa?
Không ai biết.
Thiên Hạ Ngũ Y không biết, Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm cũng không biết, các nữ thần càng không biết.
Nhưng điều này quan trọng không?
Không!
Trần Lạc làm sao lĩnh ngộ, làm sao thành tựu nguyên thủy chi đạo đã chẳng quan trọng. Quan trọng là Trần Lạc thành tựu lực lượng được gọi là hoàn mỹ anhát vũ trụ.
Trong khi mọi người tràn đầy giật mình thì Trần Lạc bỗng làm hành động khiến tập thể trợn mắt há hốc mồm.
Trần Lạc... Một hơi nuốt Nhân Thư vào bụng.
Bùm!
Cơ thể Trần Lạc không tan tác nhưng bị lực lượng Nhân Thư chấn vặn vẹo mơ hồ.
Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm thác loạn thần kinh, nàng điên cuồng xung phong:
- Tên khốn kiếp này dám... Nhân Thư...
Thiên Hạ Ngũ Y vô cùng giật mình, cố nén da đầu tê dại công kích dồn dập. Các nữ thần, Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, Thiên Tà cũng lao lên. Ngạo Phong, Tần Phấn, Vân Khởi muốn ngăn lại nhưng không kịp.
Chiến đấu bùng nổ.
Mọi người cùng nhau vây công một mình Trần Lạc.
Trần Lạc đứng trên bầu trời, hai chân giang rộng, duỗi đôi tay, ngửa đầu hú dài như muốn mạnh mẽ chinh phục lực lượng Nhân Thư.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm, Thiên Hạ Ngũ Y,các nữ thần nhào tới. Trần Lạc không thèm phòng ngự, mặc kệ bọn họ công kích. Lực lượng của bọn họ cực mạnh.
Trần Lạc vừa thành tựu thân nguyên thủy, nhưng hắn không vô địch. Giờ phút này, Trần Lạc không chỉ bị mọi người vây công, hắn còn bị Nhân Thư phản phệ.
Lực lượng của mọi người có thể lay động Trần Lạc, tổn thương thân thể của hắn.
Nhưng chỉ có thế.
Cơ thể Trần Lạc không còn liên tục niết bàn trọng sinh. Mọi người công kích dồn dập, giật mình phát hiện mỗi tấc da thịt của Trần Lạc diễn biến, diễn hóa với tốc độ khó tin, vô cùng vô tận, liên miên không dứt. Mặc cho cơ thể Trần Lạc bị thương nặng đến đâu sẽ lành lại ngay.
Thời gian dần tổi, Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, Thiên Tà, các nữ thần, Thiên Hạ Ngũ Y, thậm chí Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm phải công nhận một sự thật, đó là Trần Lạc đã thành tồn tại bất tử bất diệt vĩnh hằng bất hủ.
Đây là sinh mệnh.
Chân lý sinh mệnh.
Nguồn suối sinh mệnh.
Cơ thể Trần Lạc là nguồn sinh mệnh, hỏi ngươi làm sao tổn thương được hắn? Mặc cho lực lượng của ngươi mạnh đến đâu thì sao? Tựa như bão táp rơi vào biển cả, dù cơn bão lớn đến mấy, sóng thần cao đến đâu thì địa dương là đại dương, sẽ không khô cạn vì bão tố.
Trần Lạc rống to:
- Dừng tay lại hết, nếu không lão tử tiêu diệt cả đám!
Thanh âm chứa lực lượng nguyên thủy khiến trời dậy sấm ầm ầm, đất xới tung.
Người quen thuộc Trần Lạc biết khi hắn tự xưng lão tử nghĩa là đã giận thật, lúc này hắn tùy thời đại khai sát giới.
Tuy nhiên không ai dừng tay, không người nào.
Trần Lạc chịu đựng Nhân Thư tàn phá giới chi linh hải, tùy tay bóp cổ Lạc Anh.
Lạc Anh mỉm cười nói:
- Thân mến, giết ta đi.
Trần Lạc không phải thần, hắn có thất tình lục dục, càng trọng tình trọng nghĩa, làm sao xuống tay với Lạc Anh được? Trần Lạc vung tay ném Lạc Anh văng ra, chộp trúng Lạc Anh. Biểu tình của Lạc Anh thản nhiên như không sợ chết sống.
Trần Lạc căn răng, cũng ném Lạc Anh ra. Trần Lạc liếc mắt nhìn quanh, không bắt được Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm, cũng không chộp trúng Thiên Hạ Ngũ Y. Trần Lạc chỉ có thể bắt, tiêu diệt các nữ thần, nhưng hắn không nỡ ra tay. Khi Trần Lạc liếc sang Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, Thiên Tà thì bùng nổ bức bối trong lòng.
Trần Lạc gầm lên:
- Tổ cha ngươi! Lão tử không xuống tay với đám nữ nhân được nhưng không có nghĩa là không nỡ với các ngươi!
Trần Lạc vươn tay ra, lực lượng nguyên thủy bùng nổ. Căn nguyên Nhân Vương của Mạc Vấn Thiên, căn nguyên thiên tử của Gia Cát Thiên Biên, căn nguyên địa tử của Thiên Tà bị chấn nát, ba người miệng mũi trào máu, thịt nát.
hai tay Trần Lạc co lại đập xuống hư không:
- Chết đi!
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, cơ thể Gia Cát Thiên Biên, Mạc Vấn Thiên, Thiên Tà bị chấn tan nát, linh hồn ba người xuất hiện.
Thoáng chốc...
Chân trời hiện ra một nguyên trắng, nguyên phản chiếu ánh sáng trắng bao phủ linh hồn Gia Cát Thiên Biên. Cơ thể tan nát thành tro của Gia Cát Thiên Biên lại ngưng tụ. Dưới đất xuất hiện một nguyên màu đen phản chiếu ánh sáng đen bao phủ linh hồn Thiên Tà, cơ thể của gã cũng chết rồi hồi sinh. Trong không trung hiện ra một Thái Cực tím, cũng phản chiếu ánh sáng bao phủ linh hồn Mạc Vấn Thiên, cơ thể gã kỳ tích ngưng tụ lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...