Thiên Vu

Mọi người vô cùng bất ngờ, không ai ngờ rằng Thần Toán Thiên Tà vấn đỉnh đại địa chi tử vương tọa, vương tọa như thế dù là thân phận, địa vị hay điều gì khác đều ngang ngửa với nhân chi vương tọa của Mạc Vấn Thiên, thiên tử vương tọa của Thiên Tử Đế Vương Gia Cát Thiên Biên, đều là vương tọa vô song trong vũ trụ thiên địa.

- Vận mệnh, trời, đất.

Tuyết Thiên Tầm nhìn Tiết Thường Uyển:

- Thần tộc thiên sứ.

Lại nhìn Lạc Anh:

- Thần tộc phượng hoàng.

Nhìn Hoàng Tuyền:

- Thần tộc Tu La.

Tuyết Thiên Tầm nhìn Mạc Khinh Sầu trong ngực mình:

- Thần tộc tinh linh.

Tuyết Thiên Tầm nhìn Hạ Mạt, Táng Hoa, Cổ Du Nhiên, nói:

- Thần tộc Nữ Oa.

- Ha ha ha ha ha ha! Cảnh này giống năm xưa biết bao? Nên đến đều đến, không nên đến cũng đến. Hai vị bằng hữu cũ thấy ta nói đúng không?


Mọi người ngạc nhiên là Tuyết Thiên Tầm nói với Ngạo Phong và Tần Phấn. Khiến người bất ngờ là Tuyết Thiên Tầm gọi Ngạo Phong, Tần Phấn là bằng hữu cũ. Trần Lạc hoang mang, Ngạo Phong và Tần Phấn nhíu mày, hai người cũng không hiểu ra sao.

- A! Ta đã quên, hai vị sớm tự tay chôn nhân quả của mình, mãi đến bây giờ ta còn nhớ như in lời hai vị từng nói. Độ hết chúng sinh mới chứng bồ đề, địa ngục chưa trống thề không thành phật.

Không ai hiểu Tuyết Thiên Tầm đang nói gì.Trần Lạc nhìn Ngạo Phong và Tần Phấn, hai người hoang mang còn hơn hắn.

Tần Phấn không kiềm được dò hỏi:

- Có ý gì?

- Ý gì? Không có ý gì, ta chỉ khâm phục chí lớn của hai vị, nhưng cũng thấy tiếc cho hai vị.

- Tiếc cái gì?

Tuyết Thiên Tầm rất thích vuốt ve Mạc Khinh Sầu, không ngừng vuốt mái tóc bạc của nàng.

Tuyết Thiên Tầm cúi đầu nói:

- Lúc xưa hai vị luôn miệng nói chờ độ hết chúng sinh mới chứng bồ đề, hiện tại lại kết bằng hữu tốt với tồn tại nguy hiểm nhất trong chúng sinh, ta thật nghi ngờ cuối cùng các người đang phổ độ chúng sinh hay diệt sạch chúng sinh. Ha ha ha ha ha ha!

Ngạo Phong và Tần Phấn nhìn Trần Lạc. Trần Lạc nhún vai tỏ vẻ vô tội.

- Còn các ngươi, cùng hắn sinh ra gút mắt yêu hận,các ngươi nghĩ đây là do vận mệnh sắp đặt sao? Tất cả đều vì sứ mệnh sao? Ha ha ha!

- Các ngươi nữa!

Tuyết Thiên Tầm chỉ Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, Thiên Tà:

- Các ngươi nghĩ mình nhận thiên mệnh, chân mệnh, địa mệnh sao? Ha ha ha ha ha ha!

- Ha ha ha ha ha ha! Sai rồi,các ngươi đều sai. Sẽ có ngày mọi người biết mọi thứ đều do nhân quả luân hồi, người tạo thành tất cả nhân quả này đều là hắn, tại hắn!

Tuyết Thiên Tầm bỗng trừng Trần Lạc, khuôn mặt xinh đẹp bá đạo tràn ngập giận dữ, đôi mắt thù hận muốn ăn Trần Lạc từng miếng từng miếng.

Trần Lạc thấy khó hiểu, cái quái gì đây? Đáng yên lành tự dưng bị trúng đạn. Tuyết Thiên Tầm còn nói tất cả tai họa như thể toàn do hắn gây ra, cái mũ này quá to.

Trần Lạc mở miệng nói:

- Tuyết Thiên Tầm, đừng nói bậy bạ được không? Bây giờ Nhân Thư ở trong tay nàng, liên quan gì ta?

Tuyết Thiên Tầm chỉ vào Trần Lạc, tức giận quát:

- Câm miệng, đồ khốn!


Thiên địa chấn động, mọi người rên rỉ thụt lùi.

Tổ cha nó!

Nữ nhân này dữ quá!

Ngay khi đó một tiếng cười chẳng biết vọng ra từ nơi nào, tiếng cười hư vô mờ mịt, bên trong chứa cảm xúc cười nhạo. Thanh âm khá quen tia, Trần Lạc nghĩ kỹ thì lòng máy động, trong đầu hiện ra một cái tên.

Thiên Y Trường Hận!

Quả nhiên, một nữ nhân áo trắng như tiên nữ từ trên trời giáng xuống, mỹ diễm kinh hồng, chúa tể cửu thiên, Thiên Y Trường Hận.

Tuyết Thiên Tầm nhìn Trường Hận, lạnh lùng hỏi:

- Trường Hận, ngươi đang cười nhạo ta?

Trường Hận không sợ Tuyết Thiên Tầm, ung dung nói:

- Chẳng lẽ ta không nên cười ngươi sao?

- Ngươi vì có được Nhân Thư thậm chí không tiếc đoạt xá trọng sinh chỉ để đến thế giới này. Ngươi sớm biết đoạt xá trọng sinh sẽ làm linh hồn hỗn độn của ngươi không còn tinh thuần nên trước lúc đoạt xá trọng sinh thì giấu hỗn độn chi tâm vào Ma Kha nhẫn.

- Ngươi bày ra nhiều cạm bẫy dụ dỗ Huyết Tổ, khiến Huyết Tổ đưa Ma Kha nhẫn vào thế giới này.

- Đáng tiếc... Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, ngươi cố sức bày mưu tính kế nhưng không ngờ sau khi đoạt xá thì cơ duyên tình cờ cùng ai đó âm dương giao hợp.

Trường Hận dứt lời, lại một người xuất hiện, là bí ẩn quyến rũ, chúa tể cửu u Sát Y Vũ Yêu:

- A, âm dương giao hợp cũng chẳng sao, nhưng các ngươi còn hòa hợp linh hồn. Nữ Đế đại nhân, ngươi không ngờ đúng không? Không tưởng tượng được người hòa hợp linh hồn với ngươi là chưa biết lớn nhất trong vũ trụ, còn kèm theo nguyền rủa lớn nhất.

Vũ Yêu nói xong lại một nữ nhân xuất hiện, là phong hoa tuyệt đại chúa tể thâm uyên, Độc Y Mạn Đà La phu nhân:


- Nữ Đế đại nhân là ai đó hợp hoan xong phát hiện mình đã rơi vào nguyền rủa của người ta. Điều này không quan trọng, quan trọng là giao hợp xong linh hồn của Nữ Đế đại nhân bị nguyền rủa, dù có được hỗn độn chi tâm cũng không thể đúc lại linh hồn hỗn độn của mình.

- Ha ha ha ha ha ha! Nữ Đế đại nhân, phải nói lão nhân gia người vì tranh giành Nhân Thư mà bỏ vốn gốc, mất luôn linh hồn hỗn độn vô cùng quý giá.

- Huống chi cuối cùng Nữ Đế đại nhân có chiếm được Nhân Thư hay không thì chưa ai biết.

Sau khi Mạn Đà La phu nhân xuất hiện lại một nữ nhân xuất hiện, là xinh đẹp động lòng người thiên nhiên chi mẫu, Đường Nhược Nhiễm:

- Ha ha ha ha ha ha! Bây giờ tiểu tướng công đã biết tại sao Nữ Đế đại nhân của chúng ta vừa rồi nổi giận với tiểu tướng công đi? Bởi vì giao hoan với tiểu tướng công khiến Nữ Đế đại nhân mất căn nguyên linh hồn của mình. Nữ Đế mất đi căn nguyên linh hồn còn là Bàn Cổ Nữ Đế hủy thiên diệt địa không? Tiểu tướng công, nói đến thì các tỷ tỷ phải cảm ơn tiểu tướng công. Nếu tiểu tướng công không hợp hoan với Nữ Đế đại nhân thì Nhân Thư sớm rơi vào tay Nữ Đế đại nhân.

Má ơi!

Thiên Hạ Tứ Y xuất hiện tung tin bom tấn. Cuối cùng Trần Lạc đã hiểu tại sao Tuyết Thiên Tầm căm hận hắn như vậy, ra là một đêm tình ngày xưa làm nàng mất đi linh hồn hỗn độn. Như Đường Nhược Nhiễm đã nói, mất linh hồn hỗn độn btương đương Nữ Đế mất đi căn nguyên quý giá nhất trong vũ trụ. Tuyết Thiên Tầm là sinh mệnh sinh ra cùng với hỗn độn sơ khai. Linh hồn hỗn độn của Tuyết Thiên Tầm quý giá không thua gì Nhân Thư.

Trần Lạc biết, mọi người đều biết. Đám nữ nhân Táng Hoa, Tiết Thường Uyển ánh mắt kỳ dị nhìn Trần Lạc. Đặc biệt Lạc Anh, đôi mắt như đang nói: Thân mến, ngươi giỏi, hơi vui nhỉ? Khẩu vị cũng nặng, dám ngủ Bàn Cổ Nữ Đế!

Ngạo Phong, Tần Phấn đứng cạnh Trần Lạc cũng nhìn hắn rất kỳ dị.

Qua một lúc, Tần Phấn ngơ ngác nói:

- Phục.

Ngạo Phong đồng ý gật gù:

- Quá oai!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui