Thiên Vu

- Tịch Nhược Trần, ngay cả Thương Vô Tà, Mộ Vân Không cũng đánh không lại chúng ta, tên hề nhà ngươi dám đứng ra?

- Lại một đứa không biết sống chết là gì. Tịch Nhược Trần, ngươi dến tìm chết sao?

- Tịch Nhược Trần, biết điều hãy quỳ xuống đầu hàng, có lẽ chúng ta sẽ suy xét tha mạng cho ngươi.

Đối mặt bá chủ Vân Đoan, Trung Ương nhân kiệt khinh thường cười nhạo, Tịch Nhược Trần lù lù bất động, nụ cười tà treo bên môi.

Tịch Nhược Trần nhìn Vân Phi Dương, Vân Đoan thái tử, nói:

- Hai vị vừa rồi dùng thủ đoạn xóa sổ Thương Vô Tà, Mộ Vân Không khiến Tịch ta mở rộng tầm mắt.

Vân Đoan thái tử nói:

- Tịch Nhược Trần, ngươi rất có gan, dám một mình đi ra chịu chết!

- Ha, có gan?

Tịch Nhược Trần cười lắc đầu nói:

- Không phải Tịch ta có gan, dù ta không chủ động đứng ra thì chắc chắn mục tiêu tiếp theo của hai vị là ta phải không? Nếu vậy tại sao ta không tự đi ra cho rồi?

- A?

Vân Phi Dương nổi hứng hỏi:

- Sao ngươi biết?

- Rất đơn giản. Trong đám người tranh giành Nhân Thư, Tịch Nhược Trần ta không nhận thiên mệnh, không nhận chân mệnh, không có gì bí ẩn, chưa biết, không mạnh nhất. Nhìn từ thân phận, bối cảnh, tu vi, thực lực, nhìn mặt nào thì ta không phải đỉnh cao nhất. Trong tình huống đó các ngươi xử lý Thương Vô Tà, Mộ Vân Không xong đương nhiên sẽ đối phó ta.


Vân Đoan thái tử mặt không biểu tình nói:

- Xem như ngươi biết tự lượng sức mình.

Vân Phi Dương nói:

- Dường như ngươi không sợ.

- Không sợ? Đương nhiên là ta sợ. Hai vị tiêu diệt được cả Thương Vô Tà, Mộ Vân Không thì Tịch Nhược Trần ta có là gì?

Thoạt trông Tịch Nhược Trần khá là khiêm tốn:

- Huống chi lúc các người giết ta hì người khác sẽ thờ ơ nhìn, sao ta không sợ được? Ở trong mắt bọn họ các người là kẻ thù, ta cũng là kẻ thù. Cuối cùng ai chết thì bọn họ chẳng bị tổn thất gì. Nếu bớt di một đối thủ cạnh tranh thì cớ sao không làm?

Vân Đoan thái tử ngước lên, chiếc nhẫn ngón cái tỏa sáng kỳ dị:

- Nếu ngươi đã biết thì hãy nhận lấy thẩm phán của bản thái tử đi!

Cùng lúc đó, căn nguyên thế giới trên bầu trời xoay tròn.

- A, đừng nóng, ta còn chưa nói hết lời.

Tịch Nhược Trần nhìn căn nguyên thế giới xoay tròn trên bầu trời, cười tà:

- Hai vị nên biết cho tới nay những người khác không ra tay vì bọn họ đang chờ, đợi một thời cơ thích hợp. Nếu hai vị hôm nay quyết xuống tay với Tịch Nhược Trần ta thì ta đây không ngại cung cấp thời cơ thích hượp cho mọi người.

Vân Đoan thái tử không tin:

- Chỉ bằng vào ngươi?

- Bằng vào ta? Không! Ta tự nhận là không có bản lĩnh này. Nhưng không có nghĩa là người sau lưng ta không được. Vân Phi Dương, ngươi nên biết ta không nói đùa.

Vân Phi Dương im lặng, vẻ mặt ung dung từ khi nào trở nên cực kỳ nặng nề. Vân Phi Dương biết sau lưng Tịch Nhược Trần giấu một người khủng bố thần thông quảng đại.

Đương nhiên biết thì biết, Vân Phi Dương mặc kệ người sau lưng Tịch Nhược Trần thần thông quảng đại cỡ nào cũng không thể lay động đoàn sáng Trung Ương học phủ bao phủ Nhân Thư. Bởi vì đoàn sáng này do tộc nhân Bàn Cổ bài bố, sáu Trung Ương lão tổ nhìn thấy cũng phải quỳ lạy. Vân Phi Dương không tin có ai lay động được.

Tịch Nhược Trần như biết suy nghĩ trong đầu Vân Phi Dương, gã cười nói:

- Vân Phi Dương, ta biết đoàn sáng này do tộc nhân Bàn Cổ bí ẩn giấu trong Trung Ương học phủ các ngươi bài bố.

- Có lẽ ngươi tự tin không ai lay động được nó, nhưng ta cho ngươi biết, trong thiên địa không bao giờ có chuyện tuyệt đối. Nên ta hy vọng ngươi hãy suy xét cho kỹ.

- Ngươi dám đụng vào ta thì người sau lưng ta sẽ không tiếc tất cả tấn công đoàn sáng trung ương kia. Khi đó mọi người ẩn trong bóng tối có ý đồ với Nhân Thư sẽ ùa ra, ta chờ xem các ngươi làm sao ứng đối!

Lãnh Cốc nhìn Tịch Nhược Trần ra vẻ bình tĩnh đứng trên trời, gã suy đoán phải chăng Tịch Nhược Trần cố ý phô trương thanh thế.

- Cái tên Tịch Nhược Trần đang hù người sao?


Lãnh Cốc hỏi:

- Sau lưng Tịch Nhược Trần thật sự có người oai như thế sao?

Tần Phấn lắc đầu, nói:

- Ta chỉ biết sau lưng Tịch Nhược Trần có một đại nhân vật cực kỳ bí ẩn siêu phàm, vị đại nhân vật này có bản lĩnh gì thì không biết.

- Ngươi không nghe bọn họ nói sao? Đoàn sáng Trung Ương học phủ do tộc nhân Bàn Cổ bí ẩn bài bố. Người đứng sau Tịch Nhược Trần dù lợi hại đến mấy thì hơn được tộc nhân Bàn Cổ không?

Lãnh Cốc tận mắt thấy lúc trước Vân Đoan thái tử, Vân Phi Dương xóa sổ Thương Vô Tà, Mộ Vân Không làm gã bị kích thích, đầu óc tỉnh táo lại.

Lãnh Cốc ngồi trên bãi cỏ nhìn bên ngoài náo nhiệt:

- Chắc Tịch Nhược Trần sợ bị Vân Phi Dương, Vân Đoan thái tử hợp sức làm thịt hắn nên chơi trò giả vờ giả vịt để câu giờ.

Không chỉ Lãnh Cốc nghĩ vậy, hoàng tộc Vân Đoan, Trung Ương nhân kiệt cũng tin như thế.

Vân Đoan thái tử đã mất kiên nhẫn:

- Phi Dương lão đệ, ngươi muốn ra tay hay để ta?

Chiếc nhẫn trên ngón tay cái Vân Đoan thái tử tỏa sáng càng rực rỡ, căn nguyên thế giới trên bầu trời càng lúc càng mãnh liệt.

Vân Phi Dương không trả lời, gã nhìn Tịch Nhược Trần chằm chằm như muốn phân biệt thật giả. Trên khuôn mặt đẹp trai của Tịch Nhược Trần chỉ có nụ cười tà, Vân Phi Dương không phân biệt được Tịch Nhược Trần nói có thật không.

Vân Phi Dương há mồm định nói gì chợt phát hiện có điều lạ, gã nhìn chằm chằm hư không. Từ khi nào một đôi mắt đỏ ngầu hiện ra, Vân Phi Dương chỉ nhìn một cái đã thấy váng đầu hoa mắt.

Có chuyện gì?

Vân Phi Dương không kịp phản ứng.

Bùm!

Đoàn sáng Trung Ương học phủ khổng lồ lơ lửng trên bầu trời chợt bị đoàn huyết vụ bao phủ, vang một chuỗi tiếng nổ giòn vang.


Vù vù vù vù vù!

Đoàn sáng rung bần bật bắn ra ánh sáng sinh mệnh đậm đặc. Cùng lúc đó, bên trong vọng ra tiếng mắng giận dữ bá đạo tuyệt luân.

- Huyết Ma, không ngờ ngươi cũng thức tỉnh! Hừ, to gan phá hỏng chuyện tốt của bản cung, muốn chết!

Vù vù vù vù vù!

Một luồng sáng kỳ lạ bắn ra từ đoàn sáng bay thẳng vào hư không. Đôi mắt đỏ ngầu tan biến, Tịch Nhược Trần bỗng miệng mũi chảy máu, che ngực.

Tịch Nhược Trần nhe răng cười tà:

- Chậc chậc, Vân Phi Dương, bây giờ ngươi tin chưa?

Vân Phi Dương nhìn đoàn sáng Trung Ương học phủ rung bần bật, linh tức sinh mệnh tiết ra ngoài, gã không cách nào giữ vẻ mặt bình tĩnh nữa. Vân Đoan thái tử cũng sợ hãi biến sắc mặt. Trăm các lão Trung Ương nội các canh giữ gần đoàn sáng Trung Ương học phủ thì ngây như phỗng, không ngờ người sau lưng Tịch Nhược Trần thật sự có thể lay động được đoàn sáng.

Lãnh Cốc trợn mắt há hốc mồm nhìn, mở miệng hỏi:

- Má ơi, sau lưng Tịch Nhược Trần thật sự có đại nhân vật. Huyết Ma là gì? Huyết Ma là ai? Huyết Ma gì đó cũng là tộc nhân Bàn Cổ sao?

- Huyết Ma mặc dù không phải tộc nhân Bàn Cổ nhưng không kém bao nhiêu, sự tồn tại của Huyết Ma xứng là một trong các ma cổ xưa nhất phương thế giới này.

Lãnh Cốc định nói gì, lúc này Ngạo Phong đột nhiên bước tới:

- Thời cơ đã đến, đi!

Ngạo Phong dứt lời liền biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui