Vù vù vù vù vù!
Căn nguyên thế giới che rợp trời ngưng diễn ra ánh sáng trắng vô biên. Giờ phút này, cả thế giới tĩnh lặng lại, thời gian như ngừng trôi, không gian ngừng vận chuyển, vạn vật tĩnh lặng. Chỉ có căn nguyên thế giới là nở rộ, chỉ có pháp tắc thế giới biến đổi, chỉ có chung cực thẩm phán giáng xuống.
Lãnh Cốc núp trong Tiểu Tùng Lâm linh giới yên lặng quan sát, gã chỉ có thể nhìn, trừ nhìn ra không làm được gì khác. Đầu óc Lãnh Cốc trống rỗng.
Lãnh Cốc không biết Vân Đoan thái tử nói chung cực thẩm phán là thứ gì, nhưng gã cảm nhận rõ ràng chớp mắt này không gian thế giới nhanh chóng rút nhỏ, từ vô biên đến có giới hạn, cuối cùng như môt hình vuông. Mọi thứ trong thế giới bị nghiền ép, cuối cùng thế giới thu nhỏ thành đốm sáng rồi nhanh chóng phình ra, cuối cùng phục hồi như cũ, thế giới lại bày ra.
Đại đại chi linh cùng với uy lực đại địa hùng hồn đã biến mất.
Biến mất hoàn toàn.
Lãnh Cốc chính mắt thấy khi thế giới thu nhỏ thành đốm sáng thì đại địa chi linh bị nghiền nát bấy, không chừa một mảnh vụn đã tan tác.
Đây là đại địa chi linh do đất đai ngưng tụ ra, thế nhưng dễ dàng bị nghiền nát.
Trời!
Nối lòng Lãnh Cốc kích động không thể miêu tả bằng lời, gã mãi mãi không quên vừa rồi thế giới thu nhỏ, lực lượng hủy diệt đó. Lãnh Cốc càng không quên thế giới kỳ tích trở về như ban đầu.
Chẳng lẽ đây chính là chung cực thẩm phán của căn nguyên thế giới?
Có lẽ vậy.
Lãnh Cốc không biết, gã không thể tưởng tượng ra, gã đã sợ hãi mụ người.
Đại địa chi linh biến mất, Mộ Vân Không tan biến thành tro trong mắt Vân Đoan. Cơ thể và linh hồn Mộ Vân Không từ từ biến mất, cuối cùng thành hạt bụi trong thiên nhiên.
Trong khi đại địa chi linh bị chung cực thẩm phán đánh tan thì bên kia, thương thiên chi linh của Thương Vô Tà cũng nhận Vân Phi Dương thẩm phán. Mới rồi Vân Đoan giáng xuống chung cực thẩm phán không ảnh hưởng chiến đấu bên bọn họ.
Giờ phút này, Vân Phi Dương mặc áo trắng, hai chân đạp trên vai Thương Vô Tà, đôi tay gã bắt chặt tay Vân Phi Dương.
Thương Vô Tà rít gào:
- Vân - Phi - Dương! Ta muốn bầm thây ngươi ra, a!!!
Vù vù vù vù vù!
Thương thiên chi linh khổng lồ hơ thương thiên chi nhẫn cùng với thiên uy cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, lực lượng trời mênh mông vô ngần đổ ập xuống, mũi kiếm chỉ thẳng xuống đầu Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương bình tĩnh nói:
- Thương Vô Tà, tuy ngươi vấn đỉnh thiên chi vương tọa, có được thương thiên chi linh thủ hộ, nhưng chưa nhận thiên mệnh. Thương thiên chi linh thế này chỉ được cái mã bề ngoài, chẳng là gì với Vân Phi Dương ta.
Khi thương thiên chi linh hươ thương thiên chi nhẫn lao đến, Vân Phi Dương chậm rãi vươn cánh tay ra, bàn tay chặn lại nhát kiếm của thương thiên chi linh.
Bùm!
Dao động vô tận khuếch tán trên bầu trời như vầng sáng, nghiền nát tất cả.
Nhìn thương thiên chi nộ của thương thiên chi linh bị Vân Phi Dương nhẹ nhàng ngăn cản, Thương Vô Tà kinh hoàng:
- Cái gì? Không thể nào!
- Đối với Vân Phi Dương ta thì không có gì là không thể.
Vân Phi Dương lạnh nhạt nói:
- Ta đã thành tựu nhân tôn chi thể, là thân bất tử bất diệt bất hủ danh xứng với thực, thọ cùng thiên địa. Thương thiên chi linh nho nhỏ có thể làm gì được ta? Hôm nay ta cho ngươi kiến thức lực lượng của nhân tôn.
Vân Phi Dương ngước đầu lên, duỗi hai tay ra. Trong phút chốc người Vân Phi Dương tỏa ánh sáng trắng thánh khiết, trong ánh sáng trắng chứa lực lượng sự sống vô thượng, đó là lực lượng sinh mệnh vô cùng tận, như siêu thoát sinh tử, lực lượng của vĩnh hằng, lực lượng bất hủ.
- A!!!!
Bị lực lượng vĩnh hằng bất hủ bao phủ, thương thiên chi linh vặn vẹo mơ hồ. Cơ thể Thương Vô Tà run bần bật, gã dần tan biến.
Thương Vô Tà gào thét:
- Trần Lạc! Mạc Vấn Thiên! Gia Cát Thiên Biên! Mau ra tay đi, các ngươi còn định chờ tới bao giờ?
- Nếu ta chết thì bọn họ sẽ xuống tay với các ngươi ngay!
- Ra tay đi, bọn họ sẽ đánh bại từng người các ngươi, ra tay mau lên!
- Đám nhát gan, kết cuộc của ta cũng là của các ngươi!
- A!!! Vân Phi Dương, dù ta có chết cũng muốn đồng quy vu tận với ngươi!
Vân Phi Dương cười khẽ:
- Ha ha ha.
Vân Phi Dương khép mi mắt, thản nhiên nói:
- Đồng quy vu tận với ta? Thương Vô Tà, ngươi không có tư cách đó. Bây giờ ta muốn ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa này!
Vân Phi Dương xoay người.
Vù vù vù vù vù!
Thương Vô Tà tan biến, thương thiên chi linh nổ tung thành nhiều mảnh, biến mất.
Đã chết.
Mộ Vân Không vấn đỉnh địa chi vương tọa, thành tựu một thế hệ Địa Vương, có được đại địa chi linh thủ hộ bị Vân Đoan thái tử dùng căn nguyên thế giới giáng xuống chung cực thẩm phán đánh tan thành mây khói.
Thương Vô Tà vấn đỉnh thiên chi vương tọa, thành tựu một thế hệ Thiên Vương, có được thương thiên chi linh thủ hộ cũng chết, bị lực lượng nhân tôn bất hủ của Vân Phi Dương chân tan nát.
Tĩnh.
Tĩnh không thanh âm, tĩnh vô biên.
Núi non sông suối, cây cỏ hoa lá trong phương thế giới này bị dao động lực lượng cường đại nghiền nát, tan biến. Đưa mắt nhìn qua phương thế giới này như biển cả, trống rỗng, lại như hoang mạc phế tích không mọc một cọng cỏ.
Vân Đoan thái tử ngồi trên ngai vàng, biểu tình uy nghiêm ngắm nghía nhẫn đeo trên ngón cái. Vân Đoan tiểu vương gia, Đại Thế Tử, Đại Công Tử, Đại Tước Tử, đại hoàng tử, nhị hoàng tử đứng hai bên Vân Đoan thái tử.
Gần đó, Vân Phi Dương đứng trên bầu trời, biểu tình thản nhiên, khóe môi treo nụ cười như gió xuân. Mười Trung Ương nhân kiệt đứng hai bên gã.
Tiểu Tùng Lâm linh giới, Lãnh Cốc đáng im như pho tượng, qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, ngồi bệch xuống đất. Lãnh Cốc nhìn Trần Lạc ngủ dưới thân cây, nhìn Ngạo Phong ngồi xếp bằng, nhìn Tần Phấn biểu tình trầm trọng đứng xem.
Lãnh Cốc nuốt nước miếng hỏi:
- Thương thiên chi linh của Thương Vô Tà, đại địa chi linh của Mộ Vân Không bị hai kkia tiêu diệt trong chớp mắt. Vân Đoan thái tử, Vân Phi Dương giống như thần, các ngươi làm sao đánh với hắn?
Thấy Tần Phấn không trả lời, Lãnh Cốc đứng dậy, hỏi:
- Ngươi cũng thấy thực lực của Vân Đoan thái tử, Vân Phi Dương rồi, ngươi nghĩ có khả năng đấu lại bọn họ không?
Tần Phấn lắc đầu.
Nói thật là lực lượng của Vân Đoan thái tử, Vân Phi Dương nằm trong dự đoán của Tần Phấn, nhưng cũng vượt qua dự tính. Tần Phấn không chắc có đánh hai hai người này không.
- Được rồi, không biết thì thôi. Giờ nên làm gì? Còn chờ tiếp sao?
- Thời cơ chưa đến, chờ xem đi.
- Lại là thời cơ chưa đến.
Lãnh Cốc muốn khóc, gã thề không bao giờ hỏi nữa, vì điều này đã vượt qua phạm vi hiểu biết của gã.
Chợt một bóng người lao lên trời. Lãnh Cốc giương mắt nhìn.
Đó là một nam nhân tuấn tú tà mị, là Tịch Nhược Trần.
Tịch Nhược Trần đột nhiên xuất hiện không gây sóng gió gì. Ít nhất Vân Phi Dương, Vân Đoan thái tử không lộ vẻ mặt giật mình. Mấy bá chủ Vân Đoan, Trung Ương nhân kiệt khinh thường khi thấy Tịch Nhược Trần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...