Tịch Nhược Trần đã vấn đỉnh thành tựu Huyết Tộc Vương Tước nên không sợ gì Mạc Vấn Thiên, chỉ cười tà:
- Như thế nào? Nhân Vương điện hạ muốn đánh với ta?
- Đúng thì sao?
Mạc Vấn Thiên là ai? Là người nói một không hai, nói đánh là đánh. Mạc Vấn Thiên đang suy nghĩ chọn cách nào dạy Tịch Nhược Trần bài học thì bốn người lạ đến Trung Ương học phủ. Nếu chỉ là bốn người bình thường sẽ không làmg Mạc Vấn Thiên từ bỏ ý nghĩ đánh lộn. Trong bốn người xuất hiện có một khién Mạc Vấn Thiên vô cùng kiêng dè.
Không chỉ Mạc Vấn Thiên, khi bốn người đến, đám bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan, Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, thậm chí các nữ nhân đều im lặng.
Cách ọc viên Trung Ương học phủ vốn chìm đắm trong sắc đẹp của các nữ thần, mơ mộng vẩn vơ. Đột nhiên không khí im lặng, mọi người cùng nhìn hướng cửa học phủ, các học viên không hiểu ra sao nhìn sang, thế mới thấy bốn người lạ đi vào từ bao giờ.
Trong bốn người có một nam nhân khoảng ba, bốn mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, ta cầm bình rượu uống say mèm.
Một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc áo đen, khí chất lạnh lùng, đôi mắt như ưng. Tiếp xúc ánh mắt của thanh niên áo đen làm người ta cảm giác như mình là con mồi, cực kỳ nguy hiểm.
Thanh niên khác cũng hai mươi mấy tuổi, mặc áo xanh, tuấn tú thoát trần, rất là nho nhã. Người, khí chất, linh tức đều ôn nhã, đôi mắt sâu thẳm chứa vô thượng trí tuệ.
Một thanh niên khác làm áo lam, khoảng hai mươi mấy tuổi. Thanh niên áo lam không lạnh lùng như thanh niên áo den đứng bên trái, không tuấn tú nho nhã như thanh niên đứng bên phải. Thanh niên áo lam như tên mặt trắng nhỏ yếu đuối.
Khoan!
Đại thúc lôi thôi cầm bình rượu chẳng phải là Lãnh Nhị gia sao?
Cái người mặt trắng trẻo kia là... Là đại danh đỉnh đỉnh Lạc gia!
Mấy hôm trước Lãnh Cốc, Lạc gia từng xuất hiện trong Trung Ương học phủ, nên nhiều đệ tử biết mặt bọn họ, rộ lên xôn xao. Trung Ương học phủ lại xô itrào, thanh thế hùng dũng hơn lúc Gia Cát Thiên Biên, Nhân Vương Mạc Vấn Thiên, thậm chí đám nữ thần xuất hiện. Không phải Trần Lạc được yêu thích nhiều, không phải hắn được hoan nghênh nhất, mà vì hắn xuất hiện đại biểu ý nghĩa quá nhiều.
Một là Mạc Vấn Thiên truyền kỳ số hai thời đại xưa nay, Vân Phi Dương truyền kỳ số ba thời đại xưa nay đều đến. Nếu Trần Lạc lại xuất hiện, vậy tức là ba nhân vật phong vân truyền kỳ ba thời đại xưa nay đều đến đông đủ, mọi người mong chờ thấy cảnh này.
Thứ hai, mọi người đều biết Lạc gia là sự tồn tại đầy tính tranh luận. Hơn hai mươi năm trước Lạc gia bước ra khỏi Trung Ương học phủ, từ đó hắn một đường đánh tới, một đường chém giết, một đường đồ sát, một đường tiêu diệt. Ngẫm lại Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan, có hơn một nửa trong số bọn họ từng bị Lạc gia đánh gục, vài người chết trong tay Lạc gia.
Ai đèu biết Lạc gia là người duy nhất chưa từng bị người nào thay thế, chưa từng bị sự tích sáng sú của ai khác làm lu mờg. Trần Lạc là người duy nhất có ân oán với Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan.
Điểm cuối cùng cũng khiến người tò mò nhất là Lạc gia xuất hiện, các nữ thần có phản ứng gì? Chuyện lấn cấn giữa Lạc gia và đám nữ thần là một trong những đề tài mọi người tám say sưa nhất sau buổi ăn. Dù đã qua hơn mười năm, chuyện tình của Lạc gia và các nữ thần vẫn được mọi người khe nkhông ngớt.
- Hai người đứng cạnh Lạc gia, Lãnh Nhị gia là ai? Chưa từng thấy.
- Dù không thấy thì ngươi nên đoán ra, thiên hạ ai không biết Lạc gia có ba huynh đệ kết nghĩa? Một là Lãnh Nhị gia, hai người khác chắc ngươi cũng biết.
- Nhảm, đương nhiên ta biết, một là Tần Phấn, hai là Ngạo Phong. Hai vị này là bá chủ vấn đỉnh vương tọa thần thoại lúc lúc nhân quả mở ra, còn là hai vương tọa phật ma cực kỳ đặc biệt. Khoan, ý ngươi nói hai người này là Tần Phấn và Ngạo Phong?
- Đồn rằng Tần Phấn nho nhã tuấn tú, Ngạo Phong lạnh lùng vô tình, hai người rất giống với hình tượng.
Trần Lạc đã khiến người điên cuồng, cộng thêm Tần Phấn, Ngạo Phong vấn đỉnh vương tọa phật ma càng khiến các học viên Trung Ương học phủ sôi trào. Các bá chủ vấn đỉnh vương tọa thần thoại phong vấn thời đại xưa nay đều tụ tập đông đủ. Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, tám bá chủ vấn đỉnh vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan, các nữ thần trong truyền thuyết đều đến.
Đây là cuộc phong vân tế hội.
Nhìn chung lịch sử vạn năm xưa nay không có lần nào càng khiến người điên cuồng hơn.
Cổng Trung Ương học phủ, vẻ mặt Lãnh Cốc khá ngạc nhiên. Lãnh Cốc đã nghe Trần Lạc nói nơi này sẽ tụ tập nhiều người, nhưng tận mắt thấy vẫn làm gã giật mình, hơi khó chịu. Lãnh Cốc lăn lộn trên đời hai, ba mươi năm, trải qua các trường hợp lớn nhỏ, nhưng lúc này thì khác. Đám người này là bá chủ thế giới đương thời, Lãnh Cốc biết rõ gã vô cùng nhỏ bé trước những người này.
Khuôn mặt lạnh băng của Ngạo Phong vẫn như mọi khi, không có biểu tình.
Tần Phấn nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Đừng nói Lãnh Cốc ngạc nhiên, Trần Lạc cũng rất kinh ngạc. Trần Lạc nhìn đám người, có kẻ hù cũ, có cố nhân xưa, có tình nhân trước kia.
Trần Lạc thói quen gài lại cúc áo mở rộng, cười chào:
- Hôm nay thật náo nhiệt.
Khiến người bất ngờ là không ai đáp lại Trần Lạc, không một người. Mọi người từng là bằng hữu, kẻ thù, tình nhân của Trần Lạc đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn. Có cẩn thận, kiêng dè, nghiêm túc, tức giận, thù hận.
Trần Lạc lúng túng, vẫy tay chào các nữ thần:
- Các mỹ nữ, mau vậy đã gặp lại.
Trần Lạc vẫn bị ăn bơ.
Táng Hoa, Ngự Nương, Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, các nữ thần chỉ nhìn Trần Lạc, như không nghe thấy.
Không chỉ Trần Lạc lúng túng, Lãnh Cốc đứng cạnh hắn cũng đỏ mặt, gã vò đầu bứt tai gục mặt xuống.
Lãnh Cốc truyền âm:
- Trần Lạc, đừng giả mù sa mưa chào hỏi người ta nữa. Không ai thèm đáp lại, xấu hổ chết.
Trần Lạc không phải loại người sĩ diện, nhưng nghe Lãnh Cốc nói làm hắn bỗng thấy đúng là xấu hổ.
May mà có người chủ động đi ra chào Trần Lạc:
- Lạc gia, đã lâu không gặp.
Người đi ra là thanh niên đẹp trai tóc bạc mặt trẻ trung, Vân Đoan Vân Đoan tam hoàng tử.
Trần Lạc nhiệt tình gật đầu chào:
- Vân Khởi, lâu không gặp.
Trần Lạc cảm kích nhìn Vân Khởi. Hắn rất là cảm thán, cảm thấy hắn dù gì lăn lộn trên thế giới này hơn hai mươi năm, lăn qua lộn lại cuối cùng không không được hoan nghênh cũng đành thôi, giờ bốn bề gặp địch. Một người duy nhất đứng ra chào hỏi, đó lại là người Trần Lạc chỉ gặp một lần, không biết là kẻ thù hay bạn.
Trừ Vân Khởi ra không còn ai nói chuyện với Trần Lạc.
Trần Lạc cảm thán rằng:
- Lần đầu phát hiện lão tử làm người thất bại như vậy.
Tần Phấn, Ngạo Phong không nói gì.
Lãnh Cốc hát đệm:
- Được rồi Lạc gia, không nhìn xem bọn họ là ai? Người nào ngày xưa không bị Lạc gia đánh? Giờ bọn họ không cùng xông lên quần ảo đã nể mặt Lạc gia lắm rồi, nên biết thỏa mãn đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...