Không chỉ Lãnh Cốc, Trần Lạc, Tần Phấn cũng vậy. Ngạo Phong luôn lạnh lùng cũng cười toe, đứng im mặc cho Lãnh Cốc dùng cách đầy gian tình biểu đạt lòng nhớ nhung và oán trách của mình.
Trần Lạc cười tủm tỉm nhìn Ngạo Phong, Tần Phấn:
- Hai người vừa xuất quan sao? Ta và Lãnh Cốc dã đến Trung Ương học phủ từ mấy ngày trước.
Trần Lạc không thuộc mẫu người bộc lộ tình cảm ra ngoài, không giỏi biểu đạt tình cảm. Thấy Ngạo Phong, Tần Phấn, Trần Lạc chỉ biết đấm nhẹ ngực hai người chào hỏi.
Tần Phấn gật đầu, nói:
- Ta và Ngạo Phong sau khi xuất quan đi khắp nơi tìm hiểu tin tức của các ngươi, sau biết tin các ngươi từng xuất hiện ở học phủ ên mới đến đây. Nhưng khi chúng ta tới nơi thì các ngươi đã đi, chúng ta đành chờ tại chỗ này.
- Hôm nay bốn chúng ta khó khăn lắm mới tụ hợp lại, đi, đi uống rượu, không say không về!
Gặp Ngạo Phong, Tần Phấn làm Lãnh Cốc rất hưng phấn, la hét đòi uống xỉn quắc cần câu.
Tần Phấn luôn bình tĩnh lý trí:
- Chuyện uống rượu không gấp, làm việc chính trước đã. Hôm nay dù sao là ngày Nhân Thư hoàn thành tái tạo, nếu bỏ qua dịp này thì tiếc.
Lãnh Cốc cốc đầu tư trách:
- Chết tiệt, lão tử hưng phấn quá suýt quên việc lớn. Vậy đi đi, đứng đó làm gì?
Lãnh Cốc chợt nhớ một điều:
- Lão Tần, lão Ngạo, hai người cũng hướng về Nhân Thư? Đừng nói là hai người giống Lạc gia cũng muốn lấy Nhân Thư?
Tần Phấn, Ngạo Phong nhìn nhau, cùng quay sang ngắm Trần Lạc.
Tần Phấn trả lời:
- Vấn đề hơi phức tạp, trong một lcú khó nói rõ, chờ lát nữa chúng ta tâm sự sau.
Khi nhân quả mở ra, nhiều người có được nhân quả thuộc về mình. Trần Lạc biết Ngạo Phong, Tần Phấn không ngoại lệ. Không biết hai người có được nhân quả gì, liên quan gì đến Nhân Thư? Trần Lạc nhìn ánh mắt Ngạo Phong, Tần Phấn, hắn đoán sự việc siêu phức tạp.
Các học viên Trung Ương học phủ tụ tập trước cổng rít gào, la hét, cực kỳ kích động và hưng phấn. Nhìn đám bá chủ Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt Vân Phi Dương, Bạch Kiếm, bá chủ vương tọa Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, các bá chủ Vân Đoan đại hoàng tử Vân Lập, Vân Đoan tam hoàng tử.
Không khoa trương khi nói nhân vật phong vấn đương thời trong phương thế giới này đều tụ tập đông đủ, hỏi sao không làm người ta kích động? Không hưng phấn cho được?
Chưa xong.
Vì mấy bá chủ Vân Đoan đến không lâu sau có hai người xuất hiện trong Trung Ương học phủ, đó là hai nữ nhân. Một nữ nhân lạnh băng, nữ vương Tuyết Thiên Tầm, oai phong một cõi thời đại thượng cổ trong truyền thuyết. Một nữ nhân truyền thừa từ thần tộc tinh linh cổ xưa, Mạc Khinh Sầu.
Phải công nhận Mạc Khinh Sầu, Tuyết Thiên Tầm là nữ thần tuyệt sắc thời đại xưa nay. Nghe đồn quan hệ giữa hai nàng khá mập mờ, nữ nữ mến nhau trái luân lý. Bình thường mối quan hệ như thế sẽ bị người người trơ trẽn, nhưng không ai dám cười nhạo Tuyết Thiên Tầm, Mạc Khinh Sầu. Lý do rất đơn giản, ai nghe tên Mạc Khinh Sầu, Tuyết Thiên Tầm đều biết cá tính hai nàng là giết người không lo chôn. Mấy năm nay người nào dám nói xấu bọn họ đều đã chết.
Mạc Khinh Sầu, Tuyết Thiên Tầm mà giết người thì không ai cản được, không nể mặt người nào. Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, đám bá chủ vương tọa thần thoại, thậm chí người Vân Đoan đều bị hai nàng giết. Thiên Tử Đế Vương, bá chủ vương tọa thần thoại có người ra mặt cầu tình, tiếc rằng vô dụng. Người Mạc Khinh Sầu, Tuyết Thiên Tầm muốn giết vẫn sẽ giết, hôm nay không giết được thì mai giết, dám chọc giận hai nàng thì tuyệt đối không sống lâu.
Mạc Khinh Sầu, Tuyết Thiên Tầm xuất hiện khiến Trung Ương học phủ náo nhiệt bỗng chốc yên lặng, không khí trở nên kỳ lạ.
Mạc Khinh Sầu, Tuyết Thiên Tầm xứng chức đông lạnh không khí đương thời. Các học viện không dám hó hé câu nào, Thập Nhị Nhân Kiệt, bá chủ vương tọa thần thoại, bá chủ Vân Đoan cũng im lặng. Không phải bọn họ không dám mà là không biết nên nói gì với hai nữ nhân một siêu bá đạo, một lạnh băng. Nói thẳng một câu là chào hỏi Tuyết Thiên Tầm, Mạc Khinh Sầu có lẽ là tự tìm cực khổ, không chừng mất mặt, xui nữa thì mất mạng.
Vân Phi Dương biết, Gia Cát Thiên Biên cũng biết, các bá chủ Vân Đoan đều biết điều này. Nên bọn họ im lặng. Mạc Vấn Thiên ngông cuồng bá đạo cũng không dám càn rỡ. Bọn họ từng tiếp xúc với Tuyết Thiên Tầm, biết hai nữ nhân này cường đại, hung tàn, máu lạnh cỡ nào.
Tất cả mọi người đều không thích hai nàng. Tuyết Thiên Tầm, Mạc Khinh Sầu không quan tâm.
Im lặng kỳ lạ, nguyên Trung Ương học phủ như phủ tầng sương lạnh, khiến người nghẹt thở.
Đáng mừng là khi một người xuất hiện thì không khí nặng nề trong Trung Ương học phủ bị phá vỡ.
Người đến cũng là một nữ nhân, là nữ thần mọi người khá quen thuộc, được tiếng là nữ thần công chúng, Hạ Mạt.
Trong các nữ thần truyền thuyết thì Hạ Mạt được hoan nghênh nhất. Nữ thần khác vì các loại nguyên nhân làm người ta chỉ dám ngước nhìn, mỗi Hạ Mạt là cho cảm giác bình dân gần gũi. Nhưng đó là trước kia, giờ đây Hạ Mạt bkhông bá đạo như Tuyết Thiên Tầm, không lạnh băng như Mạc Khinh Sầu nhưng cũng không còn là nữ thần dịu dàng ngày xưa. Mọi người cảm nhận được ánh sáng mẫu tính bao la từ người Hạ Mạt, tôn lên nàng ung dung, trang nhã hơn người.
Cái gọi là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, huống chi Hạ Mạt là nữ thần công chung đương thời? Người mến mộ Hạ Mạt nhiều không đếm hết. Nhưng mến mộ thì mến mộ, không bao nhiêu người can đảm thổ lộ, dù trong tin đồn Hạ Mạt dịu dàng, đằm thắm, bình dị, gần gũi nhưng nàng dù sao là người có truyền thừa thần tộc cổ xưa, đối với người bình thường thì thân phận của nàng quá cao quý. Cho nên ai dám thổ lộ? Cái này là thứ yếu, lý do quan trọng nhất là nghe đồn Hạ Mạt là tình nhân của Lạc gia, nữ nhân của Lạc gia thì ai dám đụng vào?
Đương nhiên đời không tuyệt đối.
Khi Hạ Mạt xuất hiện, có một người công khai bày tỏ với Hạ Mạt, người đó là đứng đầu Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, được tiếng là truyền kỳ thứ ba thời đại xưa nay, Vân Phi Dương.
- Xem ra Vân Phi Dương thích Hạ Mạt.
- Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Phi Dương lão đại không đủ tư cách sao? Hừ, với thân phận, địa vị hiện tại của Phi Dương lão đại dư sức xứng với Hạ Mạt.
- Ta không có ý đó, nhưng Hạ Mạt hình như là nữ nhân của Lạc gia?
- Sớm không phải nữa. Ai chẳng biết khi Táng Cổ Phong hiện thế, Lạc gia cắt nhân quả, chém tơ tình trước mặt mọi người, cắt đứt quan hệ với các nữ thần? Huống chi dù vẫn còn tơ vương thì sao? Lạc gia đã hết thời, bây giờ là thiên hạ của Phi Dương lão đại, được Phi Dương lão đại nhìn trúng là phúc Hạ Mạt tu luyện mấy đời.
Các học viên Trung Ương học phủ bàn tán xôn xao. Vân Phi Dương không hề giấu diếm tình cảm với Hạ Mạt, tuy không ngỏ lời yêu nhưng ngôn ngữ lộ ra nhớ nhung nàng. Điều duy nhất khiến người tiếc nuối là Hạ Mạt không lĩnh tình, chỉ lễ phép gật đầu chào Vân Phi Dương. Mọi người thầm khó hiểu, chẳng lẽ Hạ Mạt còn nhớ nhung Lạc gia mãi không quên?
Trong lúc mọi người nghi ngờ chợt vang tiếng hét:
- Mạt Mạt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...