Thiên Vu

- Ta có gì không dám!

Vân Đoan tiểu vương gia là một thiếu niên khoảng mười hai tuổi, cảm giác rất quang minh tinh thuần nhưng không hiểu sao lại thấy gã rất ác, khuôn mặt viết rõ bốn chữ ngông cuồng, hung tàn.

Các học viên không biết thân phận đám người Vân Đoan, nhưng nghe Lưu Sa nói mới biết thằng nhóc này là Vân Đoan tiểu vương gia, sau khi nhân quả mở ra khiến sinh linh đồ thán. Không khí náo niệt lên, đám người xoa tay, la hét xúi Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt giết Vân Đoan tiểu vương gia.

Vân Đoan đại hoàng tử Vân Lập nói:

- Lúc trước Vân Nghiệt trẻ người non dạ nên gây họa lớn, Vân Đoan ta đã trừng phạt đúng tội hắn.

Không ai ngờ Vân Đoan đại hoàng tử tự mình xin lỗi, nhưng chỉ một câu xin lỗi làm sao bình ổn tức giận của mọi người? Các học viên tiếp tục kêu gào trứ. Trước kia bọn họ sợ Vân Đoan, nhưng giờ thì khác. Có Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, bọn họ không sợ Vân Đoan.

Đương nhiên la ó thì la ó, trừ tức giận rít gào ra bọn họ không thể làm gì được. Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt không ra tay, bọn họ biết làm sao?

Vân Đoan đại hoàng tử như không nghe thấy tiếng rống đầy giận dữ, hoàn toàn không nhìn. Cảm giác như Vân Đoan đại hoàng tử không đến xin lỗi mà chỉ trình bày một sự thật, có chấp nhận hay không là chuyện của đối phương. Đương sự nhận cũng tốt, không chịu cũng thế, Vân Đoan không quan tâm, đây là cảm giác cao cao tại thượng.

Nhiều người không muốn nhưng phải thừa nhận Vân Đoan có tư cách đó. Đến bây giờ Vân Đoan còn đang chúa tể căn nguyên phương thế giới này, những người hôm nay đại biểu Vân Đoan đến Trung Ương học phủ toàn là bá chủ, là chủ Vân Đoan cùng tồn tại với thế giới, không ai có thể phủ nhận, Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt cũng thế.

Người sáng suốt đều biết có lẽ Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt không sợ Vân Đoan nhưng chỉ vẻn vẹn như thế, tạm thời không làm gì được Vân Đoan. Nếu không thì lúc trước Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt san bằng Mê Vụ sâm lâm, quét sạch hắc ám, sao không thừa dịp đó tiêu diệt Vân Đoan luôn? Hiển nhiên Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt không có bản lĩnh này, ít nhất là hiện tại.

- Sao Vân Đoan thái tử không đến? Hắn sợ?


Lưu Sa tiên phong trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, cũng là người tâm tính không vững vàng nhất trong mười hai người. Lý ra tâm tính Lưu Sa như thế không có tư cách trở thành Thập Nhị Nhân Kiệt, nhưng cuối cùng Trung Ương nội các chọn gã. Lý do khá đơn giản, bởi vì Thập Nhị Nhân Kiệt cần có người tiên phong bộp chộp như Lưu Sa.

Tuy nhiên Lưu Sa hỏi câu rất ngu. Có lẽ đám người Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, Vân Phi Dương cũng khó hiểu vì sao sự kiện lớn vậy mà Vân Đoan thái tử vắng mặt, nhưng bọn họ tuyệt đối không hỏi ra, không phải ngại mặt mũi mà vì bọn họ biết Vân Đoan thái tử tới hay không đã chẳng quan trọng, có Vân Đoan tam hoàng tử Vân Khởithì đủ rồi.

Mặt trời lên cao.

Trần Lạc, Lãnh Cốc đang chạy hướng Trung Ương học phủ. Hai người đi không nhanh, nhàn nhã bước trong không trung, vừa uống rượu trò chuyện.

- Hôm nay náo nhiệt thật. Gia Cát Thiên Biên, Mạc Vấn Thiên, người Vân Đoan đều xuất hiện. Nghĩ thôi đã thấy hưng phấn!

Lúc trước đám người Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên xuất quan gây náo động rất lớn, nào là thánh ca, nào là thiên uy, khiến mọi người đều biết, Lãnh Cốc cũng biết.

Lãnh Cốc cầm bình rượu ngửa đầu uống một hớp, lau miệng hà hơi nói:

- Lạc gia nói xem Trung Ương học phủ bây giờ tình huống thế nào? Đã đánh nhau chưa?

Hai người cách Trung Ương học phủ còn khá xa, linh thức của Lãnh Cốc chưa đủ điều tra tình hình học phủ. Dù linh thức của Lãnh Cốc có điều tra được cũng vô dụng, vì nguyên Trung Ương học phủ tự hình thành không gian độc lập, người bình thường không cách nào dùng linh thức điều tra tình huống bên trong, dù là Trần Lạc cũng không được. Đây là không gian độc lập Trung Ương học phủ sử dụng Nhân Thư chi linh mở ra, cực kỳ cường đại.

Đương nhiên nếu Trần Lạc sử dụng hư vọng linh hồn tiến hành minh tưởng quan gốc, xem nguyên thì lại là chuyện khác. Nhưng Trần Lạc lười làm như vậy, một vì phiền, hai là tiêu hao tinh thần. Quan trọng nhất là dù không điều tra Trần Lạc cũng đoán được tình huống trong Trung Ương học phủ.

- Đánh nhau? Không.

Trần Lạc uống hớp rượu:

- Nếu ta đoán đúng thì người Trung Ương học phủ đang nhiệt tình nghênh đón đám người này.

- Nghênh đón? Còn nhiệt tình? Người Trung Ương học phủ bị tật gì sao? Biết rõ đám người này không có ý tốt với Nhân Thư, chẳng những không ngăn cản còn nghênh đón? Bọn họ có âm mưu gì?

Trần Lạc cười lắc đầu, nói:

- Trung Ương học phủ muốn nói chuyện với mọi người.

- Nói chuyện? Chuyện gì?

- Đương nhiên là chuyện về Nhân Thư.


- Chuyện này có gì mà nói?

Trần Lạc nhún vai, cười tủm tỉm:

- Vậy phải hỏi đám lão tổ Trung Ương học phủ. Hơn nữa không chỉ Trung Ương học phủ muốn nói chuyện, những người có hứng thú với Nhân Thư đều chung ý tưởng. Thứ kia dù gì là Nhân Thư, đừng nhìn đám người này hở chút là thiên mệnh, chân mệnh, truyền thừa ngũ sắc, thần tộc cổ xưa gì đó rất oai phong. Trong lòng mọi người cũng phập phồng lo sợ, bao gồm cả ta.

- Lạc gia cũng thấy lo âu?

- Tất nhiên. Nhân Thư dính líu quá nhiều, chỉ những gì ta biết đã rất phức tạp, không nói đến những thứ khác ta không rõ. Trời biết khi đó sẽ có tình huống gì.

- Được rồi, vậy chúng ta mau qua đó đi.

Lãnh Cốc thích góp vui, hiện tại Trung Ương học phủ náo nhiệt tưng bừng, gã không muốn bỏ lỡ. Trần Lạc không phải loại người thích ồn ào, nhưng hôm nay hắn buộc phải tham gia vào trò vui này. Một vì hôm nay là ngày Nhân Thư hoàn thành tái tạo, hai vì hắn rất muốn nhìn xem đám người Vân Đoan, Trung Ương học phủ định đàmp hán như thế nào.

Cách Trung Ương học phủ ngày càng gần Lãnh Cốc càng hưng phấn hơn, nhưng khi sắp đến Trung Ương học phủ thì Trần Lạc chợt khựng lại.

- Sao vậy? Đi đi Lạc gia.

Lãnh Cốc không hiểu tại sao đang yên lành Lạc gia bỗng đứng lại, biểu tình mừng rỡ như gặp chuyện gì rất vui.

Lãnh Cốc hỏi:

- Lạc gia cười gì vậy? Chắc không phải sắp thấy mấy tình nhân cũ nên Lạc gia vui quá?

- Ha ha, ngươi nói đúng, thật sự thấy hai tình nhân cũ.


- Ai? Ở đâu?

Trần Lạc chỉ một hướng:

- Đó.

Lãnh Cốc cười toe quay đầu nhìn sang. Quả nhiên có hai người đứng cách không xa, nhưng đó là hai nam nhân. Lãnh Cốc định cười trêu Trần Lạc từ khi nào chơi trò đoạn tay áo thì gã cứng người lại, bởi hai nam nhân kia chính là Tần Phấn, Ngạo Phong.

Lãnh Cốc kinh kêu:

- Má ơi!

Lãnh Cốc lao qua ôm chầm Tần Phấn, Ngạo Phong.

Có lẽ vì quá kích động nên Lãnh Cốc nói năng lộn xộn:

- Bà nội nó! Lão Tần, lão Ngạo! Các ngươi rốt cuộc chịu xuất hiện, đã tám năm, các ngươi biến mất tám năm! Lão tử nhớ các ngươi chết mất!

Cái gọi là đạo giang hồ, tình huynh đệ.

Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc, bốn người là huynh đệ có thể giao cả mạng sống ra. Nhiều năm không gặp, bốn người cảm xúc kích động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui