Điều này làm người ta nghi ngờ chẳng lẽ... trời trăng thật sự bị mũi tên của Mạc Vấn Thiên bắn rơi sao? Thế giới sẽ biến mất vì mũi tên này sao?
Không ai biết.
Trong mắt mọi người chỉ có mũi tên khủng bố kia.
Khi mũi tên của Nhân Vương Mạc Vấn Thiên bay tới, trời trăng tán loạn, thế giới biến mất, mọi thứ chìm trong bóng tối vô tận. Gia Cát Thiên Biên, Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, Tịch Nhược Trần biểu tình nghiêm túc nhìn chằm chằm. Thập Nhị Nhân Kiệt Bạch Kiếm, Lưu Sa, Đường Kỳ không ngờ mũi tên Mạc Vấn Thiên bắn ra sẽ kinh khủng như vậy, chính là đám người trầm trọng cùng nhìn hướng Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương không nhúc nhích, từ đầu đến cuối đều như vậy.
Một tay Vân Phi Dương đặt sau lưng, một tay đặt trước bụng, khuôn mặt điển trai ung dung thản nhiên, khóe môi treo nụ cười tựa làn gió xuân. Vân Phi Dương chậm rãi giơ tay lên, ngón tay vẽ một vòng. Trước mặt Vân Phi Dương hiện ra một tấm gương nước trong suốt, khi mũi tên bay tới va chạm vào mặt kính nước vang tiếng nổ đinh tai. Mọi người chìm trong bóng tối cảm thấy đau đầu nhức óc, như thể linh hồn bị chấn tán loạn.
Phập!
Mũi tên Mạc Vấn Thiên và mặt kính nước của Vân Phi Dương cùng biến mất, hắc ám tan tác, quang minh tái hiện, trời trăng còn đây, thế giới không biến mất.
Dường như mũi tên của Mạc Vấn Thiên không làm gì được Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương mỉm cười nói:
- Có qua mà không có lại thì kỳ. Mạc Vấn Thiên, ngươi cũng nhận lấy mũi tên của ta đi.
Không thấy Vân Phi Dương có hành động gì.
Vù vù vù vù vù!
Bầu trời sôi trào như sương mù bốc hơi ngưng tụ lại hình thành mũi tên to lớn.
- Mũi tên của ta chứa lực lượng nhân linh, cũng có thể diệt trời trăng, phá hủy thế giới.
Vù vù vù vù vù!
Tiếng rít xé gió vang lên. Trời trăng lại tán loạn, thế giới lại biến mất, mọi người lần nữa chìm trong hắc ám. Mũi tên to lớn ngưng tụ từ bầu trời nói nó là mũi tên chẳng bằng bão là giông tố, một cơn bão chứa lực lượng khủng bố.
Nhân Vương Mạc Vấn Thiên nhanh nhẹn lướt đi. Khi bão ập đến, Mạc Vấn Thiên giơ tay phải chống, nâng cơn bão lên, bão tố bỗng chốc yên lặng. Mạc Vấn Thiên nhìn Vân Phi Dương, ánh mắt kiêu ngạo.
Mạc Vấn Thiên khinh thường nói:
- Đom đóm mà đòi sáng hơn trăng? Nhân linh chi linh nho nhỏ không xứng tranh phong với lực lượng Nhân Vương ta đây, diệt!
Rầm! Răng rắc!
Cơn lốc to lớn theo chữ diệt Mạc Vấn Thiên thốt ra trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn, hắc ám tan biến, quang minh tái hiện, trời trăng còn đây, thế giới không biến mất.
Mọi người nhìn Mạc Vấn Thiên lại ngó Vân Phi Dương, xoe tròn mắt, biểu tình giật mình và kinh hoàng. Bbởi vì Mạc Vấn Thiên, Vân Phi Dương đánh nhau đã vượt qua tri thức của bọn họ, mọi người không biết lực lượng của Mạc Vấn Thiên, Vân Phi Dương cường đại đến mức nào. Ra tay làm thế giới chìm trong bóng tối...
Quá cường đại, quá điên cuồng, cũng rất kinh khủng.
Mạc Vấn Thiên không uổng là Nhân Vương, không uổng được tiếng là truyền kỳ thứ hai thời đại xưa nay.
Vân Phi Dương không uổng là đứng đầu Thập Nhị Nhân Kiệt, được tiếng là truyền kỳ thứ ba thời đại xưa nay.
Tịch Nhược Trần vỗ tay khen:
- Xuất sắc, thật xuất sắc, hai vị mạnh mẽ làm Tịch Nhược Trần ta rất hâm mộ.
Tịch Nhược Trần cười tà:
- Chắc hôm nay sẽ rất náo nhiệt, Thiên Biên huynh thấy có đúng không?
Gia Cát Thiên Biên mỉm cười nói:
- Chắc chắn náo nhiệt hơn ngươi nghĩ.
Trung Ương học phủ, cửa cổng.
Vân Phi Dương, Bạch Kiếm, Lưu Sa, Đường Kỳ, Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt đứng trên cao. Đối diện là Thiên Tử Gia Cát Thiên Biên, Nhân Vương Mạc Vấn Thiên, Huyết Tộc Vương Tước Tịch Nhược Trần, Thiên Vương Thương Vô Tà, Địa Vương Mộ Vân Không.
Cảnh tượng này xứng là phong vân tụ hội đương thời, bởi vì ai cũng biết sau lưng mỗi người có câu chuyện huy hoàng, bọn họ từng là bá chủ trên thế giới. Điều khác biệt duy nhất là đám người vấn đỉnh vương tọa thần thoại thuộc bá chủ trước nhân quả mở ra, Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt là bá chủ sau nhân quả mở ra.
Hai bên đứng đối diện nhau, không nói không rằng. Thập Nhị Nhân Kiệt là chủ nhân Trung Ương học phủ, không mời đám người vấn đỉnh thần thoại vào học phủ. Nói đến cũng lạ, nhóm Gia Cát Thiên Biên, Mạc Vấn Thiên không chủ động đi vào Trung Ương học phủ. Bọn họ chỉ nhìn nhau, dường như đang chờ đợi cái gì.
Các d tụ tập tại đây không biết bọn họ đang chờ cái gì, nhưng Thập Nhị Nhân Kiệt hoặc đám người Mạc Vấn Thiên tỏ rõ không chỉ bọn họ lên sân khấu, còn vài tồn tại khổng lồ khác chưa có mặt.
Bọn họ đang đợi.
Quả nhiên không lâu sau có một nhân vật phong vân đến, là Linh Vương Thiên Tà vấn đỉnh linhh ci vương tọa khi nhân quả mở ra.
Thiên Tà được gọi là Thần Toán Tử, trên trời dưới đất không gì không biết. Sự tồn tại của Thiên Tà rất bí ẩn với mọi người, ít ai biết gã vấn đỉnh linh chi vương tọa rốt cuộc là loại vương tọa gì.
Thiên Tà xuất hiện không gây náo động. Thập Nhị Nhân Kiệt, đám người Mạc Vấn Thiên tuy hơi tò mò về Thiên Tà nhưng chỉ vẻn vẹn như thế. Người bọn họ muốn chờ không phải Thiên Tà mà là người khác.
Đột nhiên.
Bầu trời thay đổim mặt trời biến mất từ bao giờ. Cả bầu trời trắng xóa tỏa ánh sáng trắng ngà thuần khiết. Nguyên bầu trời đều trắng tinh,, thánh ca vang lên.
Vừa rồi Mạc Vấn Thiên xuất hiện cũng vang lên thánh ca, nhưng thanh âm cao vút, tựa như thương sinh cùng tấu lên khúc nhạc.
Giờ thánh cá giai điệu du dương, mọi người biết đây là thế giới cùng hát vang, bọn họ biết rõ đây là Vân Đoan thánh ca. Khi thánh ca vang lên, bầu trời trắng xóa xuất hiện nguyên khổng lồ.
Không ai biết đây là nguyên gì.
Chỉ biết khi nguyên xuất hiện, trong thế giới vạn vật thức tỉnh tràn ngập sức sống, được ánh sáng trắng bao phủ mỗi người thấy toàn thân thư gainx. Đó là sự sung sưỡng phát ra từ tận linh hồn, như trọng sinh, cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Trong khi mọi người chìm đắm trong đó, nguyên trên trời chiếu xuống luồng sáng, bảy người trong luồng sáng giáng xuống.
Sáu nam một nữ.
Năm nam nhân đẹp trai, một nữ nhân khuynh thành, một thiếu niên bề ngoài tà ác.
Bảy người cho cảm giác rất tinh thuần, rất quang minh, dù là thiếu niên tà ác cũng vậy. Như thể bọn họ là hóa thân của quang minh, hóa thân của thần thánh. Khi bọn họ giáng xuống khiến người cảm thấy mình thật dơ bẩn.
Các học viên trong Trung Ương học phủ toàn là mười bảy, tám tuổi, chưa từng thấy trường hợp lớn, không biết bảy người Vân Đoan từ trên trời giáng xuống có thân phận gì. Bọn họ không biết nhưng người khác thì biết, ít ra Thập Nhị Nhân Kiệt hay đám người Mạc Vấn Thiên biết sáu người này là bá chủ Vân Đoan.
Có đại hoàng tử Vân Lập, Vân Đoan tam hoàng tử, Đại Thế Tử, Đại Công Tử, Đại Tước Tử. Có công chúa Tỳ Bà. Thiếu niên nhìn như tà ác đó là Vân Đoan tiểu vương gia Vân Nghiệt sau khi nhân quả mở ra dẫn theo các Thẩm Phán Giả Vân Đoan gây họa trong phương thế giới này.
Lưu Sa thấy Vân Đoan tiểu vương gia thì cười châm biếm:
- A! Ta còn tưởng là ai, thì ra là Vân Đoan tiểu vương gia. Lần trước ngươi may mắn thoát một kiếp, không ngờ lần này ngươi còn dám tới!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...