- Nếu ta nói tất cả là người ở sau lưng thúc đẩ thì người sẽ phủ nhận ngay đúng không?
- Mọi thứ đã được định sẵn.
Nữ Vu lại rót rượu, nhưng Trần Lạc không uống, hắn đổ hết rượu ra ngoài.
Trần Lạc cười khẩy nói:
- Đã định sẵn? Vớ vẩn, không có chuyện gì là định sẵn, ít nhất trong mắt Trần Lạc ta không có hai chữ định sẵn.
***
Cùng lúc đó, trong một gian phòng Hồng lâu Trung Ương học phủ.
Gian phòng này là chỗ Ngự Nương cư ngụ, bình thường nếu Bạch Phiêu Phiêu không đến chỉ có một mình Ngự Nương, có vẻ cô đơn. Lúc này thì khác, có bốn, năm nữ nhân đứng trong phòng. Có Táng Hoa đến từ cửu thiên, Tiết Thường Uyển từ thần tộc thiên sứ cổ xưa, có Hoàng Tuyền truyền thừa thần tộc Tu La cổ xưa. Cổ Du Nhiên, vấn đỉnh thiên nhiên mẫu nguyên chi thân lúc Táng Cổ Phong hiện thế, hai mươi năm qua chưa từng lộ mặt cũng đến. Bạch Phiêu Phiêu, Ngự Nương đều có mặt.
Bọn họ vốn là tỷ muội thân thiết, mấy năm không gặp vốn nên mừng mừng tủi tủi. Bạch Phiêu Phiêu nghĩ như vậy, nhưng khi các tỷ muội tụ họp lại thì nàng không vui nổi. Táng Hoa kể cho Bạch Phiêu Phiêu nghe một câu chuyện, chuyện giữa Nữ Oa và Nhân Thư, câu chuyện Nữ Oa và đá ngũ sắc, câu chuyện Nữ Oa và thần tộc cổ xưa.
Bạch Phiêu Phiêu nghe hiểu nhưng nàng không tin nổi. Bạch Phiêu Phiêu ngây người thật lâu về sau ngước lên nhìn Táng Hoa.
Bạch Phiêu Phiêu lẩm bẩm:
- Táng Hoa tỷ tỷ kể câu chuyện này là sao? Ý tỷ tỷ là ngũ sắc thiên sẽ bảo vệ Nhân Thư, thần tộc cổ xưa sẽ... Hủy diệt Nhân Thư?
Táng Hoa vẫn là Táng Hoa, mười năm trước hay hai mươi năm trước đều không thay đổi, nàng vẫn trang nhã. Táng Hoa nhìn Bạch Phiêu Phiêu, ngần ngừ giây lát, gật đầu.
- Nếu... Nếu đúng là thật thì... Táng Hoa tỷ tỷ đến từ cửu thiên, tức là sẽ bảo vệ Nhân Thư?
Táng Hoa lại gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Đây là sứ mệnh của ta.
- Du Nhiên tỷ tỷ, thiên nhiên thuộc một trong ngũ sắc thiên, thân phận hiện tại của tỷ tỷ là chủ nhân thiên nhiên, tức là tỷ tỷ cũng sẽ bảo vệ Nhân Thư?
Trước kia Cổ Du Nhiên cho cảm giác hư vô mờ mịt, từ khi Táng Cổ Phong xuất thế nàng vấn đỉnh thiên nhiên mẫu nguyên thì thành chủ nhân tự nhiên, càng mờ ảo hơn.
Cổ Du Nhiên gật đầu, nói:
- Bảo vệ Nhân Thư là sứ mạng của ta.
- Thường Uyển, ngươi truyền thừa từ thần tộc thiên sứ cổ xưa, tức là ngươi...
Bạch Phiêu Phiêu không dám hỏi tiếp, đúng hơn là nàng không muốn biết đáp án.
Một bộ áo trắng, ba ngàn tóc dài, Tiết Thường Uyển vẫn là thiên sứ u buồn, nhưng khí chất lạnh lùng nhiều.
- Thần tộc thiên sứ chúng ta và Nữ Oa có ân oán từ lâu, ta không muốn thừa nhận nhưng đây là sự thật. Sự tồn tại của ta là không tiếc trả giá đắt hủy diệt Nhân Thư, đây là ý nghĩa tồn tại duy nhất của ta.
- Thế thì Hoàng Tuyền truyền thừa từ thần tộc Tu La cổ xưa, vậy ngươi...
Một bộ áo đen, đẹp trai hơn nam nhân, trang nhã hơn nữ nhân, đây chính là Hoàng Tuyền.
Sau khi nhân quả mở ra Hoàng Tuyền mất tích, lần này nàng xuất hiện thoạt trông không có gì thay đỏi, vẫn anh tư hiên ngang, vẫn quyến rũ động lòng người, vẫn không phân biệt được là nam hay nữ. Hoàng Tuyền đứng lặng, đứng một mình, như nữ thần trong hắc ám.
Hoàng Tuyền gật đầu, nói:
- Nếu đây là sứ mệnh thì sứ mạng của ta là không tiếc mọi giá ngăn cản Nhân Thư hiện thế, đây là ý nghĩa tồn tại của ta.
Bạch Phiêu Phiêu chợt nhớ Hạ Mạt, vốn đánh chết nàng cũng không muốn hỏi nhưng nàng không kiềm được.
- Táng Hoa tỷ tỷ có thấy Hạ Mạt không? Sau nhân quả mở ra không còn thấy Hạ Mạt nữa.
- Chắc Hạ Mạt đã bỏ trốn.
- Trốn? Tại sao Hạ Mạt phải trốn?
Bạch Phiêu Phiêu chợt nhận ra điều gì, nàng nói:
- Chẳng lẽ sau nhân quả mở ra Hạ Mạt biết sứ mệnh của mọi người nên... Không thể nào, Hạ Mạt không đến từ ngũ sắc thiên, cũng không truyền thừa thần tộc cổ xưa, nàng làm sao biết những điều này từ nhân quả?
- Tình huống của Hạ Mạt hơi đặc biệt.
- Đặc biệt? Đặc biệt như thế nào? Chẳng lẽ Hạ Mạt cũng đến từ ngũ sắc thiên? Hoặc truyền thừa thần tộc cổ xưa?
- Không, Hạ Mạt không đến từ ngũ sắc thiên, cũng không truyền thừa thần tộc cổ xưa mà... Nàng là tộc nhân Nữ Oa.
- Tộc nhân Nữ Oa? Đó là gì?
- Bí mật liên quan tộc nhân Nữ Oa chỉ có mình Hạ Mạt biết.
- Hạ Mạt cũng có sứ mệnh của nàng sao? Nếu Hạ Mạt là tộc nhân Nữ Oa vậy sứ mệnh của nàng là bảo vệ Nhân Thư?
Táng Hoa lắc đầu, nói:
- Tộc nhân Nữ Oa luôn rất bí ẩn, không ai biết tại sao nàng tồn tại, chỉ có Hạ Mạt mới biết vấn đề này.
- Được rồi!
Bạch Phiêu Phiêu quay sang nhìn Ngự Nương:
- Khoan, Ngự Nương, còn ngươi thì sao? Ngươi không truyền thừa thần tộc cổ xưa, cũng không đến từ ngũ sắc thiên, vậy sao ngươi...
Bạch Phiêu Phiêu nhìn Ngự Nương chằm chằm, đang nói chợt nhớ cái tên tiểu Mạn Đà La. Tỷ tỷ của Ngự Nương là đại Mạn Đà La một trong Thiên Hạ Ngũ Y, Bạch Phiêu Phiêu biết đại Mạn Đà La là chủ nhân thâm uyên thiên, thế thì Ngự Nương...
Bạch Phiêu Phiêu không thể khẳng định suy đoán của mình.
Ngự Nương nhìn thấu ý tưởng của Bạch Phiêu Phiêu, gật đầu, nói:
- Phiêu Phiêu, ngươi đoán đúng, ta luôn không cho ngươi biết, ta đến từ thâm uyên.
- Là thật sự... tất cả là thật. Ngươi sớm biết mọi thứp hải không? Tại sao bao nhiêu năm qua không nói cho ta biết?
- Ngươi bảo ta làm sao nói ra? Chẳng lẽ ta nói cho ngươi khi Nhân Thư hiện thế, tỷ muội chúng ta sẽ chiến đấu vì sứ mệnh của mình sao? Huống chi không tệ như ngươi nghĩ.
- Còn không tệ? Sứ mệnh của các ngươi một là bảo vệ Nhân Thư, hai là hủy diệt Nhân Thư. Nếu Nhân Thư hiện thế nghĩa là chúng ta trở mặt thành thù!
Bạch Phiêu Phiêu nổi điên rít gào:
- Ngươi nói cho ta biết đi, thế này vẫn chưa phải tệ hại thì cái gì mới tính là tệ?
Tâm tình Ngự Nương vốn đã khó chịu, bị Bạch Phiêu Phiêu nạt làm nàng nét mặt sa sầm nói:
- Tiểu cô nương, ngươi la lối cái gì?
- Ta la rồi sao? Ngươi làm gì? Giết ta sao?
Bạch Phiêu Phiêu dán sát mặt vào Ngự Nương, trừng nàng, quát to:
- Ngươi giết đi! Giết ta đi!
- Chết tiệt! Ngươi...!
Ngự Nương nhìn mắt Bạch Phiêu Phiêu ngấn lệ, không nhẫn tâm nặng tay.
Táng Hoa bước tới:
- Được rồi, đừng quậy nữa.
Bạch Phiêu Phiêu không chịu đựng nổi nữa, nàng vùi vào ngực Táng Hoa gào khóc.
- Hu hu hu, tại sao sẽ như thế này? Tại sao đang yên lành mọi thứ đều thay đổi? Hu hu hu, tại sao? Tuy ta không đến từ nũ sắc thiên, không truyền thừa thần tộc cổ xưa nhưng ta... Nhưng ta luôn xem các ngươi là tỷ muội tốt. Ta không muốn... Không muốn nhìn mọi người vì sứ mệnh chết tiệt đó mà trở mặt thành thù. Hù hu, ta không muốn...
Táng Hoa nhẹ vuốt mái tóc dài, an ủi Bạch Phiêu Phiêu:
- Ngoan, đừng khóc. Ngự Nương nói đúng, sự việc không tệ hại như ngươi nghĩ.
Nhìn ra được Bạch Phiêu Phiêu vô cùng tin tưởng Táng Hoa, nếu Táng Hoa nói không tệ thì tức là thật sự không tồi tệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...