Điều này khiến người kinh thán Thập Nhị Nhân Kiệt Trung Ương học phủ cường đại, năm năm ngắn ngủi mười hai người đã oanh liệt nhổ sạch tất cả uy hiếp ẩn giấu trong thế giới, giết các tồn tại ảnh hưởng trật tự thế giới bình an. Vì điều này mười hai người được tôn xưng là Thập Nhị Thủ Hộ của thế giới nhân gian.
Vân Đoan từng chúa tể phương thế giới này, Lạc gia từng nghịch thiên mà đi, tám vị vương giả vấn đỉnh vương tọa thần thoại, mọi thứ đã qua bị ánh sáng sự tích của Thập Nhị Nhân Kiệt bao phủ, dần bị quên lãng. Các nữ thần từng có hoa dung nguyệt mạo, khuôn mặt hoàn mỹ, khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ cũng không ngoại lệ, bởi vì đã thật lâu các nàng không xuất hiện nữa.
Thiên Sứ Nữ Thần Tiết Thường Uyển, Phượng Hoàng Nữ Thần Lạc Anh, Tinh Linh Nữ Thần Mạc Khinh Sầu, Tu La Nữ Thần Hoàng Tuyền vân vân. Trước kia sau khi Táng Cổ Phong hiện thế còn ngẫu nhiên thấy dấu vết các nàng. Lần này nhân quả mở ra, không còn ai biết bọn họ đi về đâu, không nghe ai nói.
Nhưng có vài người ngoại lệ, một là Ngự Nương Mạn Đà La, hai là Bạch Phiêu Phiêu.
Vì sau khi nhân quả mở ra, Ngự Nương Mạn Đà La từ bỏ sản nghiệp phong nguyệt của mình ở Tây Ách vực, thành Hồng Lâu lão bản nương phủ Trung Ương học phủ. Bạch Phiêu Phiêu từ bỏ thân phận đại tỷ biến thành đạo sư nóng tính trong Trung Ương học phủ.
Trưa hôm nay, mặt trời nóng cháy.
Trung Ương học phủ, trong Hồng lâu.
Ngự Nương Mạn Đà La như mọi khi một mình đứng bên khung cửa sổ, một tay bưng ly thủy tinh chân cao, một tay đặt hờ, thẫn thờ nhìn phương xa. Ngự Nương Mạn Đà La nhìn cá thiếu niên, thiếu nữ chăm chỉ khổ luyện bên ngoài khung cửa sổ. Từ khi đến Trung Ương học phủ, mỗi khi rảnh rỗi Ngự Nương Mạn Đà La sẽ nhìn như vậy, đôi mắt sâu thẳm lóe tia hâm mộ, ngẫu nhiên lộ vẻ hồi ức.
Năm năm qua đi, Ngự Nương vẫn là Ngự Nương yêu kiều quyến rũ, không có gì thay đổi, dù có thì chẳng qua nàng càng quyến rũ tận xương, phong vạn hơn, giơ tay nhấc chân làm hồn người điên đảo.
Chợt một thanh âm bực bội vang lên:
- Tức chết, tức quá đi! Ngự Nương, ngươi có đây không? Ta muốn uống rượu, uống cho chết!
Ngự Nương không ngoái đầu lại, bởi vì nàng biết người đến là ai. Nơi này là chỗ ở của Ngự Nương Mạn Đà La, trừ Bạch Phiêu Phiêu ra không ai dám tự tiện xông vào khi chưa xin phép.
Quả nhiên tiếng đẩy cửa vang lên, Bạch Phiêu Phiêu bước vào. Năm năm qua đi, Bạch Phiêu Phiêu thya đổi rất lớn. Bạch Phiêu Phiêu trước kia để tóc ngắn, trông rất rắn rỏi. Ngày nay Bạch Phiêu Phiêu mặc váy, tóc dài bay bay, đứng bên cạnh Ngự Nương yêu diễm quyến rũ cũng không kém cạnh gì. Nhìn thoáng qua Bạch Phiêu Phiêu như nữ thần anh tư hiên ngang, nhưng chỉ vẻn vẹn là nhìn thoáng qua.
Người nào quen Bạch Phiêu Phiêu đều biết năm năm qua khuôn mặt, cách ăn mặc của Bạch Phiêu Phiêu cho cảm giác nữ thần nhưng tính cách không hề thay đổi, nói chuyện vẫn thẳng đuột, tính tình nóng nảy, đánh người không nương tay. Các học viên đặt biệt danh cho Bạch Phiêu Phiêu là Nữ Ma Đầu.
Ngự Nương đi qua rót ly rượu đỏ thắm cho Bạch Phiêu Phiêu:
- Phiêu Phiêu, sao ngày nao ngươi cũng nóng nảy vậy?
Ngự Nương cười hỏi:
- Lần này vì cái gì?
- Vì cái gì? Hừ, cũng vì bị đám đệ tử chọc tức!
Bạch Phiêu Phiêu bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn:
- Đám nhãi đó đúng là rác rưởi, không cố gắng tu luyện, suốt ngày chỉ biết yêu với chả đương. Hừ, may mắn ta phát hiện kịp lúc tách bọn họ ra, không thì... tiểu cô nương của viện chúng ta suýt mất trong trắng!
- Này Phiêu Phiêu, làm cho có lệ là được, đừng làm quá. Người ta nam nữ yêu nhau, không chậm trễ tu luyện, ngươi chen vào phá làm gì?
- Cái gì gọi là ta chen vào phá? Ngự Nương, Ngự Nương yêu quý của ta, ngươi không biết đám nhóc bây giờ phóng khoáng cỡ nào. Ta đưa bọn họ đi Thiên Cơ tháp tu hành, mới nửa ngày hai người đó đã dính nhau. Giỏi thật, nếu ta không sớm phát hiện thì tiểu cô nương kia đã bị con sói nhỏ đó lừa ăn, hơn nữa...
Không biết từ lúc nào Bạch Phiêu Phiêu trở nên nói nhiều, có dịp là nàng sẽ lải nhải không ngừng, kể lể nàng làm sao chia cắt người ta. Ngự Nương nghe chán, nàng không chỉ một lần khuyên nhu Bạch Phiêu Phiêu đừng xen vào chuyện như thế. Nhưng không hiểu sao Bạch Phiêu Phiêu thích làm vậy, rất có hứng thú công tác chia uyên rẽ ương, đến mức cuồng nhiệt.
Ngự Nương biết đây là bệnh, phải chữa.
Ngự Nương rõ ràng Bạch Phiêu Phiêu lần lượt ngăn cản các nữ đệ tử yêu đương không phải để thỏa mãn sở thích biến thái mà nàng thật sự lo cho các nữ đệ tử, nàng sợ bọn họ yêu đến quên lối về.
Tại sao Bạch Phiêu Phiêu biến thành như vậy? Cũng vì bị đám người Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Hạ Mạt ảnh hưởng. Đám nữ nhân này cùng yêu một nam nhân, kết quả thì sao? Tiết Thường Uyển biến thành bi thương thiên sứ, Hạ Mạt biến thành Hạ Mạt u buồn, Lạc Anh vì yêu thành ma. Điều này kích thích Bạch Phiêu Phiêu không còn tin yêu, nói đúng hơn là nàng không tin nam nhân.
Từ khi Bạch Phiêu Phiêu thành nữ đạo sư Trung Ương học phủ, hễ thấy ai yêu nhau là tách cặp đôi đó ra ngay. Nếu vô tình gặp nam đệ tử bắt cá hai tay, chân đạp hai thuyền là Bạch Phiêu Phiêu xông lên đánh người ta hấp hối.
Ngự Nương và Bạch Phiêu Phiêu tán gẫu với nhau. Mới đầu hai người trò chuyện lý thú trong học phủ, sau không biết sao nhắc đến bằng hữu thân thiết như tỷ muội. Năm năm trước nhân quả mở ra, một số người vì nhân quả mà thay đổi, một số khác thì không. Bạch Phiêu Phiêu không thay đổi vì nhân quả, nhưng mấy nữ thần khác đã đổi thay. Tuy nhiên đổi tính xong ai nấy bí ẩn mất tích, tỷ muội tốt nhất của Bạch Phiêu Phiêu, Hạ Mạt cũng vậy.
Hạ Mạt nói nàng muốn trở về làm chuyện quan trọng.
Hạ Mạt về đâu, làm chuyện gì thì không nói, cũng không bảo lúc nào sẽ quay lại.
Ngự Nương nói mặc kệ bọn họ đến đâu thì có ngày sẽ trở về Trung Ương học phủ, vì câu nói này mà Bạch Phiêu Phiêu nhận làm đạo sư trong học phủ. Bất đắc dĩ năm năm qua đi, các nữ nhân Hạ Mạt bặt vô âm tín, điều này làm Bạch Phiêu Phiêu vô cùng lo âu.
Bạch Phiêu Phiêu lo lắng hỏi:
- Ngự Nương, ngươi nói nhóm Hạ Mạt sớm muộn gì sẽ có ngày trở về Trung Ương học phủ, tại sao lâu như vậy vẫn chưa thấy các nàng?
Ngự Nương bưng ly thủy tinh chân cao đưa đến bên môi, ngửa đầu nhấp ngụm rượu ngon.
Ngự Nương nói:
- Sắp rồi, nếu ta không đoán sai thì không lâu sau bọn họ sẽ trở về.
- Hưm? Chẳng lẽ vì Nhân Linh chi thư sắp ra đời?
- Có lẽ vậy, ta không biết cụ thể.
Ngự Nương đứng dậy rót rượu cho mình, nhẹ giọng nói:
- Dù sao bọn họ là người ứng kiếp, chỉ bọn họ mới biết ứng kiếp gì.
- Mặc kệ bọn họ có phải là vì Nhân Linh chi thư hay không, miễn không ứng kiếp tên khốn Trần Lạc là được!
Nói xong câu đó Bạch Phiêu Phiêu hối hận ngay, vì nàng chợt nhận ra không chỉ nhóm Hạ Mạt, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh có mối quan hệ mập mờ phức tạp với Trần Lạc, Ngự Nương Mạn Đà La cũng vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...