Thiên Tà công nhận Tam hoàng tử Vân Khởi rất mạnh, là dị loại trong dị loại Vân Đoan. Vân Khởi là số ít người Vân Đoan sinh ra linh hồn trong vạn năm nay. Nhưng dù vậy thì Vân Khởi không thể có được Trái Tim Nhân Quả, đừng nói là gã, dù thần linh giáng trần cũng không làm được. Trong thiên địa chỉ có Nhân Quả Nương Nương hóa thân của nhân quả pháp tắc mới có tư cách chúa tể
Tại sao?
Tại sao Trái Tim Nhân Quả nằm trong tay Vân Khởi?
Tại sao?
Trần Lạc đâu?
Thiên Tà biết nếu bây giờ có ai ngă cản được Vân Đoan phá hủy Thiên Ngộ Nhân Quả Bi thì người đó là Trần Lạc, gã biết hắn là dị số lớn nhất trong thiên địa. Cái gọi là dị số thậm chí có thể ảnh hưởng nhân quả pháp tắc.
Khona.
Vân Khởi cũng biết điều này, với cá tính của Tam hoàng tử chắc đã sớm bày ra thiên la địa võng ngăn cản Trần Lạc.
Trong sân trừ Thiên Tà nhận ra đoàn sáng ẩn trong pháp tắc chi nguyên Vân Đoan là Trái Tim Nhân Quả. Độ Nghiệp phương trượng, sư đệ Độ Biên chùa Phổ Độ khi thấy Trái Tim Nhân Quả thì sợ ngây người, kinh ngạc không nói nên lời. Khi Độ Nghiệp phương trượng nhận ra Trái Tim Nhân Quả, lão không kinh hoàng hoảng sợ như Thiên Tà, cũng không như Độ Biên sợ hãi không nói nên lời.
Độ Nghiệp phương trượng vẫn ngồi xếp bằng, hai tay chắp vào nhau nhìn Trái Tim Nhân Quả giấu trong pháp tắc chi nguyên.
Một lúc lâu sau Độ Nghiệp phương trượng khẽ thở dài:
- Nhân quả nhân quả, cũng là nhân quả là nhân quả. Đây chính là nghiệt sao?
Không ai biết trên trời ẩn giấu một nữ nhân áo đen, nàng nhìn Trái Tim Nhân Quả trong pháp tắc chi nguyên, khá là ngạc nhiên, sau đó là bất đắc dĩ.
Đây là loại tuyệt vọng bất đắc dĩ đến mức tận cùng, nữ nhân áo đen cười nói:
- Trái Tim Nhân Quả, không ngờ là Trái Tim Nhân Quả, ha ha...
- Trong thiên địa không ai có thể cướp đi Trái Tim Nhân Quả từ tay nàng, dù là thần linh cũng không được. Nếu Trái Tim Nhân Quả không ở trong tay nàng thì tất nhiên là tự nàng ta tặng cho, ha ha ha ha ha ha!
- Tặng Trái Tim Nhân Quả, ngươi cố ý làm như vậy sao? Cố ý không để Nhân Quả chi thư tái tạo lại?
- Tại sao?
- Ngươi vì muốn thoát khỏi nguyền rủa của hắn?
- Vì muốn thoát khỏi nguyền rủa của hắn ngươi thậm chí không tiếc giao ra Trái Tim Nhân Quả? Mạo hiểm Nhân Quả chi thư hỗn lọa? Mạo hiểm Nhân Quả chi thư khiếm khuyết sao?
- Nguyền rủa của hắn đáng sợ đến mức ấy sao? Đáng sợ tới nổi nương nương chúa tể nhân quả pháp tắc như ngươi cũng buộc lòng phải làm vậy? Hay ngươi sớm biết nhân quả thuộc về hắn, ngươi không muốn Nhân Quả chi thư tái tạo vì ngăn cản hắn có được nhân quả của mình?
- Rốt cuộc là vì thoát khỏi nguyền rủa của hắn? Hay vì ngăn cản hắn có được nhân quả?
Nữ nhân áo đen là Chúng Tinh Chi Mẫu, giờ khắc này nàng đột nhiên thấy sợ chưa từng có. Vì nàng biết Nhân Quả Nương Nương làm như vậy mặc kệ vì thoát khỏi nguyền rủa hay nhân quả của người đó đều là chuyện vô cùng đáng sợ. Dù sao nàng không chỉ là Chúng Tinh Chi Mẫu, còn là hóa thân tinh tọa pháp tắc. Trong mười hai tinh tọa Trần Lạc tiện là thiên hạt vương tọa, nàng mãi mãi không thể thoát khỏi hắn. Nàng biết rõ hơn ai hết dính dáng vào tên kia sẽ khủng khiếp cỡ nòa.
Giờ phút này, không chỉ mình nữ nhân áo đen thấy sợ, còn có Thiên Duyên Nương Nương chúa tể thiên duyên pháp tắc. Khi Thiên Duyên Nương Nương nhìn Trái Tim Nhân Quả giấu trong pháp tắc thế giới, nàng suy đoán ngay ra đầu đuôi câu chuyện. Thiên Duyên Nương Nương không biết Nhân Quả Nương Nương vì thoát khỏi nguyền rủa hay nhân quả của người đó. Giống như Chúng Tinh Chi Mẫu, Thiên Duyên Nương Nương biết loại khả năng nào đều là chuyện vô cùng đáng sợ với nàng. Dù sao nàng chúa tể thiên duyên pháp tắc, người kia tồn tại khuấy nát thiên duyên pháp tắc.
Mỹ U U ôm một quyển Thủy Tinh chi thư, lo lắng hỏi:
- Thiên Duyên tỷ tỷ, tại sao... Nhân Quả Nương Nương làm... như vậy?
Thiên Duyên Nương Nương lắc đầu, lẩm bẩm:
- Không biết, ta thật sự không biết. Ta chỉ biết là bây giờ ta rất sợ, vô cùng sợ hãi. Chắc chắn Nhân Quả Nương Nương biết điều gì đó nên buộc phải làm vậy. Rốt cuộc là cái gì? Trời ơi, ta nên làm sao đây?
- Thiên Duyên tỷ tỷ biết Trần Lạc học trưởng ở đâu?
- Hắn sao? Hắn đang trong không gian nhân quả, lúc biến mất Trần Lạc lặng lẽ trốn vào không gian nhân quả.
- A! Trần Lạc học trưởng có gặp nguy hiểm không? Cái tên Vân Khởi làm việc luôn kín kẽ chu đáo, có khi nào Vân Khởi tổn thương đến Trần Lạc chọ trưởng không?
Thiên Duyên Nương Nương ngơ ngác nhìn, nhỏ giọng nói:
- Nha đầu ngốc, ngươi lo lắng sai người. Ngươi nên lo là chúng ta có nguy hiểm hay không, chứ không phải hắn.
Đúng như Thiên Duyên Nương Nương nói, khi Trần Lạc biến mất hắn không rời đi mà chui vào không gian nhân quả. Phân thân lỗ đen của Trần Lạc có thể bỏ mặc bất cứ vách tường không gian nào, chỉ cần hắn muốn thì một ý nghĩ sẽ nhảy đến bất cứ Tiểu Linh giới, đại thế giới, thậm chí bất cứ không gian nào.
Trần Lạc vốn cho rằng hắn thành tựu Bát Bộ Thiên Long bị xếp vào nguyên tội chi linh thi ông trời sẽ trời giáng thẩm phán khủng bố hơn nữa, có trốn vào không gian nhân quả cũng không tránh thoát. Nhưng Trần Lạc không ngờ trời không giáng xuống thẩm phán. Trần Lạc không nghĩ ra lý do, hắn không biết ý của trời là sao. Chẳng lẽ vì không gian nhân quả không ở trong pháp tắc thiên địa? Mới đầu Trần Lạc cũng nghĩ vậy, nhưng sau này điều tra rõ mới biết không phải, vì hắn không phát hiện có bất cứ thẩm phán bao phủ chính mình.
Tại sao ông trời không tiếp tục thẩm phán, Trần Lạc nghĩ rất lâu nhưng không ra, cuối cùng hắn tmạ gác vấn đề sang một bên, mặc kệ có thẩm phán hay không. Ngươi thẩm phán thì ta gánh, không gánh được thì ta chạy. Ngươi không thẩm phán ta sống càng tốt, gia nên làm gì thì làm cái đó.
Trần Lạc đứng trong không gian nhân quả nhìn khối bia đá gãy, nhìn tám chữ to khắc trên bia.
Nhân quả không nhân, nhân quả không quả.
Cảm giác quen thuộc khiến Trần Lạc trực giác tám chữ này là kiếp trước hắn khắc, lý do vì sao điêu khắc thì hắn không biết. Trần Lạc thử lại giao lưu với Nhân Quả Nương Nương, nhưng không hiểu sao hắn kêu gọi thế nào thì Nhân Quả Nương Nương chưa từng đáp lại.
Trần Lạc nhìn tám chữ to, chìm đắm trong đó, lạc mất mình. Trần Lạc loáng thoáng hiểu những thứ gì, cảm giác rất mơ hồ, khó nói rõ. Trần Lạc chỉ cảm thấy hắn biết một số chuyện kỳ lạ.
Mặc dù Trần Lạc luôn trốn trong không gian nhân quả nhưng không có nghĩa là hắn không biết chuyện xảy ra bên ngoài. Chẳng những thế, Trần Lạc biết còn nhiều hơn đa số người. Trần Lạc cảm giác được tại sao Trái Tim Nhân Quả quan trọng như thế nằm trong tay người Vân Đoan. Là cảm giác, không phải vì Trần Lạc có ngộ tính cao, không phải vì hắn lĩnh ngộ nhân quả gì đó, đây đơn thuần là trực giác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...