Tần Phấn nói:
- Ta có linh cảm rất tệ, cực kỳ tệ. Lãnh Cốc, chút nữa đừng làm gì, không được nói gì, nếu thấy có gì lạ chỉ lo chạy, chạy càng xa càng tốt!
- Nếu muốn sống thì ngươi phải làm vậy!
- Thế thì còn chờ gì nữa? Hiện tại chúng ta nhanh chóng chạy đi!
Lãnh Cốc là một nam nhân cương cường, nhưng gã cũng co được giãn được. Biết rõ chết vẫn cứng cổ, Lãnh Cốc không bao giờ làm chuyện ngốc như vậy. Lãnh Cốc cho rằng núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt? Giữ mạng nhỏ quan trọng hơn.
Tần Phấn nói:
- Hôm nay là ngày Thiên Ngộ Nhân Quả Bi mở ra, cực kỳ quan trọng với ta, quan trọng còn hơn cả mạng sống, ta không thể đi, hơn nữa...
Tần Phấn nhìn nguyên to lớn trên bầu trời, gã nói:
- Dù ta muốn trốn cũng không trốn thoát.
Tịch Nhược Trần cũng linh cảm kỳ lạ, gã nhìn đám đại nhân vật ba trung tâm quyền lực kích động hưng phấn, lại ngó nguyên to lớn trên bầu trời.
Tịch Nhược Trần ra lệnh:
- Tình huống có điều lạ, chậm rãi hãy hành động thật cẩn thận.
Cùng lúc đó, Thần Toán Tử Thiên Tà nhắm mắt, cười khổ bất đắc dĩ.
Thần Toán Tử Thiên Tà nhỏ giọng nói:
- Rốt cuộc ta đánh giá thấp Vân Đoan, ha ha... Vân Đoan ơi là Vân Đoan, các ngươi đặt quyết tâm không tiếc hết thảy ngăn cản nhân quả.
Một nhóm mấy chục người từ Nguyên khổng lồ giáng xuống. Trong đó có bảy Nhật Nguyệt công tử, tám vị Đại Nhật thế tử, chín vị Hạo Nguyệt Tước Tử, Lý Lăng Thiên và Tư Đồ Mã Phi cũng nằm trong số đó. Còn một số người quyền quý Vân Đoan khác. Có lẽ người khác không biết nhưng Thần Toán Tử Thiên Tà rất rõ ràng những kẻ quyền quý này không chỉ là cao thủ Vân Đoan, còn có liên quan đến căn nguyên thế giới. Mối liên kết của họ với căn nguyên thế giới sâu sắc hơn Hạo Nguyệt Tước Tử, Đại Nhật thế tử, Nhật Nguyệt công tử. Một lão nhân đứng hàng trước nhất, lão là cao thủ nổi danh hiển hách của Vân Đoan, có địa vị và thân phận cực cao trong Vân Đoan. Lão được gọi là Tà đại nhân.
Tuy nhiên khiến Thần Toán Tử Thiên Tà chú ý là năm thanh niên đứng đằng trước nhất. Thần Toán Tử Thiên Tà biết năm thanh niên này chính là năm vương tử hoàng tộc Vân Đoan, truyền thuyết bọn họ là trời sinh trời nuôi thật sự, ký kết khế ước với căn nguyên thế giới, được căn nguyên thế giới che chở, có thể sử dụng lực lượng pháp tắc thế giới. Bọn họ mới thật sự là người cùng tồn tại với căn nguyên thế giới.
- Thần tử Hiên Viên Vũ đại biểu Hoàng thành cung nghênh năm vị vương tử, các vị đại nhân, các vị công tử, thế tử, tử tước giáng lâm!
- Thần tử Thái Sơ đại biểu Thánh thành cung nghênh năm vị vương tử, các vị đại nhân, các vị công tử, thế tử, tử tước giáng lâm!
- Thần tử Lý Thiên Tâm đại biểu Quang Minh thành cung nghênh năm vị vương tử, các vị đại nhân, các vị công tử, thế tử, tử tước giáng lâm!
Khi năm Vân Đoan vương tử đáp xuống, ba đại nhân vật ba trung tâm quyền lực cùng quỳ một gối đồng thanh cung nghênh.
Năm vị vương tử không để ý đến bọn họ, lạnh lùng đứng trên cao, cười tủm tỉm nhìn xuống chúng sinh.
Tà đại nhân tiến lên một bước, lấy ra quyển chiếu thư màu trắng.
Tà đại nhân mở chiếu thư ra, quát to:
- Phụng thiên thừa vận, Vân Đoan chi chiếu, từ lúc Táng Cổ Phong hiện thế, trật tự thế giới hỗn loạn nghiêm trọng. Vì bảo vệ trật tự vận chuyển bình thường, từ ngày hôm nay Vân Đoan chính thức tiếp quản trật tự thế giới!
Tà đại nhân khép chiếu thứ lại, cao giọng quát:
- Năm vị vương tử hoàng tộc Vân Đoan giáng lâm, các ngươi còn không mau chân đến bái lạy?
Hoàng thành, Thánh thành, Quang Minh thành, người của ba trung tâm quyền lực quỳ lạy trước hết. Đám người không dám chậm trễ, lục tục quỳ xuống đất lạy. Người ba trung tâm quyền lực còn thần phục thì bọn họ biết làm sao? Dù không cam lòng thì làm gì được? Đứng trên bầu trời là chín ngàn Tài Quyết Giả ngang ngửa Thiên Hành giả, còn có Thẩm Phán Giả có thể xóa sổ Thiên Hành giả, ai dám không quỳ?
Có một số người do dự nhìn quanh quất, chưa muốn thần phục Vân Đoan.
Tà đại nhân Vân Đoan cất tiếng nói:
- Ai phản đối, không tuân theo, thẩm phán tại chỗ!
Chín ngàn Tài Quyết Giả huơ đại đao, những người còn đang do dự chớp mắt bị giết. Những người khác không dám ngần ngừ nữa, lục tục quỳ xuống.
Tần Phấn khuyên:
- Lãnh Cốc, hãy quỳ xuống.
Lãnh Cốc nghẹn cổ họng, lòng bàng hoàng:
- Không... không lẽ chẳng còn cách nào khác sao?
Tần Phấn, Ngạo Phong cùng lắc đầu, bọn họ hết cách.
- Còn các người? Sao không quỳ?
- Chúng ta có quỳ hay không cũng không có ý nghĩa gì, dù quỳ xuống Vân Đoan vẫn sẽ đối phó chúng ta.
- Tại sao? Vì Thiên Ngộ Nhân Quả Bi mở ra?
Tần Phấn gật đầu.
Một lát sau, mọi người quỳ xuống hết, chỉ còn rải rác vài người không quỳ. Một là Thần Toán Tử Thiên Tà, hai là thập nhị dực huyết tộc công tước Tịch Nhược Trần, Hạ Hầu Kích người luân hồi chuyển thế, vu yêu Phương Thiếu Khanh, Ngạo Phong, Tần Phấn.
Các đại nhân vật Vân Đoan phớt lờ bọn họ.
Tà đại nhân mở chiếu thư khác ra, quát to:
- Phụng thiên thừa vận, Vân Đoan chi chiếu, từ sau Táng Cổ Phong Trần Lạc, Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, Thiên Tà, Tịch Nhược Trần, Ngạo Phong, Tần Phấn, chín người này mấy năm qua nhiều lần tai họa nhân gian, lấy hạ phạm thượng, khiến nhân gian sinh linh đồ thán, nghiêm trọng nhiễu loạn trật tự thế giới, là tội đồ nghịch tử, tội đáng tru!
Tà đại nhân khép chiếu thư, rống to:
- Bản đại nhân nhắc đến những nghịch tử tội ác này hãy nhanh đến nhận Vân Đoan thẩm phán!
Không ai nhúc nhích. Tà đại nhân nhắc đến chín người có năm vị không xuất hiện, những người khác như Tịch Nhược Trần, Thần Toán Tử Thiên Tà, Ngạo Phong, Tần Phấn đều không nhúc nhích. Tà đại nhân nhìn bọn họ, đang định quát mắng thì năm vương tử luôn giữ im lặng đột nhiên có một người hành động, ra hiệu Tà đại nhân đừng nói nữa. Vương tử này khoảng hơn ba mươi tuổi, không quá đẹp trai, toát ra hơi thở kỳ lạ, khiến người không đoán ra được, đặc biệt cao sâu khó dò.
Thần Toán Tử Thiên Tà được gọi là không gì không biết, gã nhận ra ngay người đứng ra là Đại Vương Tử không gian, một vị thực lực cao thâm, thủ đoạn cao minh, pháp tắc thế giới cực kỳ thâm sâu. Lực lượng của Đại Vương Tử mạnh đến đâu thì Thần Toán Tử Thiên Tà không nắm rõ được.
Đại Vương Tử đứng trên bầu trời, đôi mắt sâu thẳm nhìn Ngạo Phong, Tần Phấn, Tịch Nhược Trần, rơi vào người Thần Toán Tử Thiên Tà. Đại Vương Tử không nói một câu, nhưng khóe môi cong lên nụ cười bí hiểm. Đại Vương Tử xoay người nhìn hướng phương đông, nơi đó không có gì cả, không biết gã đang nhìn cái gì.
Đại Vương Tử mở miệng nói:
- Mộ Vân Không, ngươi tự mình đi ra hay để bản vương tử buộc ngươi ra?
Thanh âm không nghiêm khắc, không tràn ngập túc sát, nghe rất nhẹ nhàng, hòa nhà như trò chuyện với bằng hữu. Nhưng câu nói của Đại Vương Tử làm nhiều người khó hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...