Lãnh Cốc là loại người dễ bị kích thích, nói không hợp liền muốn đánh lộn. Phương Thiếu Khanh không phải loại người dễ xúc động, nhưng gã rất kiêu ngạo, không tha thứ Lãnh Cốc nho nhỏ dám khiêu khích mình. Hai người đang định đánh tưng bừng chợt Phương Thiếu Khanh bị Tịch Nhược Trần ngăn lại. Vì lúc Phương Thiếu Khanh định xắn tay áo, đột nhiên hai người xuất hiện bên cạnh Lãnh Cốc. Một thanh niên nho nhã, một thanh niên đẹp trai lạnh lùng, là Khổng Tước Minh Vương Tần Phấn, cùng Dạ Xoa Minh Vương Ngạo Phong.
Tịch Nhược Trần đứng che trước mặt Phương Thiếu Khanh, mỉm cười chào:
- Tần huynh, đã lâu không gặp.
Tần Phấn gật đầu lễ phép chào lại.
Tịch Nhược Trần nhìn sang Ngạo Phong, cười càng tươi:
- Nghe nói đoạn thời gian trước Ngạo huynh bị thương nặng, giờ đã khỏe chưa?
- Không biết.
Ngạo Phong là loại người lạnh lùng, gã chưa bao giờ che giấu sự lạnh lùng kiêu ngạo của mình.
Ngạo Phong nhìn Tịch Nhược Trần, lạnh lùng nói:
- Hay ngươi đến thử xem?
- A! Nhiều năm không gặp, Ngạo huynh vẫn không thay đổi.
Tịch Nhược Trần mới nói xong Phương Thiếu Khanh cười khẩy xen lời:
- Ha, Ngạo Phong, nghe nói ngươi bị một vị Hạo Nguyệt Tước Tử Vân Đoan, tên gì... hình như Hạ Tử Tây? Ngươi bị Hạ Tử Tây đánh bị thương đúng không? Chậc chậc, đường đường là Dạ Xoa Đại Minh Vương vậy mà bị một Hạo Nguyệt Tước Tử nho nhỏ đánh dở sống dở chết, suýt mất mạng nhỏ, khiến người cười rụng răng.
Mọi người nghe ra Phương Thiếu Khanh vui sướng khi người gặp họa. Không, nói đúng hơn Phương Thiếu Khanh đang cười nhạo, nhục nhã Ngạo Phong. Nhưng Phương Thiếu Khanh bỏ qua tính cách của Ngạo Phong. Người quen Ngạo Phong đều biết gã không phải loại người xúc động, vì tính cách gã lạnh lùng, dứt khoát. Phương Thiếu Khanh chưa nói xong Ngạo Phong đã hành động, gã sải bước tiến lên, đấm thẳng vào cằm Phương Thiếu Khanh.
Ầm!
Phương Thiếu Khanh chưa kịp phản ứng lại đã miệng mũi trào máu bay ra.
Tịch Nhược Trần phản ứng lại, gã gầm lên, huyết khí sôi trào tung nắm đấm. Cú đấm của Tịch Nhược Trần đến rất nhanh, mau tới nỗi Ngạo Phong vừa lành vết thương nặng không kịp ngăn cản. Khi Tịch Nhược Trần công kích thì một người khác cũng hành động, đó là Tần Phấn.
Bùm bùm!
Hai cú đấm va chạm, hai người khẽ rên thụt lùi.
- Ngạo Phong! Ngươi tìm cái chết!!!
Phương Thiếu Khanh bị Ngạo Phong đánh miệng mũi trào máu nhưng gã dù gì là tu luyện vu yêu, vết thương nhẹ này không đáng lo. Nhưng Phương Thiếu Khanh rất tức giận, vô cùng giận dữ.
Không ai ngờ hai nhóm người nói đánh là đánh. Vừa rồi bởi vì tình huống khẩn cấp, khi hai bên đánh nhau không kịp sử dụng thành tựu của mình, chỉ dùng linh lực. Ngạo Phong, Phương Thiếu Khanh, Tần Phấn hay Tịch Nhược Trần đều như thế. Phương Thiếu Khanh vọt lên.
Vù vù vù vù vù!
Ánh sáng nở rộ quanh thân Phương Thiếu Khanh, lực lượng vu yêu cường đại dâng trào. Cùng lúc đó, màu đỏ tràn ngập quanh thân Tịch Nhược Trần. Người Hạ Hầu Kích cũng phát ra ánh sáng kỳ lạ. Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc cũng sử dụng thành tựu của mình.
Mắt thấy hai bên sắp đánh tưng bừng thì giữa hư không truyền đến tiếng cười.
- Chỗ này náo nhiệt thật.
Một đoàn mấy chục người đến. Mọi người giương mắt nhìn qua, là các đại nhân vật Thánh thành. Thánh thành có thể trở thành ba trung tâm quyền lực đương nhiên là cao thủ như mây, bên trong không thiếu Thiên Hành giả, khoảng hơn mười người. Còn lại là cao thủ nổi tiếng lâu năm trên thế giới, toàn là đại thần thông vu sư. Dẫn đầu là một vị nam nhân trung niên, người hơi mập mạp, mặc thánh bào, toát ra uy nghiêm. Nam nhân trung niên là chủ Thánh thành, Thái Sơ.
Nói đến thì ba trung tâm quyền lực đương thời dù là Hoàng thành, Thánh thành, Quang Minh thành đều có gốc thuộc về mình, tức là Căn Nguyên chi thư.
Như Hoàng Cực chi thư của Hoàng thành.
Thánh Diệu chi thư của Thánh thành.
Nhật Nguyệt chi thư của Quang Minh thành.
Ba bộ sách thần kỳ toàn là thái tổ ba trung tâm quyền lực để lại, từ các đời người thừa kế truyền thừa. Đồn rằng trong ba bộ kỳ thư này chứa lực lượng cường đại bao la khó tả.
Đây là sự thật, vì nhiều sách sử ghi chép ngàn năm trước phương thế giới này bị vực ngoại thiên tộc xâm nhập, ba trung tâm quyền lực sử dụng lực lượng ba bộ sách thần kỳ mạnh mẽ đánh lui vực ngoại thiên tộc. Nhờ thế ba trung tâm quyền lực sừng sững nhiều năm không ngã.
Nghe đồn Vân Đoan mãi không thống trị phương thế giới này vì rất e ngại Hoàng Cực chi thư, Thánh Diệu chi thư, Nhật Nguyệt chi thư.
Khi người Thánh thành xuất hiện, phe Tịch Nhược Trần và phe Tần Phấn không đánh nhau tiếp. Phương Thiếu Khanh rất tức giận, không cam lòng nhưng vẫn bị Tịch Nhược Trần khuyên trở về.
- Thiếu Khanh, tạm thời đừng so đo với bọn họ, đừng làm lỡ việc lớn của chúng ta.
Phương Thiếu Khanh hung tợn nói:
- Sau khi việc thành công ta muốn giết Ngạo Phong!
Tịch Nhược Trần cười tủm tỉm bí mật truyền âm:
- Chuyện thành công đừng nói ngươi muốn giết Ngạo Phong, đòi giết cả nhà hắn thì ta cũng thỏa mãn.
Người Thánh thành đến không lâu sau lại có nhóm người khác giáng xuống, là người Quang Minh thành. Giống như Thánh thành, đám người Quang Minh thành toàn là đại nhân vật, cao thủ nổi tiếng như cồn đương thời, có mấy vị Thiên Hành giả. Đi đâu là một thanh niên, chủ quang minh, Lý Thiên Tâm.
Chủ Thánh thành cười tủm tỉm chào hỏi Lý Thiên Tâm chủ Quang Minh thành:
- Thiên Tâm lão đệ, đã lâu không gặp nột.
Lý Thiên Tâm trông trẻ tuổi hơn Thái Sơ một chút, ít nhất bề ngoài là vậy. Lý Thiên Tâm khá kiêu ngạo, mắt liếc qua Ngạo Phong, Tần Phấn, Tịch Nhược Trần, Thần Toán Tử Thiên Tà, nhưng chỉ hờ hững liếc một cái.
- Nghe nói lần này Vân Đoan sẽ có hành động lớn, ta cứ tưởng Quang Minh thành các ngươi không dám đến.
Lý Thiên Tâm không thèm nhìn Thái Sơ chào hỏi gã, nhắm mắt lại mở miệng nói:
- Thánh thành các ngươi còn đến thì tại sao Quang Minh thành chúng ta không đến được?
- A? Vậy sao?
Không biết tại hình thể Thái Sơ mập mạp hay sao mà gã không giống chủ Thánh thành chấp chưởng bá quyền một phương, gã càng như nhà giàu mới nổi mặc quần áo hoa lệ. Khi Thái Sơ không nói chuyện còn hơi uy nghiêm chút, hễ lên tiếng thì có chút xấu xa.
Thái Sơ cúi đầu loay hoay hai trái cầu trong tay, gã cười nói:
- Thiên Tâm lão đệ, tốt nhất đừng nói chuyện quá đầy, lỡ vương tử Vân Đoan giậm chân một cái hù Quang Minh thành các ngươi quỳ xuống thần phục ngay thì nhục.
Lý Thiên Tâm mở mắt ra lườm Thái Sơ:
- Hừ! Thái Sơ, ngươi đang nói chính mình sao?
Thái Sơ lắc đầu, cười bí hiểm:
- Người trẻ tuổi thật bồng bột.
Trong không trung chợt vang thanh âm sắc bén.
- Người trẻ tuổi không bồng bột thì sao là người trẻ tuổi được? Thái Sơ, ngươi đã già.
Một đoàn trăm người xuất hiện. Mọi người giương mắt nhìn sang, có người nhận ra thân phận người đến. Đó là các đại nhân vật Hoàng thành. Phục hồi vì biết sẽ đối diện Vân Đoan nên Thánh thành, Quang Minh thành gần như đổ ra hết lực lượng đại nhân vật, Hoàng thành cũng không khác gì. Tất cả đại nhân vật nổi tiếng trong Hoàng thành đến đến, đi đầu là chủ Hoàng thành, Hiên Viên Vũ.
Các đại nhân vật Hoàng thành giáng xuống, Hiên Viên Vũ chủ Hoàng thành liếc mắt từng người, khi thấy Tần Phấn thì gã hừ mạnh, không nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...