Thiên Vị

Editor: Flower Nhật

Từ sau khi quan hệ của YooChun và JunSu được xác định, JunSu thường xuyên lộ vẻ mặt tươi cười ngọt ngào, JaeJoong nhìn thấy, toàn thân đều nổi da gà. Đôi khi YooChun chỉ nói đùa với JunSu thôi cũng khiến JunSu khẩn trương cả lên, mặt mày đỏ bừng xấu hổ. JaeJoong thấy vậy rất vui nên dạo này cũng bon chen nói đùa với JunSu.

“Ngu ngốc, anh rảnh quá phải không? JunSu người ta không muốn đùa với anh đâu, anh đừng có làm tốn thời gian của người ta như vậy.” ChangMin nói, bất mãn nhìn JaeJoong.

JaeJoong cũng rất bất mãn trừng mắt ChangMin, hỏi:

“Sao vậy sao vậy? Tại sao vậy?”

ChangMin khinh thường nghiêng đầu:

“Tự suy nghĩ.”

JaeJoong bị quê, đùng đùng chạy ra hoa viên tưới hoa. Hôm nay là cuối tuần nên ChangMin và JaeJoong đều được nghỉ. Nói chính xác hơn, là Kim JaeJoong được nghỉ dài hạn, bị đuổi việc!

Đột nhiên, di động trong túi JaeJoong vang lên, là Min Hyo Chan gọi tới. JaeJoong do dự hồi lâu mới bật máy nghe.

Hyo Chan nói muốn gặp mặt JaeJoong một lát, nàng sắp rời khỏi Hàn Quốc. JaeJoong vẫn còn nghĩ đến tình bạn cũ, nên đồng ý đi gặp Min Hyo Chan.

Lúc ra ngoài, ChangMin đòi đi theo JaeJoong, JaeJoong không chịu, nói rất nhanh sẽ trở về. JunSu nói lái xe đưa JaeJoong đi, JaeJoong cũng cự tuyệt. Cuối cùng ChangMin và JunSu cũng đáp ứng JaeJoong, để cậu một mình đi ra ngoài.

Đến nhà hàng hẹn trước với Hyo Chan, Hyo Chan đã sớm ngồi một chỗ chờ JaeJoong. Vừa thấy JaeJoong bước vào là lập tức vẫy tay với cậu, JaeJoong bước đến ngồi xuống:

“Thật ngại, tớ đến trễ.”

Hyo Chan cười cười lắc đầu:

“Không sao, tớ cũng mới đến. Dù sao tớ cũng muốn đến sớm một chút để nhìn JaeJoong.”

JaeJoong gượng gạo cười, hỏi:

“Chưa gọi món sao?”


Lúc sau, hai người cùng gọi hai ly cà phê.

Hyo Chan trầm mặc nhìn JaeJoong khuấy cà phê, còn JaeJoong đứng ngồi không yên cố uống hết cà phê, không biết nói gì để phá vỡ không khí xấu hổ này.

“JaeJoong, tớ có thể hỏi cậu một chuyện không?” Im lặng thật lâu, Hyo Chan rốt cục mở miệng nói chuyện.

JaeJoong gật đầu.

“Cậu… cùng với thiếu gia một chỗ sao?” Hyo Chan nói xong, miễn cưỡng cười với JaeJoong.

“… Hyo, cậu trách tớ sao?” JaeJoong hỏi, vẻ mặt có lỗi nhìn Hyo Chan.

“Quả nhiên là vậy. Lần đầu tiên thấy thiếu gia, tớ đã biết anh ấy đối với cậu rất đặc biệt. Lúc ấy tớ đã hoài nghi có phải thiếu gia thích cậu hay không. Lại không ngờ, tớ đoán đúng.” Hyo Chan nói xong, tự giễu cười cười.

JaeJoong trầm mặc một hồi lâu:

“Đúng rồi Hyo. Nghe nói cậu chia tay tớ là bởi YunHo kêu người đi nói với cậu, đúng không?”

Hyo Chan dừng một lúc, sau mới trả lời:

“Có thể nói như vậy. Anh ấy gọi YooChun nói với tớ, không biết quý trọng cậu thì hãy đi đi, cái cậu thừa thãi nhất, chính là người yêu thương cậu. Lúc ấy tớ cũng không biết lời này có ý gì, nhưng giờ tớ đã hiểu.”

“…”

“Kỳ thật điều làm tớ không thể tưởng tượng được là, JaeJoong cậu cũng thích thiếu gia. Lúc ấy không phải vẫn quen tớ sao? Chẳng lẽ tớ thật sự không có mị lực như vậy sao?” Hyo Chan thở dài nhìn JaeJoong.

JaeJoong lắc đầu:

“Không phải. Không phải như thế. Kỳ thật, YunHo là một người rất tốt. Những người không biết anh ấy luôn nghĩ anh ấy là người xấu, nhưng YunHo thật sự tốt lắm. Anh ấy tốt với mọi người theo cách rất kỳ quái, mặt lúc nào cũng không cảm xúc khiến không ít người hiểu lầm. Nhưng ở lâu rồi sẽ biết, kỳ thật nam nhân lạnh lùng này rất ôn nhu.”

“Ôn nhu này, là chỉ với JaeJoong mới có thôi. Dường như anh ấy rất thích bộ dáng của cậu.”


“… Được rồi, chúng ta không nói về anh ấy nữa. Cậu vì sao lại rời khỏi Hàn Quốc?” JaeJoong cười cười hỏi.

Hyo Chan đột nhiên ngẩng đầu nhìn JaeJoong, nói:

“JaeJoong, cậu đừng có trách tớ.”

Cậu khó hiểu nhìn Hyo Chan:

“Sao? Vì cái gì lại trách cậu?”

“Xin lỗi, JaeJoong thực xin lỗi. Tớ không muốn như vậy đâu, thật sự là tớ không muốn. Nhưng tớ cũng không còn cách nào khác, ba mẹ tớ đều ở trong tay ả.” Hyo Chan đột nhiên cầm tay JaeJoong khóc nấc lên.

“Hyo, cậu sao vậy? Cậu đang nói gì a? Vì sao đột nhiên lại khóc?” JaeJoong bước đến bên cạnh nàng.

Lúc JaeJoong đứng bên cạnh Hyo Chan, cậu thấy được một đám người của xã hội đen vây xung quanh mình, sau đó một nữ nhân bước từ trong đám đó ra. JaeJoong lập tức hiểu được lời của Hyo Chan nghĩa là gì.

“Phải gọi Kim JaeJoong ngươi là tiểu thư hay tiên sinh đây?” Jessica hỏi, vẻ mặt khinh thường nhìn JaeJoong.

JaeJoong không để ý đến Jessica, chỉ cúi đầu nhìn Hyo Chan, hỏi:

“Nguyên nhân cậu gọi tớ đến là vậy sao? Hyo?”

Hyo Chan không dám ngẩng đầu nhìn JaeJoong, chỉ không ngừng nức nở nắm tay cậu, nói không nên lời.

Cậu cười, đẩy tay Hyo Chan ra:

“Tớ đã biết Hyo, tớ không trách cậu.”

Hyo Chan ngẩn người, lại khóc thất thanh.

Jessica phất tay với mấy hắc y nhân phía sau, vài hắc y nhân cường tráng liền tiến đến chỗ JaeJoong. JaeJoong cúi đầu nhìn đồ vật trên bàn, không chút do dự lấy cà phê của Hyo Chan hất lên mặt hắc y nhân gần nhất. Thừa dịp đó, cậu nhấc chiếc ghế bên cạnh ném vào người hắn, hắc y nhân lập tức ngã trên mặt đất.


Mấy hắc y nhân khác thấy vậy liền bao vây quanh JaeJoong.

JaeJoong cũng không dốt nát, nhìn thấy nhiều người như vậy, tốt nhất là nên bỏ chạy. Mọi người trong nhà hàng sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, cửa phòng bị khóa chặt. Phía sau các hắc y nhân lại đang từng bước tiến tới gần mình, JaeJoong cởi áo khoác ra ném vào mặt họ, khóa kéo của áo khoác vô tình đánh vào mắt một gã.

Một gian phòng ăn nho nhỏ, JaeJoong căn bản không có chỗ nào để nấp.

JaeJoong hết đường, vội chuyển hướng chạy vào bếp, mấy người kia thấy vậy cũng đuổi theo cậu vào bếp.

Nhìn một đám hắc y nhân phía sau, JaeJoong thấp giọng mắng vài câu, sau đó cầm một đống đĩa ném về phía họ. Lần này, JaeJoong ở thế thượng phong.

Bởi vì chén đĩa làm bằng gốm sứ, nên nhiều ngươi bị cậu ném trúng mà đầu rơi máu chảy.

Đĩa ném hết rồi, mỗi người ai cũng bị JaeJoong làm cho còn có nửa cái mạng. JaeJoong thừa thắng xông lên, nhân lúc bọn họ suy yếu cầm lấy dao nĩa làm vũ khí. Cậu cho bọn hắn mỗi người vài phát, bọn họ đều hôn mê, thìa bị bóp méo.

Không có thời gian dừng lại, JaeJoong lập tức xông ra ngoài, một lòng cũng muốn đem Hyo Chan cứu thoát.

Lúc ra được phòng ngoài, JaeJoong đã muốn mệt đến đứt hơi, nhìn lại thì thấy Hyo Chan vẻ mặt kinh hoảng vẫn ngồi chỗ cũ, còn Jessica đã không thấy bóng dáng. Không có thời gian để ý đến Jessica, JaeJoong chạy lại chỗ Hyo Chan, kéo tay nàng nói:

“Hyo, chúng ta đi mau, bằng không a…”

Một dòng nước ẩm ướt lướt qua mắt, cảnh tưởng trước mắt nhất thời bị một mảnh màu đỏ thay thế. JaeJoong cố duy trì trạng thái thanh tỉnh quay đầu lại, nhìn thấy Min Hyo Chan hai mắt đẫm lệ đang cầm gậy dính máu mình…

Trước mắt tối sầm, JaeJoong mất đi ý thức.

Jessica bước ra, phía sau còn dẫn theo ba mẹ của Hyo Chan đang bị trói. Jessica mỉm cười nói:

“Làm tốt lắm.”

“Có thể thả ba mẹ tôi chưa?” Hyo Chan hỏi, trừng mắt nhìn Jessica.

“Yên tâm, sẽ cho các ngươi đoàn tụ mà.” Sau đó Jessica gật đầu với vài người phía sau.

Người phía sau đẩy ba mẹ của Hyo Chan về phía Hyo Chan, Hyo Chan vội vàng giúp họ cởi trói. Bọn họ một nhà vui vẻ ôm nhau, nhưng đột nhiên một loạt súng bén nhọn vang lên, tiếng cười vui vẻ của nhà Hyo Chan nhất thời bị thanh âm la hét khổ sở thay thế.

Jessica nhìn cả nhà Hyo Chan té ngã trên mặt đất:

“Cho các ngươi đến địa ngục đoàn tụ.” Nói rồi xoay người bước đi.


Vài người hầu bước qua xác Hyo Chan, nâng thân thể JaeJoong khiêng lên, bước theo hướng Jessica vừa rời đi.

ChangMin và JunSu đứng ngồi không yên cứ đi tới đi lui trong phòng. Từ sau khi JaeJoong rời khỏi, ChangMin cứ có cảm giác bất an khó diễn tả, cứ như là sẽ xảy ra chuyện gì. JunSu cũng sốt ruột liên tục nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ, nhưng JaeJoong vẫn chưa trở về.

Lúc YunHo và YooChun về, nhìn thấy chính là ChangMin cùng JunSu không ngừng đi tới đi lui. YunHo nhíu mày, cho tới bây giờ hắn cũng chưa gặp qua ChangMin bất an như vậy.

“ChangMin, chuyện gì vậy?” YunHo hỏi, ngồi xuống sa lon bật TV.

“Kim JaeJoong, Kim JaeJoong ra ngoài từ trưa tới giờ vẫn chưa trờ về, điện thoại cũng không chịu nghe.” ChangMin đáp, vẫn không ngừng đi tới đi lui.

YunHo nhíu mày:

“Cậu ấy đi đâu? Không phải nói ngươi một khắc không được rời cậu ấy sao?”

“Anh ta đi gặp Hyo Chan, không cho ai đi cùng, nói rất nhanh sẽ trờ về. Ai lại biết…”

“Gặp ở đâu?”

“Không biết, JaeJoong thiếu gia không chịu để JunSu đưa đi. Làm sao bây giờ thiếu gia? JunSu thực lo lắng!” JunSu luống cuống trả lời.

“Đáng chết!” YunHo thấp giọng mắng, lấy điện thoại ra gọi cho JaeJoong, nhưng không ai nghe máy.

“Thiếu gia, xem TV!” YooChun khẩn trương nói.

YunHo lập tức chú ý vào TV, trên TV hiện đang chiếu phần tin tức. Nội dung là xế chiều hôm nay tại quán cà phê đã xảy ra án mạng, có lẽ là sự trả thù của xã hội đen, có ba người tử vong.

Sau đó là hình ảnh của ba người đã chết, tất cả ngây ngẩn cả người, là Min Hyo Chan!

“Jae… áo khoác của JaeJoong thiếu gia. Thiếu gia, đó… đó là áo khoác JaeJoong thiếu gia mặc hôm nay. Tại sao lại như vậy? Xảy ra chuyện gì?” JunSu chỉ vào TV, ngôn từ không rõ ràng.

YunHo xoay người bước ra cửa, YooChun, JunSu, ChangMin lập tức bước theo. YunHo ra lệnh:

“YooChun, cậu hãy đi thăm dò xem ai đã làm. JunSu kiểm tra những nơi JaeJoong có thể đến. ChangMin đi theo ta.”

“Vâng.”

Một tiếng đáp ngắn gọn, một trận chiến sắp bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui