2
Ngu Lệ vừa nhìn thấy tổng quản thái giám, lập tức liền hoảng hồn, sợ hãi đưa tay dắt ống tay áo Minh Huân, vành mắt ửng đỏ, lã chã chực khóc:
"Huân ca ca, Lệ Nhi! ! Lệ Nhi không nghĩ chuyện đến mức này.
"
Minh Huân chăm chú nắm chặt tay của nàng, ánh mắt kiên định: "Đừng sợ, vô luận như thế nào ta đều sẽ bảo vệ nàng chu toàn.
"
Ta nhìn hắn làm bộ làm tịch, trong lòng chỉ cảm thấy châm chọc.
Ở kiếp trước, hắn đã từng cực kỳ bi thương ôm t.
h.
i t.
h.
ể của ta, nói hắn biết vậy sẽ không làm như thế, nói hắn đối với ta là một mực chúng tình, nói hắn cuối cùng cũng không thể bảo vệ tốt cho ta.
Thôi, lời hứa của nam nhân, không đáng giá nhắc tới.
Nhưng Ngu Lệ này lại triệt để tin, mắc cỡ đỏ mặt nói: "Có Huân ca ca ở đây, Lệ Nhi chính là c.
h.
ế.
t cũng không hối tiếc, chỉ là! ! "
Nàng vừa nói, nước mắt liền giống như mất kiểm soát, rơi xuống như hạt châu, dường như ẩn nhẫn uỷ khuất vô tận, nghẹn ngào khó tả, làm cho cả đám người cũng phải đồng tình với mình.
Mà nàng che mặt nghẹn ngào nửa ngày, đột nhiên khuất thân quỳ đến trước mặt ta, đưa tay muốn kéo váy ta.
Ta lách mình né tránh, ghét bỏ đến không che giấu chút nào: "Đừng làm bẩn hỉ phục của bản quận chúa.
"
Nàng vồ hụt, ngã mạnh một cái trên đất, run run chống thân lên, trên tay đỏ ửng, trầy da, sợ hãi nhìn qua ta một chút, cắn môi nghĩ kéo tay áo qua che giấu vết thương, lại bởi vì quá mức bối rối, ngược lại đem ống tay áo càng kéo càng lên cao hơn, lộ ra vết thương chằng chịt.
Chung quanh dần dần xì xào bàn tán, phần lớn là thanh âm thương hại, nói ta lạnh tâm lạnh tình, quá không thiện lương.
Ngu Lệ nghe được, trên mặt hiện lên một tia đắc ý, lại cố ý cố hết sức quỳ đi đến trước mặt ta, ngẩng gương mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay lên, lê hoa đái vũ cầu khẩn:
"Quận chúa điện hạ, đều là Lệ nhi sai, Lệ Nhi không còn dám tranh cái gì nữa, Lệ Nhi cái gì cũng không cần, chỉ cầu điện hạ đừng làm Huân ca ca khó xử! ! "
"Lệ Nhi!" Minh Huân gặp nàng cơ hồ khóc đến mức hôn mê bất tỉnh, vội vàng chặn ngang đưa nàng ôm vào trong ngực, lòng bàn tay không ngừng xoa nhẹ đầu gối của nàng.
Nửa ngày sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ta, trong mắt là băng lãnh mà trước đây ta chưa bao giờ được thấy: "Tần Tự, nếu Lệ Nhi có gì bất trắc, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi.
"
"Sự tha thứ của ngươi thì đáng giá mấy đồng?"
Ta khẽ cười một tiếng, không để ý chút nào mà nhún vai:
"Tất cả mọi người nhìn thấy ta không mảy may động vào, trước mắt bao người, Hầu gia cũng không nên ngậm m.
á.
u phun người a!"
Hắn bị ta nói đến nghẹn lời, thần sắc nhất thời chìm xuống dưới, thẹn quá thành giận trách cứ:
"Tần Tự, ngươi làm sao lại thành ra bộ dạng không thiện lương, cũng không biết nói đạo lý như thế? Ngươi trước kia không phải như vậy!"
"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.
" Ta đón ánh mắt của hắn, không trốn không né, "Nếu như tiếp tục quá phận nữa, có muốn thử một chút hay không?"
3
Sau khi Thái giám tổng quản vào cửa, mọi người đều quỳ xuống đất nghênh đón, nhưng hắn cầm lại không phải thánh chỉ, mà là khẩu dụ của hoàng hậu:
"Bệ hạ đột nhiên đau đầu, khó mà bình phục ngay được, hôn lễ cứ cử hành như thường ngày, sự tình khác ngày sau bàn lại.
"
Ta cũng chẳng thèm suy nghĩ gì đến chuyện này nữa, hoàng hậu xưa nay không thích ta, bà ấy vẫn cảm thấy Hoàng đế cữu cữu đối với ta quá mức dung túng, san sẻ sự sủng ái của đích nữ duy nhất của mình, bây giờ mượn gió bẻ măng, cũng hợp tình hợp lí.
Mà những khuê tú danh môn chán ghét ta, cơ hồ đem hai chữ “ chế giễu” khắc ở trên mặt, ác ý đến nỗi muốn ép xuống cũng không được, trực tiếp mở miệng mỉa mai.
"Trong kinh gần nhất thịnh truyền câu nói thế nào? Nguyện trong lòng chỉ có một người, giai lão bất tương ly, đáng tiếc quận chúa điện hạ, về sau chỉ có thể đốt nến đến bình minh, vò võ một mình thôi!"
Lời còn chưa dứt, thị nữ của ta đã"Ba" một cái, cho nàng một bạt tai: "Làm càn! Điện hạ của chúng ta chính là Tuyết Uyên quận chúa được Hoàng Thượng thân phong, há lại đến lượt mấy người như các ngươi vọng nghị??"
Trên gương mặt của quý nữ in rõ dấu tay, mặt mũi tràn đầy chấn kinh, bụm mặt không thể tin nhìn về phía ta.
Ta nhẹ nhàng hớt bọt trà trong chén, thanh tao lịch sự mở miệng: "Hạ tiểu thư còn có cao kiến gì nữa không? Bản quận chúa xưa nay hào phóng, không ngại lại thưởng ngươi thêm mấy cái bạt tai nữa đâu.
"
Nàng đương nhiên không phục, muốn theo ta giao đấu, vành mắt lại đỏ lên, ủy khuất nhìn về phía ch huynh của mình.
Bọn hắn đều kiêng kị quyền vị của ta, nhát gan tránh mắt đi nơi khác, mặt mũi đều viết"Ngươi nói chọc giận nàng làm gì" !
Nàng lại nhìn về phía quý nữ cùng vương tôn hàng ngày vẫn hay giao hảo, bọn hắn cũng nhao nhao nghiêng đầu quay đi nơi khác.
Thấy mình không có chỗ nào để cầu cứu, nàng đáng thương hít một cái, nhỏ giọng nức nở nói:
“ Thần! ! Biết, biết sai rồi, mong quận chúa thứ tội.
"
Ngoại trừ nàng, Nữ tử nhà Ninh quốc công cũng không vừa mắt với ta, bây giờ gặp ta lại đảo ngược thế yếu, nhờ vào đó lập uy, có chút tâm tư nhỏ cũng nhịn không được nữa, bắt đầu mở miệng khiêu khích, nói ta không có độ lương rộng rãi mà tha thứ là làm mất mặt hoàng thất.
Ta nhíu mày cười khẽ, thong dong nói: "Làm sao? Ngươi là ghen tị với Lệ Nhi cô nương bay lên đầu cành, một bước lên trời, cũng muốn chạy tới làm tiểu thiếp của Minh Huân sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...