Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Dịch Nhiễm nghe xong thì ngây người.
Chính ra cô mới là nhà tư bản độc ác?
Mãi sau Dịch Nhiễm mới tiếp thu được sự thật này, sau đó đưa ra một kết luận.
Ba cô đầu tư vào chương trình này, còn rất tự tin.
Ông thật sự tin tưởng, cô có thể không mượn bất kỳ ai, dựa vào năng lực của bản thân mà chiến thắng.
Tuy rằng như thế, nhưng cô cũng bắt đầu sinh ra chút tự phụ.
Mấy năm ở bên Cố Tắc Yến, bởi vì đã trải qua rất nhiều chuyện nên cô cảm thấy bản thân cái gì cũng không tốt, hiện giờ những oán niệm trong lòng dường như đã tan biến.
Cô cảm nhận được mình đáng mong đợi!
Cũng dần tin tưởng bản thân có thể làm tốt được mọi chuyện.
Trở lại nơi ở, hai người đưa lưng về nhau, chuẩn bị ai về nhà nấy, lúc Dịch Nhiễm định mở khoá cửa, động tác khựng lại.
Hôm nay Lâm Chiêu dường như có chút yên ắng, tuy rằng ngày thường anh cũng không nói nhiều lắm, nhưng cảm giác hôm nay khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Lúc này, Lâm Chiêu đã mở cửa, kẽo kẹt một tiếng, anh không quay đầu lại, Dịch Nhiễm kinh ngạc gọi tên anh.
"Lâm Chiêu?"
Anh dừng bước, xoay người nhìn cô.
Dịch Nhiễm vừa mới nói ra lập tức hối hận.
Gần đây cũng không biết do áp lực thi đấu hay nguyên nhân gì khác, dường như cô đã quên mất phải duy trì khoảng cách với anh.
Cô không chú ý tới sự mong chờ trong đáy mắt Lâm Chiêu, hoảng loạn nói, "Không có gì, chỉ là vừa rồi đột nhiên quên mất mật mã thôi."
Trong việc nói dối này, từ trước đến nay cô không hề có kinh nghiệm.
Lời nói dối vụng về như vậy cũng chỉ có mình cô.
Cho nên lúc trước từ hôn, cô mới hoàn toàn không có chút uyển chuyển, trực tiếp nói thẳng với anh rằng mình không có cảm giác với anh.
Lâm Chiêu bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, không dò hỏi tới cùng, xoay người cúi đầu nhập mật mã giúp cô.
Tốc độ của anh rất nhanh, ánh mắt Dịch Nhiễm dừng trên ngón tay anh rồi lại dừng trên mũi anh.
Ngón tay Lâm Chiêu, thật sự rất thon dài, mũi cao thẳng.
Sau khi cửa mở, tầm mắt anh cũng rời đi chỗ khác, nghiêng đầu nhìn thấy dáng vẻ dại ra của Dịch Nhiễm.
"Sao vậy?" Giọng nói lành lạnh vang lên, Dịch Nhiễm ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh, trong nháy mắt cảm thấy bàn chân nhũn ra.
"Không có gì." Cô nghiêng người đi vào bên trong, lúc cửa đóng lại, Lâm Chiêu đột nhiên đưa tay ngăn cản.
Anh lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra đưa vào trong.
"Của hôm nay."
Dịch Nhiễm đưa tay nhận lấy, còn đang do dự xem có nên nói gì hay không, Lâm Chiêu đã mở miệng trước.
"Đi ngủ sớm một chút."
"Ừm."
Giọng nói Dịch Nhiễm rầu rĩ, rồi lại không nghĩ ra gì để nói nữa, cô chậm rãi khép cửa, một giây trước khi cửa đóng lại, xuyên qua cánh cửa, cô thấy động tác Lâm Chiêu lưu loát mở cửa ra đi vào.
Hôm nay anh nói rất ít.
Sau khi tạm biệt Lâm Chiêu, Dịch Nhiễm cầm quần áo vào trong phòng tắm tắm rửa, định đi ngủ sớm một chút.
Trong phòng tắm, nhìn bản thân mình trong gương, Dịch Nhiễm ngây người hồi lâu.
Từ khi Lâm Chiêu đưa cô trở về tới bây giờ, cô vẫn luôn không được bình thường cho lắm.
Cô sắp xếp suy nghĩ từ đầu tới đuôi, hậu tri hậu giác mới phát hiện nguyên do trong đó.
Đối với việc Lâm Chiêu phải đi này, dường như cô không được vui cho lắm.
Biến cố bất thình lình khiến cô cảm nhận được sự bất an.
Đã như vậy được bao lâu rồi, liệu như thế có bất thường lắm không?
Có phải điều này chứng minh rằng, cô là người...!tuỳ tiện trong chuyện tình cảm không?
Ngày Lâm Chiêu rời đi, hết thảy đều diễn ra bình thường.
Lúc ấy cô đang vẽ tranh ở Sang Duy, sau đó nhận được tin nhắn của anh.
"Anh lên máy bay rồi."
Dịch Nhiễm nhìn dòng chữ này hồi lâu mới chậm rãi trả lời:
"Thượng lộ bình an."
Lâm Chiêu không nhắn lại, Dịch Nhiễm đoán anh đã tắt máy rồi.
Cúp Tinh Mạn kỳ hai đã được phát sóng.
Lời bình luận của Tống Dương kỳ này vô cùng sắc bén, độ thảo luận trên mạng vô cùng cao, từ chuyện lần trước, số fans của Đặng Vi đã giảm gần hết.
Trên mạng đều là những lời mắng chửi, bên dưới weibo của ban tổ chức cũng toàn lời chửi bới.
[Đặng Vi tới tham gia chương trình đúng là tự rước lấy nhục.]
[Khuyết điểm của cô ta hoàn toàn bại lộ rồi! Trước kia không phải có lời đồn rằng cô ta thuê người vẽ hộ đấy sao? Mọi người nhìn dáng vẻ của cô ta trong phòng vẽ kìa, nhìn cái cách nặn màu vẽ như nặn kem đánh răng coi, vẽ lâu như vậy, kết quả lại y hệt với tác phẩm từ bảy tám năm trước của mình.]
[Cho nên, làm người phải tự mình hiểu mình, đã hết thời rồi thì nên thoái vị nhường người mới đi thôi.]
...
Lời bình luận ác ý trên mạng rất nhiều, Dịch Nhiễm vội vàng lướt qua, có chút thổn thức.
Quý sau của Đại Mộng Tam Sinh, Sang Duy sẽ giải trừ hợp đồng với Đặng Vi.
Lúc Thẩm Nghệ Trúc vào trong, thấy một tay Dịch Nhiễm chống cằm, dáng vẻ như đang suy tư gì đó, cô ấy đi tới bên cạnh bàn, đặt ly sữa bò đã hâm nóng lên đó.
"Sao vậy Dịch Nhiễm, bình luận về em trên mạng không được tốt sao?"
"Vẫn tạm ổn." Cô khẽ thở dài một tiếng, "Cách thiết kế nhân vật của Trần tổng đúng là rất ổn."
Ngây ngốc đơn thuần.
Cô cảm thấy Trần Lực đã xa rời với thời đại, bây giờ nữ chính phim truyền hình cũng không xây dựng theo kiểu tiểu bạch thỏ nữa, sao anh ta lại có thể tuyên truyền cô theo tính cách vậy chứ.
Nhìn Lương Nặc mà xem.
Đại tiểu thư toàn năng tươi đẹp!
Bây giờ cô ta cũng có lượng fans hâm mộ rất đông rồi.
Thẩm Nghệ Trúc nghẹn lời trong chốc lát, cuối cùng cũng không nhịn được cười thành tiếng.
"Dịch Nhiễm ơi Dịch Nhiễm, không có cách nào mà, qua hai kỳ chương trình rồi, Trần tổng cũng không tìm được điểm nào có thể tuyên truyền cho em." Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi tìm từ thoả đáng, "Em quá ngoan."
Dịch Nhiễm đọc bình luận trên mạng, có chút bất đắc dĩ.
[Ha ha, sao Dịch Nhiễm lại khôi hài vậy chứ.
Thí sinh khác đều đang cố gắng hết sức liều mạng vẽ, cô ấy thì ngược lại, tay ôm mặt ngây ngốc nửa tiếng đồng hồ rồi.]
Rất nhanh đã có người sáng tạo meme cho cô.
[Bên ngoài bốn phía nổi khói thuốc súng, mà tôi chỉ muốn ngây người.]
[Ha ha, đây cũng là minh chứng thực lực đó! Nửa tiếng mà đã vẽ xong rồi, quá đỉnh!"
[Cái meme này tôi xin, trào phúng level max!]
[Khí chất của Dịch Nhiễm làm tôi cảm thấy cô ấy có thể nằm thẳng mà chiến thắng, không phải nói cô ấy rất có địa vị sao?]
[Thôi ạ, sau lưng có người chống đỡ hết đó.]
[Mấy người nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Lương Nặc không? Tôi từng thấy nó trên một trang web bán đấu giá đó, giá cả cũng lên tới bảy chữ số liền!]
Sau đó đề tài biến thành Lương Nặc là người có tiền.
Số phiếu trên mạng vẫn đang là Lương Nặc dẫn đầu, từ sau khi Đặng Vi xảy ra chuyện, số phiếu bầu của Dịch Nhiễm cũng dần tăng lên, rất nhiều fans của Đại Mộng Tam Sinh quay ra bỏ phiếu cho cô.
Thị phi trên mạng có rất nhiều, số phiếu của Dịch Nhiễm dần tăng, lời mắng chửi cũng càng nhiều.
Lịch sử đen của cô cũng bị đào bới.
Có người nói cô là tiểu tam giữa Cố Tắc Yến và Lương Ngôn.
Cũng có người nói cô là chim hoàng yến của đại boss nào đó.
Thị phi nhiều vô số kể, Dịch Nhiễm nhìn một chút thôi cũng đã thấy phiền.
Trong hội nghị, nhân viên đang báo cáo tình hình cho Cố Tắc Yến nghe.
Bởi vì độ hot của Lương Nặc gần đây rất cao cho nên lượng tiêu thụ game Kiếm hiệp 2 rất tốt.
"Theo dõi dư luận trên mạng cho tốt." Cố Tắc Yến thất thần yêu cầu, "Tôi không muốn nhìn thấy trên mạng truyền ra tin tức của mình và hoạ sĩ phòng làm việc khác."
Anh ta nhíu mày, sau đó lại tiếp tục đưa ra nhiệm vụ cho tổ khai phá cốt truyện trò chơi.
Sau khi hội nghị kết thúc, Cố Tắc Yến ngồi yên lặng tại ghế.
Trước kia, bởi vì chuyện Phàn Mậu sao chép tác phẩm mà đã ảnh hưởng tới phòng làm việc.
Bây giờ hết thảy đã quay lại đúng hướng, vậy mà anh ta lại cảm thấy không hề thú vị.
Ngày Kiếm hiệp 1 thành công, Dịch Nhiễm đã mua bánh kem tới ăn mừng với anh ta.
Khi ấy vừa đạt được thành công, nhưng trạng thái tinh thần của anh ta không tốt một chút nào, vẫn luôn nhớ tới trước đây mẹ của Lương Ngôn sỉ nhục mình, nhớ tới dáng vẻ bọn họ lúc mới chia tay.
Anh ta liều mạng có được thành công, thật ra cũng để chứng minh chính mình.
Trong nháy mắt thành công, anh ta bắt đầu cảm thấy mơ màng, cho nên Dịch Nhiễm vui vẻ chúc mừng anh ta, anh ta chỉ thấy cô thật phiền phức.
Ăn bữa cơm với cô được một nửa đã ném đũa rời đi.
Vậy nên trước kia tại sao lại như vậy.
Cố Tắc Yến luồn tay vào tóc, bây giờ anh ta cũng không biết mình nên làm gì, anh ta đã rất cố gắng rồi.
Lúc này, điện thoại có tin nhắn mới.
Anh ta tuỳ tiện nhìn qua, là Lương Ngôn.
"Khi nào anh lên máy bay?"
"5 giờ chiều."
Anh ta trả lời tin nhắn, biểu tình lạnh nhạt.
Lương Ngôn lại chúc anh ta đi đường thuận lợi, anh ta đáp lại một chữ rồi cũng không nói nhiều.
Mười mấy tiếng trên máy bay, lúc Cố Tắc Yến xuống tới nơi, thần sắc cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Ngày mai có hợp đồng cần bàn, bây giờ anh ta cũng đang chuẩn bị mở rộng lĩnh vực mới, anh ta cũng không hy vọng có liên quan gì nhiều tới nhà họ Lương, anh ta không thích cảm giác bị khống chế như bây giờ chút nào.
Lần này, người đàn ông bàn chuyện hợp tác với anh ta khá dễ tính, sau khi cùng ăn cơm trưa, đối phương còn đưa thư mời cho anh ta.
Là một hội đấu giá, đối phương nói ở đó có rất nhiều thứ đồ mới mẻ đặc biệt, rất thích hợp để tặng cho người yêu.
Cố Tắc Yến đi tới, không hề nghĩ đến lại gặp phải Lâm Chiêu.
Đối phương ngồi ở vị trí đầu tiên, đôi chân dài gác lên nhau, thân hình cao lớn, quanh thân tản ra vẻ kiêu ngạo.
Anh đang cúi đầu xem danh sách đấu giá, Cố Tắc Yến để ý thấy ngón tay anh đã dừng lại ở một món đồ khá lâu.
Cố Tắc Yến yên vị ở phía sau, không nhịn được mà chú ý tới Lâm Chiêu.
Anh ta cũng xem danh sách đấu giá ngày hôm nay, nhìn thấy một vương miện kim cương.
Vương miện nhỏ tinh xảo, bỗng nhiên anh ta cảm thấy rất hợp với Dịch Nhiễm.
Nếu còn có một cơ hội nữa.
Anh ta không hi vọng cô nhìn anh ta bằng ánh mắt phiền chán ghét bỏ.
Lúc Cố Tắc Yến giơ bảng đấu giá, Lâm Chiêu mới để ý thấy anh ta.
Anh hơi nghiêng người, lúc ánh mắt hai người đối diện nhau, anh chỉ thấy sự tự cao đắc thắng trong mắt đối phương.
Thấy Lâm Chiêu nhìn mình, Cố Tắc Yến âm thầm phân cao thấp, nâng giá cao hơn rất nhiều.
Lâm Chiêu chỉ nhìn anh ta một cái, sau đó lại làm như không có việc gì xảy ra.
Giá cả lần lượt được nâng cao.
Cuối cùng chiếc vương miện kia đã rơi vào tay Cố Tắc Yến với giá rất cao, Lâm Chiêu không hề tham dự cuộc đấu giá này.
Anh nghe được phía sau có người nói chúc mừng Cố Tắc Yến.
Cố Tắc Yến còn nói, anh ta muốn tặng món quà này cho người con gái anh ta yêu.
Lâm Chiêu tới Anh đã được năm ngày, năm ngày này, ngày nào Trương Vân Xuân cũng tới bên cô, nhận tiện còn mang theo quà mà Lâm Chiêu tặng tới.
Dịch Nhiễm cũng rất bội phục anh, anh thật sự là một người có lễ nghi.
Mỗi ngày một món quà, cho dù bản thân không có ở đây cũng sẽ nhờ người đưa tới.
Hôm nay, Trương Vân Xuân làm món mỳ hải sản cho cô, vì là món mình thích nên Dịch Nhiễm không nhịn được ăn nhiều hơn ngày thường nửa bát.
Sau khi cô ăn no, tâm tình sẽ rất tốt, cả người tràn đầy vui vẻ.
"Bé con, sinh nhật con sắp tới rồi, đến lúc đó chuẩn bị tổ chức thế nào?"
"Con cũng không biết nữa, bây giờ cũng lớn rồi, con cũng không để ý tới tiệc sinh nhật nữa."
"Sao có thể không để ý chứ, đến lúc đó phải tổ chức thật lớn." Trương Vân Xuân nhìn sắc mặt cô, thấy tâm tình cô vẫn tốt, bà lại nói, "Cùng ăn một bữa với ba con đi, coi như cho hai ba con một bậc thang giảng hoà với nhau."
Dịch Nhiễm cũng rất nhớ ba mình, trước kia vẫn luôn ngại mở miệng, bây giờ Trương Vân Xuân nói ra, cô cũng cảm thấy mình vẫn nên chủ động trước.
Dù sao, trước kia đều do cô không hiểu chuyện nên đã khiến ba tổn thương rất nhiều.
Mấy năm nay, ngày lễ ngày Tết cô cũng gửi tin nhắn qua.
"Chúc ba ngày lễ vui vẻ."
"Chúc cho ba luôn luôn khoẻ mạnh."
Tin nhắn đã gửi rất nhiều, nhưng lại không dám gặp mặt.
"Được rồi, tới lúc đó con sẽ hẹn ba ra ăn một bữa cơm."
"Con phải xin lỗi ba thật tử tế."
Trương Vân Xuân vui vẻ gật đầu, "Vậy A Chiêu thì sao?"
"Còn Lâm Chiêu..." Dịch Nhiễm run sợ nói, "Thì tính sau ạ."
Cô theo bản năng lại làm rùa rụt cổ.
Lúc tối, cô nằm trên giường nhàm chán lướt điện thoại.
Từ sau khi tham gia cúp Tinh Mạn, cô giống như đồ ngốc vậy, lúc nào cũng lên mạng để đọc bình luận.
Cô cũng biết việc này không có ý nghĩa nhưng vẫn không nhịn được.
Khoảng 10 giờ hơn, Lâm Chiêu gửi tin nhắn tới.
"Em ngủ chưa?"
Vừa nhận được tin nhắn, Dịch Nhiễm suýt chút nữa quăng điện thoại đi chỗ khác.
"Vẫn chưa."
Ngay sau đó, anh lập tức gọi điện thoại tới, nhìn màn hình điện thoại, Dịch Nhiễm có chút ngoài ý muốn.
Sao anh lại trực tiếp vậy chứ.
Tình hình bất thình lình khiến Dịch Nhiễm mất đi năng lực ứng biến, tiếng chuông vang lên từng hồi, trong lúc hoảng loạn, cô cũng không kịp nghĩ nhiều mà bắt máy.
Đặt điện thoại bên tai, bên kia vô cùng yên tĩnh, cô không nghe thấy bất kì âm thanh nào cả.
Dịch Nhiễm lại đưa điện thoại tới trước mặt để xác nhận xem mình đã nghe máy hay chưa.
"Alo?" Cô cẩn thận thử nói.
"Ừm." Anh lại đáp rất nhanh, chỉ có một từ.
"Anh có việc gì sao?"
Đối phương lại nói, "Sao em còn chưa ngủ?"
Vì việc này mà phải gọi điện thoại tới sao? Dịch Nhiễm thầm mắng trong lòng, ăn ngay nói thật, "Đang lướt weibo."
Đầu bên kia dừng một hồi, dò hỏi, "Đẹp không?"
Lời này không dễ trả lời chút nào, Dịch Nhiễm thở dài, sau đó đối phương lại nói, "Dịch Nhiễm, kiến trúc nơi này rất đẹp."
Giọng nói mát lạnh, âm cuối lại mang theo sự lưu luyến, từng chút một khiến trái tim cô tăng tốc.
Rõ ràng chỉ là một câu nói tuỳ ý lại khiến cô không nhịn được mà tò mò kiến trúc đẹp trong lời anh nói trông như thế nào.
"Vậy anh cứ chơi thêm mấy ngày đi." Dịch Nhiễm liếm môi, "Cơ hội hiếm có, đừng cắm đầu vào công việc mãi."
Đầu bên kia lên tiếng, tâm tình có vẻ rất tốt.
"Nhận được quà mấy ngày nay chưa?"
"Nhận được rồi, ngày nào dì Trương cũng mang qua cho em, cảm ơn anh."
"Ừm." Anh bình tĩnh đáp lời, sau đó nhìn thoáng qua chiếc hộp đang cầm trong tay.
Trong hộp là một con búp bê cổ, gia tộc thiết kế ra con búp bê này đã tuyên bố phá sản từ mười mấy năm trước, bây giờ muốn có cũng chỉ có thể lấy nó từ tay những người sưu tầm.
Sắp tới sinh nhật cô rồi.
Anh đã suy nghĩ rất lâu không biết nên tặng cô cái gì, hỏi thăm một thời gian dài mới tìm được người bán.
Dịch Nhiễm cầm điện thoại, cũng không biết tiếp tục câu chuyện thế nào.
Lâm Chiêu lại mở miệng trước.
"Chuyện thi đấu có thuận lợi không, anh thấy hưởng ứng trên mạng rất ổn."
"Trần tổng rất có trách nhiệm, khống chế dư luận trên mạng khá tốt." Suy nghĩ rồi cô lại không nhịn được oán giận với anh, "Nhưng mà em không tốt chút nào, biểu hiện tập nào cũng như tập nào, cho nên cũng gây khó khăn trong việc tuyên truyền."
"Khá ổn, em cũng đừng quan tâm quá nhiều tới mấy lời trên mạng."
"Anh không thấy Lương Nặc tuyên truyền hấp dẫn thế nào sao." Cô lại nói tiếp, "Đại tiểu thư toàn năng xinh đẹp hấp dẫn người khác hơn nhiều so với đồ ngốc."
Nghe lời của cô, Lâm Chiêu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra biểu tình của cô lúc này.
"Không thích thì đổi cách tuyên truyền cũng được."
"Anh không xem em trong chương trình đúng không, từ đầu tới cuối không biết đột phá ở đâu cả."
"Không phải." Dừng một chút, anh nói tiếp, "Khuynh quốc khuynh thành có tính không?"
Từ trước tới nay giọng điệu của anh vẫn luôn đứng đắn, nhưng lời nói ra lúc này lại khiến người nghe không khỏi hoài nghi có phải bản thân bị ù tai hay không.
Dịch Nhiễm, "..." Tại sao anh lại có thể nói ra lời như vậy chứ?
Cô cảm giác mặt mình nóng bừng, che mặt hỏi, "Anh...!uống say rồi à?"
"Không hề." Lâm Chiêu cụp mắt, tay xoa nhẹ hộp đựng búp bê.
"Anh sắp về rồi."
"Hả? Vậy thì tốt."
Dịch Nhiễm không lựa lời nói tiếp, Lâm Chiêu bên kia đã nói tạm biệt.
Sau khi cúp mắt, Dịch Nhiễm vùi mình trên giường, cảm giác trái tim đã không còn thuộc về bản thân nữa.
Sao có thể vậy chứ!
Trong đầu cô, đột nhiên hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Ban đêm là lúc dễ dàng sinh ra linh cảm.
Cô lấy cuốn sổ phác thảo ở mép giường, bắt đầu đặt bút.
Trên trang giấy dần dần xuất hiện hình thức ban đầu của nhân vật.
Một cô gái nhỏ đứng ở giữa bức tranh, hơi hơi cúi đầu.
Trước mặt là một người con trai cao lớn, tay cầm vương miện đeo lên giúp cô bé.
Bọn họ của nhiều năm trước, vào lúc cô còn nhỏ tuổi, đã từng có chuyện như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Vương miện bị tên chó chết lấy được rồi.
Nhưng mà tôi không có hảo cảm gì với nam phụ nên không dây dưa gì đâu.
Chỉ muốn nữ chính dỗ dành nam chính một lần thôi ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...