Thiên Vấn - Thanh Khâu Thiên Dạ

Trong lòng Du Quỳnh Cửu, Trọng Trạch là người đã cứu y lúc cùng đường tuyệt lộ, là người đã an táng cho dân làng sau khi rời đi, là người đã chỉ cho y một con đường hoàn toàn mới, là người đã ban cho y một sự sống mới. Một người như vậy, tuyệt đối không thể chỉ đơn giản dùng hai chữ "ân nhân" để hình dung.

Trọng Trạch nhíu mày, trong lòng phiền muộn vô cùng.

Chuyện đã xa xôi như vậy, sao bỗng dưng lại mơ thấy?

Mở mắt ra, chỉ thấy Tư Mệnh và Tử Viêm hai người một trái một phải canh giữ bên cạnh hắn, vẻ mặt vô cùng quan tâm.

"Có việc gì thế?" Trọng Trạch thấp giọng hỏi.

"Chiều nay là lịch tỷ thí của ngài với Song kiếm Thịnh Thế Ninh." Tư Mệnh vội vàng đáp lời.

"À, ta nhớ rồi, còn lại chín kẻ khiêu chiến nữa." Trọng Trạch trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn Tử Viêm cười nói, "Ngươi có thể tìm được nhiều người như vậy, cũng không dễ dàng gì."

Tử Viêm biết sắc mặt mình bây giờ hẳn rất khó coi, nhưng cũng đành phải cắn răng chịu đựng mà đáp lời, "Nào có, đều là nhờ chủ nhân dạy bảo tốt."

Trọng Trạch cười lạnh một tiếng, không hề trả lời.

Không phải chỉ là mấy kẻ thách đấu thôi mà, chẳng lẽ còn có thể lật tung trời hay sao?

Chính Tử Viêm cũng đang thầm hối hận, nếu sớm biết Tư Mệnh lợi hại như vậy còn dễ dàng bị đánh bại, nàng cần gì phải tìm mười đối thủ cho Trọng Trạch? Lấy trình độ như Tư Mệnh mà nói, chỉ cần năm người là quá đủ rồi.

Nghìn vàng khó mua thuốc hối hận, người ở Vô Sát Đại Thế Giới một khi đã nhận lời thách đấu thì không thể ném gánh giữa đường, cho dù bọn họ biết rằng nếu đã đến trước mặt Trọng Trạch thì cũng chỉ có thể chịu thua trong chớp nhoáng.


"Vậy cùng lên hết đi." Trọng Trạch duỗi thắt lưng một cái, "Đánh từng người từng người một quá tốn sức, vậy chi bằng để tất cả cùng lên, miễn cho nói ta ức hiếp bọn họ."

Sắc mặt của Tư Mệnh và Tử Viêm đều vô cùng bình thản, đã từng đích thân trải nghiệm sự lợi hại của Trọng Trạch, hai người biết rằng Trọng Trạch quả thực có bản lĩnh này.

Hoa nở hai đóa, mỗi người một ngả.

Cuộc sống của Du Quỳnh Cửu thoải mái hơn nhiều.

Cũng không biết có phải vì Du Quỳnh Cửu bắt đầu thể hiện thiên phú phi thường của mình hay không, mà những người trước đây vốn hay bôi nhọ y nay chỉ trong một đêm đã im hơi lặng tiếng, thay vào đó đều được thay bằng lời ca ngợi với tán dương.

Nửa canh giờ cảm thụ được linh khí, một ngày dẫn khí nhập thể, một tháng Luyện khí tầng ba. Tốc độ như vậy, cho dù đặt ở bất kỳ môn phái hay thế giới nào cũng đều thu hút chú ý. Huống chi, người này còn có một vị sư phụ tài giỏi khiến người ta ghen tị.

Thầy giỏi ắt có trò hay.

Sáu chữ này khiến vô số người muốn trở thành đệ tử của Vân Du Tử vừa thương vừa hận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nếu đổi lại là họ, họ chưa chắc đã làm tốt hơn Du Quỳnh Cửu.

Trong tháng này, Du Quỳnh Cửu đã được tiếp nhận vô số thứ vượt qua tầm hiểu biết của bản thân, đây đều là những thứ y chỉ có thể đọc được trên sách vở thấy không được mà sờ cũng không được, hết thảy mọi thứ ở Vân Thiền Tông như mở ra cho y một thế giới khác. Đối mặt với những trùng kích dồn dập này, y không hề tỏ ra lóng ngóng, cũng không hề kiêu ngạo, ngược lại y lại quá mức khiêm nhường, như kẻ đói khát đang khao khát được tiếp thu tri thức. Rất mau, y đã nắm vững những thường thức của giới tu chân, không còn nhìn ra chút dáng vẻ của một phàm tu tục tử nào nữa.

Đến lúc này, Du Quỳnh Cửu mới nhận ra rằng, mình đã bước vào con đường tu chân mà trước đây khi còn là một người phàm tục y đã từng coi thường. Mà con đường này, so với những gì y từng thấy còn rộng lớn hơn, còn khó khăn trắc trở hơn. Đáng để y dành cả đời để phấn đấu, để truy tìm đạo lý của trời.

Đồng thời, Du Quỳnh Cửu cũng nhớ ra rằng, con đường này là do vị tiên nhân Trọng Trạch kia chọn cho y.

Có lẽ là vì chiếc nhẫn này, Du Quỳnh Cửu luôn cảm thấy Trọng Trạch tiên nhân như đang ở bên cạnh mình, dõi theo từng nhất cử nhất động của mình, vì vậy Du Quỳnh Cửu càng cố gắng khiến bản thân trở nên ưu tú, hy vọng tiên nhân có thể thấy được một bản thân xuất sắc hơn. Mà bây giờ, Du Quỳnh Cửu đang vì những ý niệm không thiết thực kia mà tủm tỉm cười.


Trọng Trạch là tiên nhân, ắt hẳn phải bận rộn với việc cứu vớt chúng sinh, cứu giúp vô số người đang chìm trong khổ cực lầm than giống như mình, sao có thể nhàn rỗi đến mức dõi theo một mình y?

Tuy nhiên, hiện tại y đã bái sư thành công, có phải cũng nên nói lời cảm tạ với Trọng Trạch tiên nhân để bày tỏ lòng biết ơn hay không?

Quyết định này rất nhanh được đưa ra, nhưng đến lúc thực hiện, Du Cửu lại bắt đầu chần chừ.

"Câu đầu tiên nên nói thế nào mới tốt, không thể khiến tiên nhân cảm thấy ta vô lễ được?" Du Quỳnh Cửu đi tới đi lui vài vòng, vẫn không xác định được mình muốn nói gì. Loại cảm xúc bồi hồi này, có chút giống như khi sắp sửa được đặt chân lên mảnh đất quê hương sau bao năm xa cách.

Tỉ mỉ mà nói, Du Quỳnh Cửu chưa từng chủ động liên lạc với Trọng Trạch, Trọng Trạch thích gì, ghét gì y cũng không biết. Thậm chí, có khả năng Trọng Trạch tiên nhân còn chẳng biết y là ai?

Trong lòng Du Quỳnh Cửu, Trọng Trạch là người đã cứu y lúc cùng đường tuyệt lộ, là người đã an táng cho dân làng sau khi rời đi, là người đã chỉ cho y một con đường hoàn toàn mới, là người đã ban cho y một sự sống mới. Một người như vậy, tuyệt đối không thể chỉ đơn giản dùng hai chữ "ân nhân" để hình dung.

Thiếu niên mộ ngải, vốn là chuyện thường tình.

1.Thiếu niên mộ ngải: Ý chỉ cảm xúc sự rung động trước tình yêu của thiếu niên.

Trong cuộc đời mười bốn năm ngắn ngủi của Du Quỳnh Cửu, ngoài mẫu thân ra, y hiếm khi để ý đến bất kỳ cô nương nào khác. Suốt một thời gian dài, Du Quỳnh Cửu luôn cho rằng, nếu không thể đem lại hạnh phúc và bảo vệ người mình yêu thương, thì căn bản không xứng đáng đi làm hại nữ nhi nhà người ta. Giống như mẫu thân của y, vì một lần sai lầm mà mang thai, nhưng cái người gọi là "phụ thân" kia lại chẳng hề quan tâm đến mẫu tử bọn họ, cũng không hề thừa nhận mối quan hệ này. Nói cho cùng, chuyện này không hoàn toàn là lỗi của phụ thân Du Quỳnh Cửu, chỉ là đã có người phải chịu tổn thương. Cho dù phụ thân y có cho chút tiền để đuổi mẫu thân đi, cũng tốt hơn nhiều so với việc vì sĩ diện mà giam cầm mẫu thân trong cái gia tộc không thấy ánh mặt trời đó.

Thế nhưng, sau khi gặp gỡ Trọng Trạch, Du Quỳnh Cửu bỗng nhiên thấu hiểu ý cảnh "trằn trọc không ngủ, ngày nhớ đêm mong" được miêu tả trong sách.

Khi mọi ánh mắt của ngươi đều tập trung vào người ấy, kỳ thực mọi khó khăn đều chẳng còn là gì.


Còn về vấn đề giới tính, chi bằng trước tiên hãy cân nhắc đến vấn đề tiên-phàm thì thực tế hơn nhiều.

Du Quỳnh Cửu không tiện nói với người khác rằng mình có chút tâm tư khó nói với ân nhân cứu mạng, y cũng chỉ mới đến Vân Thiền Tông, không thể nói ra suy nghĩ của mình để cầu xin sự giúp đỡ. Vậy nên, đành phải tự mình ôm mối tâm tư mà xoắn xuýt không ngừng.

Du Quỳnh Cửu nhốt mình trong động phủ suốt bảy ngày, khi ra ngoài tu vi đã đạt đến Luyện Khí tầng bốn.

Mọi người đều cho rằng Du Quỳnh Cửu đang nỗ lực tu luyện, không khỏi cảm khái. Nhưng nào có ai hay, Du Quỳnh Cửu chỉ là đã hạ quyết tâm, tâm cảnh đột phá, cho nên tu vi mới tăng lên thôi.

Du Quỳnh Cửu cầm lấy chiếc nhẫn, hít thở sâu vài hơi, lại rót cho mình một ngụm lớn linh tửu, nhẹ giọng hỏi: "Tiên...tiên nhân, ngài ở đó không?"

Trọng Trạch vung tay hất văng thanh kiếm tấn công từ bên trái, bất ngờ nhận được truyền âm của Du Quân Cửu, động tác cũng chậm lại đôi chút.

"Du Quỳnh Cửu?"

"Vâng, là ta là ta!" Du Quân Cửu thầm mừng rỡ, "Tiên nhân, ngài còn nhớ ta sao?"

"Tất nhiên." Trọng Trạch đáp lời, thuận tiện chuyển hướng, lấy tay làm đao, chém mạnh vào thanh kiếm khác, đồng thời ——cản lại những đợt công kích tiếp theo.

Lúc này Trọng Trạch đúng như lời hắn đã nói trước đây, một mình đối phó với vòng vây của chín người khiêu chiến còn lại.

Dẫu là bị vây công, Trọng Trạch cũng chẳng thèm đặt vào mắt, chỉ là cân nhắc về vấn đề ảnh hưởng đến đại cục,chi nên hắn vẫn phải cố gắng "thả nước", mong sao bản thân không tỏ ra quá mức kinh thế hãi tục.

Nếu như với số lượng người vây công đông đảo nhưng hắn vẫn một lần giải quyết gọn ghẽ mà còn người trong học viện này không nghi ngờ hắn có ý đồ khác, thì quả thực là không có đầu óc.

"Tên Trọng Trạch này quá mức lợi hại rồi." Lãnh Phong mồ hôi đầm đìa, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, suýt chút nữa lộ ra binh thân của mình. Chỉ là hiện tại tuyệt đối không phải thời cơ thích hợp để hắn sử dụng binh thân tấn công, là thiên tài của Đao gia, thứ Lãnh Phong được học tất nhiên không phải là pháp thuật tầm thường. Đợi khi hắn phục hồi binh thân, đương nhiên sẽ sử dụng một đòn chí mạng, như vậy là ổn, chưa nói đến việc sử dụng binh thân bừa bãi rất có khả năng khiến người khác làm bị thương, hắn và Trọng Trạch cũng chẳng có thù hận sâu nặng đến mức độ đó.

"Ai bảo không phải đâu?" Thịnh Ngưng cũng cười khổ, vốn dĩ bọn họ còn cho rằng Trọng Trạch dù lợi hại đến đâu cũng không thể chống đỡ nổi bọn họ liên thủ, nhưng giờ đây xem ra, việc bọn họ thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.


Bọn họ mà thua, e rằng trong học viện Đông Trì này sẽ không còn ai có thể ngăn cản bước tiến tranh bá của Trọng Trạch.

Nói cách khác, Trọng Trạch sẽ trở thành thủ lĩnh của bọn họ, cùng các học viện khác đối đầu.

Thực ra như vậy cũng không phải là không thể, binh khí đã nguyện ý chịu thua, thực lực không bằng người thì không có gì để nói. Chỉ là nghĩ đến dù sao bọn họ cũng là trưởng bối, lại dễ dàng thua trước một tiểu bối như vậy cũng e rằng quá mất mặt, ít nhiều gì cũng phải khiến Trọng Trạch chịu vài vết thương.

"Ta thấy hay là đừng nhịn nữa, trực tiếp sử dụng bản thể đi."

"Chỉ có thể như vậy."

Sân đấu bỗng chốc tỏa sáng mãnh liệt, những người khiêu chiến này từng người một đều lộ ra binh thân của mình, Đoạt phách Lãnh Phong Đao, Thịnh Thế Ngưng Song kiếm, Thanh Đài Ấn, Lang Nha Như Sơn Côn, Thập Bát Khôn Kích... những binh khí này tùy tiện lấy ra một món cũng đủ khiến các tu sĩ bên ngoài đổ máu tranh giành, thế nhưng giờ đây bọn họ lại không hẹn cùng nhau đối phó với kẻ địch chung.

"Tiên nhân, ta... ta đã thuận lợi tiến vào Vân Thiền Tông, bái chưởng môn Vân Du Tử làm thầy." Du Quỳnh Cửu nín nhịn hồi lâu mới thốt ra được một câu nói khô khan, những lời ngon tiếng ngọt được chép sẵn ban đầu bỗng chốc bị y quăng ra tận chân trời góc bể.

"Ồ, chúc mừng nhé." Trọng Trạch một bên cười, một bên ngoắc ngoắc ngón tay về phía những binh khí trước mặt.

Vèo vèo vèo.

Từng thanh binh khí bay về phía Trọng Trạch, mỗi lần lướt qua đều để lại những tàn ảnh xinh đẹp.

"Tiên nhân...... bên ngài có vẻ có chút âm thanh lạ?" Du Quỳnh Cửu tò mò hỏi.

"Ha ha, không có gì to tát." Trọng Trạch bước lên một bước, giẫm lên thân đao của Đoạt phách Lãnh Phong Đao. "Ta chỉ dạo chơi quanh đây, tình cờ gặp được mấy tiểu yêu thú vị nên trêu đùa với chúng một chút mà thôi."

"Tiểu yêu thú vị?" Du Quỳnh Cửu tưởng tượng ra hình ảnh Trọng Trạch vui đùa cùng đám thú nhỏ đáng yêu, khuôn mặt bỗng rạng rỡ hẳn, "Vậy tiên nhân nhất định phải vui chơi cho thỏa thích nhé."

Trọng Trạch giẫm lên lưỡi đao, điều khiển nó liên tục đỡ đòn, tay không đoạt đao sắc đã tóm lấy binh thân của mấy binh khí khác, mỉm cười nói: "Đó là điều đương nhiên!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận