Thiên Vận Online

Ta đã trở về.

Nhiều lần giãy dụa, nhiều lần do dự, cuối cùng ta vẫn trở lại nơi mình nên tồn tại — dưới thái dương.

Tựa như mọi tinh linh đều cảm thấy vạn phần hoài niệm vùng đất Thiên Thê đại lục, ta điều không phải tinh linh, cũng không phải nhân tộc, nhưng có thể giẫm lên phiến nền đá trắng này, lại khiến cho ta cảm động đến muốn rơi lệ.

Nhà của ta viên, ta bảo vệ nó!

Ta đã trở về! Trong lòng đầy những tình cảm phức tạp, hiện giờ ta không có khả năng để ý nhiều như vậy.

Cùng hắn sóng vai đi tới…

Trên đường trở về thành đích, ta cùng Vô Cực thảo luận cuộc chiến thủ thành lần này.

“Thực sự rất nguy hiểm! Nếu không có người đến giúp đỡ, nói không chừng sẽ để tên tiểu nhân Tiêu Dao Công Tử thực hiện được ý đồ.”

“Lần này là ta quá sơ ý.” Vô Cực nói: “Bất quá… Người đến giúp đỡ chúng ta là ai vậy?”

“Là một người tên là Bạch Nhật Hiểu.” Ta hưng phấn kể lại “Nếu không phải hắn suất lĩnh kỵ sĩ đoàn Bạch Nhật Phá Hiểu đến thêm vào chiến cuộc, tình huống của chúng ta đại khái sẽ càng căng thẳng.”

Ta vẫn chưa nói lời cảm ơn hắn nữa, lại phải tiện thể nói với hắn về việc rời khỏi đoàn.

“Hắn là nhân tộc chiến sĩ, năng lực chỉ huy phi thường không sai.” Ta cười chói lọi: “Ta rất là bội phục hắn.”

“Vậy à…”

Không biết vì sao, Vô Cực nghe đến câu khen ngợi Bạch Nhật Hiểu, thần sắc hết sức kỳ quái.

Hoàn toàn không hiểu được cơn giận của người nào đó, khoái trá nói.

“Ta giúp ngươi giới thiệu với họ.” Ta cười: “Ta cũng muốn hảo hảo cảm ơn hắn.”

“Được!”

“Ác… Ta còn tưởng là ai… Nguyên lai là ngươi! Bạch Mộc Tiểu.” Vô Cực lạnh lùng châm chọc.

“Bạch Mộc Tiểu?” Ta mạc danh kỳ diệu nhìn hai người kia sau khi gặp mặt, bầu không khí lập tức có điểm quỷ dị. Vô Cực và Hiểu quen biết nhau sao?

“Đã lâu không gặp lạp… Tốn Chi Vô Cực.” Bạch Nhật Hiểu cũng lạnh lùng châm chọc trở lại.


“Tốn Chi…” Thiên Lý nhanh tay bịt miệng mình để tránh bật cười.

Hai người kia… Là chuyện gì xảy ra?

Ta nghi hoặc xem mặt sắc lạnh như tượng băng của Vô Cực, hựu nhìn sắc mặt Bạch Nhật Hiểu chẳng thua kém gì Vô Cực, sau đó lại đưa ánh mắt nghi chuyển hướng Ngân Nguyệt Tuyết Ngữ đứng bên cạnh Bạch Nhật Hiểu.

Tuyết Ngữ nhún nhún vai, biểu thị hắn cũng không biết phát sinh chuyện gì.

“Sớm biết rằng là bị các ngươi giúp đỡ, ta tình nguyện để Vô Hạn thành bị tên tiểu nhân Tiêu Dao kia công chiếm.” Vô Cực lạnh giọng.

“Ta cũng không muốn, ai bảo người nào đó quá yếu kém.” Bạch Nhật Hiểu bĩ bĩ đáp lại.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng nồng đậm.

“Ta muốn ngươi tới chắc! Ta còn sợ ô nhiễm thổ địa Vô Hạn thành.”

Bạch Nhật Hiểu lắc lắc ngón tay, vẻ mặt vô lại đến cực điểm.”Này không thể theo ngươi rồi…”

“Bạch Mộc Tiểu! Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Húc Chi Vô Cực khẩu khí phi thường… phi thường bất thiện.

“Cái này sao…” Ngữ khí Bạch Nhật Hiểu có chút khinh thường, “Ta suy nghĩ đã.” Sau đó trang mô tác dạng giả vờ trầm tư.”Mặc dù có chút lỗi thời… nhưng lý do rất đơn giản.”

Hắn khiêu khích cười.”Ta không hy vọng ngươi bị kẻ khác ngoài ta đánh bại..”

“Hanh!” Vô Cực hừ nói: “Nằm mơ đi ngươi.”

Ta ta ta… Ta có nên nói gì không đây?

“Có phải nằm mơ hay không, không lâu nữa ngươi sẽ biết.” Dứt lời, Bạch Nhật Hiểu xoay người chuẩn bị ly khai.”Đi thôi, ở đây lâu sẽ bị không khí nơi này làm ô nhiễm.”

Sau đó hắn thấy ta không có ý muốn ly khai, dừng lại hỏi ta: “Làm sao vậy? Phi Ly ngươi không đi sao?”

“Cái này…” Ta không muốn đi a –

“Nguyệt là người của Ngân Chi Vô chúng ta, hắn sẽ không đi cùng ngươi.” Vô Cực nói thẳng: “Đúng không! Phi Ly.”

“Ân…” Ta gật đầu như giã tỏi. Cái câu “Phi Ly” của Vô Cực hại tai ta phiếm hồng.


“Ta chỉ biết…” Bạch Nhật Hiểu thì thào niệm một câu, hắn liếc mắt nhìn ta, nói “Muốn rời thì rời, Bạch Nhật Hiểu ta không thu kẻ vô tâm vào đoàn. Bất quá…”

“Bất quá?” Ta hỏi hắn.

Bạch Nhật Hiểu đi tới trước mặt ta, thân thiết lôi kéo tay ta, “Bất quá, lúc rảnh rỗi ngươi cứ theo chúng ta cùng nhau luyện công!” Thái độ chuyển biến cực nhanh, làm ta líu lưỡi.

“Không thành vấn đề.” Ta trả lời. Luyện công thì luyện công, không cần phải lôi kéo tay ta nha?

“Ta thế nhưng phi… thường thưởng thức Tiểu Nguyệt ngươi ni.” Ngữ khí cực kì mờ ám, còn không quên quăng cho ta một cái mị nhãn.

“Cái… ác …” Hắn là đang nói đùa a?

Vô Cực thấy thế, một phen kéo ta lại, khó chịu quát: “Muốn cút thì cút nhanh.”

“Đã hứa rồi đấy nhá… Nguyệt Nguyệt.”

Tại sao lại biến thành Nguyệt Nguyệt rồi?

“Được rồi!” Lúc này ta mới nhớ tới ta còn phải nói lời cảm tạ hắn, ta nhanh chóng đuổi theo.

“Ta đã quên nói cảm ơn ngươi.” Ta chân thành nhìn Bạch Nhật Hiểu, “Thực sự rất cảm ơn các ngươi đã giúp đỡ.” Nói xong còn cúi người thật sâu.

Hắn bị hành động của ta khiến cho không biết làm sao, “Không… Không có gì.” Nói xong lập tức vội vàng hấp tấp chạy đi.

Nhìn bóng lưng của Hiểu, ta nghĩ, thực sự là một người không tồi a!

“Được rồi, chúng ta trở về đi.” Vô Cực lôi kéo cánh tay ta, trên trán gân xanh mơ hồ nảy lên.

Xem ra cảm tình giữa hắn và Hiểu không tốt lắm, rất ít khi thấy hắn tức giận như vậy.

“Đúng vậy!” Thiên Lý hớn hở, “Ta còn muốn hảo hảo hỏi về kỹ năng của Nguyệt đại ca nha.”

Chuyện này… Ta nên nói như thế nào mới tốt đây?

Cuối cùng ta nói rõ với mọi người, vu linh giả là chức nghiệp ẩn chỉ có thể khởi động sau khi tuẫn kiếm, về phần Tình Ti, thì nói là đạo cụ ẩn tàng của vu linh giả.

Lúc sau ta đại khái kể lại những chuyện phát sinh ở Xích Thổ đại lục, còn có việc làm thế nào quen biết Bạch Nhật Hiểu ( Vô Cực ngoài ý muốn đối vấn đề này cực hứng thú ).


Trò chuyện trò chuyện, đề tài liền chuyển đến việc lấy tên ta đặt cho Minh Nguyệt kiếm trượng thượng.

“Được rồi.” Ta hỏi: “Ta còn không biết trị số của Minh Nguyệt kiếm trượng.”

Vô Cực lấy ra Minh Nguyệt kiếm trượng, nói: “Đẳng cấp SSS+ . Trí lực và lực lượng +1OO, mẫn tiệp +5O, công kích vật lý và công kích ma pháp gia tăng 150%, còn có tùy cơ phụ gia người sử dụng trạng thái vô địch.”

“Không tệ nha!” Ta khen: “Có cơ hội phụ gia trạng thái tuyệt đối vô địch trong 30 giây .”

Đây chính là một giá trị cực kì tốt, trong trạng thái vô địch, bất luận công kích ma pháp hay vật lý gì đó đều vô hiệu.

Vô Cực có chút khó khăn nói: “Còn có một kỹ năng, thế nhưng…”

“Thế nào?”

“Ta không biết công dụng của nó, vẫn không có biện pháp sử dụng.”

“Vậy sao? Kỹ năng gì?” Không thê sử dụng, thật sự là kỳ quái.

“Chính ngươi xem đi.” Hắn đưa Minh Nguyệt kiếm trượng cho ta, “Là [Minh Nguyệt chi tâm].”

Nghe tên kỹ năng, ta sợ đến thiếu chút nữa trượt tay ném Minh Nguyệt kiếm trượng xuống đất. Ta khẩn trương nghĩ, Vô Cực sẽ không… phát hiện cái gì chứ?

“Minh Nguyệt chi tâm… cái tên kỳ quái.” Trong lòng cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng có ghi chú kỹ năng gì kì quái nha.

Xem ra lời cầu nguyện của ra vẫn còn rất hữu dụng, kỹ năng không có ghi chú kì quái gì cả, bởi vì ngoại trừ “Hệ thống đặc biệt khởi động” ra, một chút giải thích cũng không có.

Thế này người ta làm sao sử dụng được?

Mấy lần nghiên cứu kỹ năng này, cũng không biết điều kiện đặc biệt để hệ thống khởi động là cái khỉ gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là buông tha. Tầm mắt ta di trên Minh Nguyệt kiếm trượng, bắt đầu thưởng thức vẻ ngoài của nó.

Kiếm trượng, tên như ý nghĩa, là vũ khí song song có công năng của kiếm và ma trượng, từ vẻ ngoài mà nói rất khó hình dung chính xác hình dạng nó. Minh Nguyệt kiếm trượng giống như một thân kiếm nhưng không có chuôi kiếm và vỏ kiếm như đao của chiến sĩ, mà thân kiếm lại có chất cảm như ngọc thạch tương tự ma trượng. Ngoại hình chính là kiếm, nhưng chất liệu lại giống ma trượng.

Màu xanh lam đậm lưu chuyển trên thân kiếm giống như đang sống. Ta nhìn cả vật thể màu lam sẫm, trong lòng nghĩ đây thật sự là vũ khí đẹp nhất trên toàn bộ [Thiên vận].

Chỉ có Vô Cực mới xứng có được nó, nó có thể khiến hắn hắn trở nên càng mạnh!

Ta nhẹ nhàng vuốt ve Minh Nguyệt kiếm trượng, nói với nó…

Nếu có một ngày, Vô Cực buông ngươi xuống, hoặc là không cần ngươi, vậy biểu thị hắn đã có được trợ lực càng mạnh hơn, lúc này ngươi không cần khổ sở, bởi vì, ngươi đã từng hiệp trợ hắn, bồi hắn đi qua.

Hắn sẽ trở nên càng mạnh! Ngươi chỉ cần tin tưởng như thế là tốt rồi. Ta kỳ vọng Minh Nguyệt kiếm trượng cũng như kỳ vọng với chính mình… .

Khi ta nghĩ như vậy, tình ti trên cổ tay đột nhiên thít chặt, đau đến mức ta hầu như không cầm được Minh Nguyệt kiếm trượng. Lúc này, Minh Nguyệt kiếm trượng trong tay đột nhiên phát sinh lam quang chói mắt.


Hệ thống thông báo! Khởi động Minh Nguyệt chi tâm, Minh Nguyệt kiếm trượng nhận kỹ năng mới.

Thấy dị trạng của Minh Nguyệt kiếm trượng, Vô Cực khẩn trương hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Ngươi nhìn đi, hình như khởi động điều kiện ẩn rồi.” Ta chịu đựng cơn đau trên cổ tay, đưa thanh kiếm trượng cho Vô Cực.

Xem xong trạng thái vật phẩm, Vô Cực kinh ngạc nói: “Minh Nguyệt kiếm trượng có được kỹ năng mới!”

“Kỹ năng gì?” Nửa Cuộc Đời hỏi.

Nhất Kiếm cũng chen vào: “Đúng vậy! Lão đại, kỹ năng gì?”

Những người khác lập tức vểnh tai chú ý nghe.

“Có ba kỹ năng.” Vô Cực đọc: “Cái thứ nhất gọi là [Đồng sinh cộng tử], sau khi sử dụng thì các giá trị năng lực của ta và Nguyệt sẽ tăng 100%, thế nhưng, khi một trong hai người từ vong, người kia cũng sẽ lập tức tử vong. Hạn dùng mỗi ngày một lần.”

“Oa! !” Nhất Kiếm kêu lên.

“Thứ hai là [Tâm chi trói buộc], lấy Nguyệt là trung tâm, khởi động ma pháp định thân trên phạm vi lớn, thời gian tác dụng là 20 giây, sử sau khi sử dụng Nguyệt cũng sẽ bị định thân, hơn nữa mẫn tiệp sẽ giảm đi 20%. Cũng là mỗi ngày dùng một lần.”

“Thứ ba . .” Nói đến đây, Vô Cực ý vị bất minh liếc mắt nhfin ta một cái mới tiếp tục nói: “Kỹ năng thứ ba là [Hy sinh]. Sau khi sử dụng, HP SP của ta toàn bộ được buff đầy, giải trừ toàn bộ trạng thái tiêu cực, tùy cơ phụ thêm năm loại kỹ năng phụ trợ, các hạng thuộc tính của ta tăng 300%. Có tác dụng trong thời gian 10 phút. . .”

“Lão Đại ngươi được lợi rồi a! Kỹ năng này siêu cấp biến thái.” Thiên Lý lớn tiếng reo lên.

Nửa Cuộc Đời trừng mắt liếc Thiên Lý một cái, nói: “Lão Đại còn chưa nói xong, không được nói leo.”

Tà Hỏa Hoàng cũng hỏii: “Điều kiện thì sao?”

“Điều kiện là.. .” Hắn không biết làm sao nói ra.

“Điều kiện là ta sẽ chết, hơn nữa không thể hồi sinh.” Ta thay Vô Cực nói cho hết lời.

“Đúng vậy.” Vô Cực thở dài một hơi, “Kỹ năng này là do Nguyệt phát động.”

Ta gật đầu biểu thị hắn nói xong không sai. Tình ti của ta cũng không có phụ đề kỹ năng, nhưng có lẽ nó tồn tại là để kích hoạt kỹ năng này.

“Nguyệt đại ca…” Tiểu Dương sợ hãi hỏi: “Ngươi… sẽ dùng sao? Cái kỹ năng đó…”

“Phải xem tình huống đã.” Ta không để ý mỉm cười.

Đừng nói giỡn! Trước kia Minh Nguyệt 106 cấp ta cũng có thể không thèm nhìn đến mà chém rụng, hiện tại Nguyệt Phi Ly này rụng một hai cấp thì tính là cái gì?

Bất quá mỗi ngày chỉ sử dụng một lần, chỉ nên sử dụng lúc khẩn cấp mới tốt.

—–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui