“Ngươi không sao chứ?” Một tay đỡ lấy thân hình ta đang lảo đảo cơ hồ đứng không vững.
Ta ngước mắt nhìn, là một nam tử bán Tinh Linh Tộc có mái tóc bạc dài qua thắt lưng, trong đôi mắt ngân lam sắc hiện lên quan tâm rất rõ ràng.
“Ta không sao.” Ta gật đầu với nam tử, áy náy mỉm cười.
“Vậy là tốt rồi.” Nam tử thở phào nhẹ nhõm, “Vừa nãy thấy ngươi sắc mặt tái nhợt lảo đảo, có phải sinh bệnh rồi không?”
“Không có… Cảm tạ.” Ta lúc này mới chú ý tới, trên đầu nam tử có mấy chữ màu vàng kim nho nhỏ biểu hiện “Bạch Nhật Phá Hiểu kỵ sĩ đoàn”.
Bạch Nhật Phá Hiểu! Là kỵ sĩ đoàn vừa gia nhập thủ phương?
“Ngươi là người của kỵ sĩ đoàn Bạch Nhật Phá Hiểu?” Ta hỏi nam tử.
“Đúng vậy.” Nam tử vừa cười vừa nói “Ta là Ngân Nguyệt Tuyết Ngữ.”
Nhớ tới ta đã quên tự giới thiệu, vội vàng nói: “Ta là Nguyệt Phi Ly, xin chào.”
Ta hỏi tiếp: “Đội trưởng các ngươi là ai? Vì sao phải giúp Ngân Chi Vô thủ thành.”
“Đội trưởng chúng ta gọi là Bạch Nhật Hiểu.” Ngân Nguyệt Tuyết Ngữ trả lời, “Về phần nguyên nhân hỗ trợ … đội trưởng chưa nói, hình như là tự nhiên quyết định, ta cũng vừa tài nhận được tin tức mà tới đây.”
Chỉ là tự nhiên quyết định mà có thể triệu tập nhiều nhân thủ như vậy, nhất định không phải nhân vật đơn giản.
Bạch Nhật Hiểu, ta không nhớ rõ Ngân Chi Vô chúng ta có một người bạn như thế này…
Mặc kệ đi! Nếu bọn họ vừa mới tập kết, nhất định phải tốn chút thời gian an bài trận hình, ta nghĩ, ta không cần phải tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, ta lập tức hỏi: “Tuyết Ngữ, ta muốn gia nhập vào kỵ sĩ đoàn của các ngươi, có thể chứ?”
“Gia nhập vào chúng ta?” Tuyết Ngữ do dự liếc nhìn ta.
“Ta chỉ là muốn hỗ trợ thủ thành, sau khi kết thúc thì có thể rời khỏi đoàn.”
“Cũng không cần thoát ly…” Tuyết Ngữ lo nghĩ, nói: “Bất quá điều này ta không có khả năng quyết định, để ta mang ngươi đi tìm đội trưởng.” Sau đó phất phất tay ý muốn ta đi cùng hắn.
“Ân, làm phiền ngươi.”
“Hiểu!” Ngân Nguyệt Tuyết Ngữ hướng về phía chiến sĩ nhân loại ngồi trên lưng ngựa đang huy trứ mọi người hô một tiếng.
“Ngân Nguyệt Tuyết Ngữ!” Bạch Nhật Hiểu cũng rống lên, “Ngươi là Phó đoàn trưởng, không đi chỉ huy nhóm thủ hạ triệu hoán sư của ngươi, chạy đến đây làm chi!”
Nguyên lai Ngân Nguyệt Tuyết Ngữ là Phó đoàn trưởng của kỵ sĩ đoàn… Ngay cả Phó đoàn trưởng cũng không dám tự ý tiếp nạp thành viên, xem ra Bạch Nhật Hiểu quản lý thuộc hạ rất nghiêm, bất quá điều này cũng biểu thị kỷ luật của đoàn phi thường tốt.
“Hiểu! Có người muốn nhập đoàn.” Tuyết Ngữ chỉa vào ta, “Hắn muốn hỗ trợ thủ thành.”
Thấy Bạch Nhật Hiểu nhìn về phía ta, ta vội vàng nói: “Xin chào, ta là Nguyệt Phi Ly, Linh Thú Sư 51 cấp, ta muốn giúp Ngân Chi Vô thủ thành.”
Bạch Nhật Hiểu nhỏ giọng nói vài câu ta không nghe rõ, nói: “Không sao cả, hãy thu hắn đi.” Sau đó lại giao phó cho Tuyết Ngữ: “Hắn liền giao cho ngươi, an bài đến đội triệu hoán sư của ngươi.” Nói xong, hắn tiếp tục chỉ huy mọi người.
Sau khi Ngân Nguyệt Tuyết Ngữ mời ta gia nhập vào kỵ sĩ đoàn, hỏi: “Tiểu Nguyệt, ngươi có sủng vật hệ phi hành không?”
“Có a.” Ta gọi ra Bạch Vũ.
“Ác… Quang ưng a! Không tệ nha.” Tuyết Ngữ cũng gọi ra sủng vật của hắn, là một đầu Lôi Ưng.
“Tha tên là Lôi Minh, ta còn có một đầu lang gọi là Ngân Tuyết.” Tuyết Ngữ rất tự hào cười nói.
“Đợi lát nữa cần có triệu hoán sư cưỡi sủng vật hệ phi hành hỗ trợ từ trên không, ngươi biết làm như thế nào rồi chứ?”
“Ta biết.” Ta chỉ vào quân đội tiền phương Tôn Minh, nói: “Chiến lược của Tôn Minh lần này là tiêu chuẩn của chiến đội công thành, sợ nhất là có người đánh bất ngờ từ phía sau, bởi vì hậu phương phòng ngự yếu nhất, cho nên…” Ý thức được mình có lẽ đã lắm lời, ta lập tức câm miệng. Thân là một trong các quân sư của Vô Cực, phân tích tình hình kẻ địch đã trở thành thói quen mất rồi.
“Nói tiếp đi.” Bạch Nhật Hiểu cách đó không xa nghe thấy lời nói của ta, quay đầu ngựa lại.
Bởi vì ngược sáng, ta không thấy rõ biểu tình của hắn lúc này, bất quá nếu lão đại người ta đã mở miệng, ta cũng không cần ngại ngừng im lặng, vì vậy ta sẽ thoái mái mà phát biểu, “Tiêu Dao Công Tử đại khái không ngờ các ngươi sẽ đến bang trợ…”
Bạch Nhật Hiểu nhíu nhíu mày.
Ta không chú ý tới phản ứng của hắn, tiếp tục nói: “Hơn nữa lực chú ý của quân công thành đại thể đều đặt ở tiền phương, chúng ta chỉ bất ngờ tập kích từ phía sau, có thể làm chậm lại thế tiến công của bọn họ, vì Vô Hạn thành kéo dài thời gian. Thế nhưng làm sao có thể thần tốc tiếp cận địch quân, ta là cho rằng…” Nói đến đây, ta giương mắt nhìn Bạch Nhật Hiểu một chút.
Hắn gật đầu, ý bảo ta tiếp tục nói.
Ta nói tiếp: “Tối trọng yếu chính là phải thần tốc tiếp cận phía sau “kích sát đội”, hệ viễn chiến phòng thấp huyết ít một khi bị người tiếp cận, cũng chỉ có thể mặc chúng ta xâu xé. Về phần phương pháp, ta là cho rằng phải cho đạo tặc cùng chiến sĩ hệ mẫn hệ làm tiên phong…”
Hiểu chen miệng nói: “Chúng ta có hơn ba mươi kỵ binh, tốc độ cũng rất nhanh, sao lại không dùng?”
“Tiếng vó ngựa của kỵ binh quá lớn, dễ bị phát giác, không thể tạo ra hiệu quả đột kích.” Ta trả lời.
“Tốt. Đạo tặc tiên phong, sau đó thì sao?”
“Lại phái một nhóm thú triệu hồi hỗ trợ đạo tặc, sau đó chiến sĩ cường công cùng cung tiễn thủ sẽ phụ trách tiêu diệt những chức nghiệp hệ phụ trợ ở giữa “kích sát đội” và “cường công đội”.”
“Quân tiên phong giống như một mũi tên sát nhập vào trung tâm trận chiến, tuy rằng tương đối nguy hiểm, nhưng kỵ binh có thể đoạn hậu mở đường, kỵ binh đụng phải ma pháp từ dưới đánh lên, khó có thể giữ được ưu thế công kích khi đối phó với pháp sư “cường công đội”, mà pháp sư cùng tế ti sẽ được cắm giữa đội ngũ, cuồng phóng bổ huyết và công kích ma pháp trên phạm vi lớn…”
Về phần những chức nghiệp hệ phụ trợ khác thì cần triệu hoán sư đồng thời cưỡi sủng vật ( sủng vật có thể thay đổi), hỗ trợ từ trên không, lúc cần thì mới tới gần ( trên không trung thì không thể công kích hoặc phóng pháp thuật xuống mặt đất, chỉ khi giảm đến một độ cao nhất định mới có thể ) miễn cho bị xem là bia tập bắn.” Hô… một hơi nói xong, mệt mỏi quá.
“Nói xong rồi?”
Ta gật đầu, “Không sai biệt lắm.” Nói thêm nữa thì chiến tranh kết thúc mất.
“Vậy ta hỏi ngươi, nên làm gì với “phá thành đội” cùng bốn chi “du kích đội” ?”
“Du kích đội” không cần phải xen vào, trừ phi bọn họ quay sang công kích chúng ta, huống chúng ta chỉ có một nhóm người như thế, cũng không cách nào tiêu diệt hết tất cả người của “du kích đội”. Về phần “phá thành đội” sao… Ta tin Vô Cực nhất định có biện pháp.” Hai mắt ta nhấp nháy quang mang, tự tin nói.
“Hi vọng vậy.” Ngữ khí Bạch Nhật Hiểu có chút khinh thường.
“Suy nghĩ của ngươi rất tốt, rất giống ta.”
Giống ngươi? Vậy ngươi hỏi ta làm gì, đi chỉ huy nhân mã của ngươi a! Lãng phí thời gian a ngươi…
“Tuyết Ngữ, an bài hắn cùng với ngươi.” Bạch Nhật Hiểu bỏ lại những lời này, liền xoay người tiếp tục chỉ huy thủ hạ của hắn.
“Tốt. Trước tiên ta đem ngươi an bài vào đội ngũ triệu hoán sư của ta, chờ một chút ngươi theo ta cùng làm tiên phong.” Tuyết Ngữ nói, chỉ chỉ một tiểu đội mặc pháp bào đứng cách đó không xa.
Thấy ta gật đầu, hắn gọi ra một đầu đại lang ngân sắc cực kì xinh đẹp, cưỡi Ngân Tuyết, dẫn ta đi tới phía trước đội ngũ.
Ta đứng trong đội ngũ triệu hóa sư của Tuyết Ngữ, Bạch Nhật Hiểu ngồi trên lưng ngựa qua lại chỉ huy.
“Đạo tặc cùng mẫn chiến, nhanh chóng tập trúng trước đội ngũ. Thiên Hồng! Ta biết ngươi hữu tu Phù Phú Sư… Đúng vậy, tập hợp ở chỗ quân tiên phong. Hoa Nhi! Ngươi mẫn tiệp quá thấp, đến chỗ hệ phụ trợ kia. Động tác nhanh một chút!”
Nhìn bộ dạng Bạch Nhật Hiểu chỉ huy đội ngũ, trong lòng không khỏi đối hắn nổi lên một tia bội phục.
Đoàn này tổng cộng phải hơn hai trăm người nha! Chủng tộc, chức nghiệp hoặc song chức nghiệp của mỗi người đều không giống nhau, hắn cư nhiên lại có thể rõ ràng như lòng bàn tay như vậy, điểm ấy ta tự nhận mình làm không được.
Bạch Nhật Phá Hiểu, Bạch Nhật Hiểu. Rốt cuộc hắn là một người như thế nào?
Ngay lúc ta đang suy nghĩ vấn đề này, theo sự di chuyển của đội ngũ, tay của ta đụng phải một thứ gì đó lạnh lạnh mềm mềm, quay đầu nhìn, một còn Slime siêu lớn màu lục bán trong suốt đang dán bên cạnh ta…
Một Ma tộc có mái tóc dài mà xanh tím đang nằm trên con Slime còn lớn hơn cả một con ngựa, vị Ma tộc kia dùng đôi mắt màu đỏ tròn căng nhìn ta chằm chằm.
“Xin lỗi!” Ta theo bản năng nói lời xin lôi ( đừng hỏi ta vì sao ).
“Ha hả…” Ma tộc kia cười khả ái, “Ngươi đụng vào Quả Bạc Hà Đông Lạnh của ta.”
“Quả Bạc Hà Đông Lạnh?”
“Đúng vậy, nó tên là Quả Bạc Hà Đông Lạnh.” Hắn nhéo nhéo Quả Bạc Hà Đông Lạnh dưới thân, sau đó chỉ vào con Slime mini màu tím ngồi ở trên đầu mình, “Còn nó là Quả Nho Đông Lạnh.”
“…” Ta… phải nói “Xin chào… Quả Đông Lạnh” sao?
“Thực ngượng ngùng.”
Ma tộc nhân cười cười, “Không sao.”
Ta cũng không cho rằng sẽ có quan hệ a a a!
“Ách… Ngươi cũng là một thành viên của Bạch Nhật Phá Hiểu đi.” Ta đang nói lời vô nghĩa sao?
“Không phải đâu.” Ma tộc lắc đầu, nói: “Ta là thấy vui nên gia nhập vào.”
Thấy vui? … Ác… Được rồi…
Hắn ghé vào trên người Quả Bạc Hà Đông Lạnh, nói: “Ta là Mễ Trùng Nhân Khẩu, là một linh thú sư, còn ngươi?”
“Ta là Nguyệt Phi Ly, cũng giống ngươi, là một linh thú sư…”
“Chú ý!” Thanh âm Bạch Nhật Hiểu cắt đứt cuộc trò chuyện của chúng ta.
Nhất thời, hơn hai trăm người đều yên tĩnh trở lại, mỗi người đều hướng ánh mắt về phía hắn.
Bạch Nhật Hiểu hô to “Bảo vệ Vô Hạn Thành, đừng để cho người khác xem thường Bạch Nhật Phá Hiểu chúng ta!” Hắn rút ra song đao phối bên hông, giơ lên trời huýt gào to.
“Sát!”
Ta nhảy lên Bạch Vũ, theo Ngân Nguyệt Tuyết Ngữ bay đến phía trước đội ngũ.
Ta sẽ bảo vệ nó cho ngươi, Ngân Chi Vô Hạn thành, nhà của ta…
“Sát!” Ta theo mọi người hét lên.
Bốn mươi năm mươi đạo tặc như quỷ mỵ thần tốc tiếp cận phía sau “kích sát đội” của Tôn Minh, những nơi ảnh tử sát thủ đi qua, ngay cả bụi đất cũng không phát hiện được, đừng nói là đám “kích sát đội” đang chuyên chú về phía trước. Khi cung tiễn thủ đầu tiên của Tôn Minh bị đạo tặc ám sát, hóa thành một đạo bạch quang bay đi thì Ngân Chi Vô Hạn thành rốt cục đã bắt đầu phản kích!
Ta cùng Ngân Nguyệt Tuyết Ngữ cưỡi phi cầm, bay thấp trên bầu trời phía trước quân tiên phong, phía sau còn có năm người cưỡi phi cầm, đều là đồng đội triệu hoán sư. Chỉ huy Bạch Vũ xẹt phía trên đội ngũ, thả một ma pháp bổ huyết trên phạm vi rộng, nhất thời cứ như nắng hạn gặp mưa rào, khi bay lên thì để Bạch Vũ thuận tay ( vuốt? ) xé rách mấy người phe Tôn Minh.
“Đẹp!” Tuyết Ngữ khen.
Sau đó hắn cũng học ta bay thấp xuống, triệu hồi sáu đầu ma thú cấp 4 công kích quân địch.
Ai! Đáng tiếc linh thú sư “chính thống” chắc chắn sẽ không tung ra Triệu Hoán Thuật, bằng không ta cũng muốn gọi mấy con Dơi Quỷ ra ngoạn ngoạn, ta thế nhưng có thể một hơi triệu hồi tám đầu Dơi Quỷ nha.
Ta giúp mấy người đội hữu bỏ thêm toàn bộ các loại ma pháp phụ trợ, tranh thủ nhìn lại, chỉ thấy hậu phương bụi bay ngập trời, Bạch Nhật Hiểu đã xuất động đội thân binh kỵ binh!
“Nguyệt!” Tuyết Ngữ gọi ta: “Ở đây giao cho ngươi, ta đi trợ giúp Hiểu.”
“Không thành vấn đề! Cứ giao cho ta.”
Kỵ binh vừa xuất động, quả nhiên khiến cho không ít địch nhân chú ý, mà đạo tặc tiên phong thấy tình thế cũng bắt đầu căng thẳng.
Phải có một biện pháp khiến đạo tặc tiến vào trung tâm mớ đượci! Ta đau khổ suy nghĩ.
Nhìn một triệu hoán sư hạ độ cao thấp hỗ trợ đội hữu, không cẩn thận bị cung tiễn thủ phụ cận bắn thành tổ ong, ta linh quang chợt lóe, nghĩ đến một phương pháp cực kì tốt.
Ta lệnh cho Bạch Vũ bay lên cao, thừa dịp không ai chú ý, buff cho mình một đống ma pháp hệ phụ trợ, Phù pháp tăng phòng ngự cùng Phản Đạn Kết Giới ( có thể phản lại thương tổn, đẳng cấp kỹ năng càng cao, ti lệ phản đòn càng cao ) thêm một cái Hoãn Mạn kết giới.
Nhìn ánh sáng của các loại ma pháp quấn quanh người, trong lòng ta cười khổ, những thứ ánh sáng loang loang thế này phải trả giá bằng một nửa thanh SP của ta a!
Hít sâu một hơi, lệnh Bạch Vũ bay cao hơn nữa, sau đó, lấy tốc độ cao nhất mà lao xuống –
Trong nháy mắt tiếp cận mặt đất, ta lập tức vọt lên, bay về giữa khoảng không an toàn, hành vi kiêu ngạo như vậy khiến cho không ít quân địch chú ý, phi tiêu, tên, ma pháp… rầm rộ lao tới bắt chuyện cùng ta.
Sau khi trở lại không trung, thanh máu của ta đại khái khuyết đi 1/3. Thuận tay buff đầy máu cho mình, lao xuống lần thứ hai.
Sau mấy lần, trong mắt quân địch, ta đã thành con ruồi đáng ghét cần phải diệt trừ cho thống khoái, hơn nữa lại còn là cái loại đánh hoài không chết, càng đánh không chết thì người khác càng muốn tiêu diệt, đây chính là điều ta muốn.
Không ngừng bay cao bay thấp phía trên chiến trường, thu hút sự chú ý của quân địch, khi lần thứ tám ta trở về bầu trời, huyết lượng đã tụt xuống còn 1/10, gần như sắp hôn mê.
Bất quá một chút khổ như vậy cũng đáng giá, đại bộ phận đạo tặc kỵ binh cũng bởi vì ta dẫn đi sự chú ý của quân địch mà nhân cơ hội áp sát vào giữa đội hình ma pháp sư.
Tiêu Dao Công Tử a! Tuy rằng ngươi thông minh, thế nhưng thủ hạ của ngươi hình như không được thông minh cho lắm a, nhìn đám game thủ của Tôn Minh ở dưới ngẩng đầu tìm kiếm mắng nhiếc ta, trong lòng ta cười nhạo.
Không phải! Là rất ngu ngốc, sách lược dụ địch đơn giản như vậy mà cũng bị mắc mưu.
Buff đầy máu cho mình, lại buff thêm nguyên bộ phụ trơh, ta chuẩn bị lao xuống lần thứ hai.
Ta lượn vòng quanh dưới sự công kích của quân địch, lúc ta cảm thấy máu mất đi không sai biệt lắm, đang muốn lệnh Bạch Vũ tăng độ cao trở lại thì ta nhìn thấy Bạch Nhật Hiểu đang bị một đám ám sát giả vây quanh, tình huống nguy cấp, trong nháy mắt đó ta không hề nghĩ bất cứ điều gì, theo phản xạ mà buff máu cho hắn. Nhưng cũng vì một thoáng đó ta đã bị một đám cung tiễn thủ đã sớm hận ta đến nghiến răng nghiến lợi bắn thành tổ ong…
Nếu không phải ta nhân duyên xảo hợp thu Bạch Vũ…
Nếu như không phải vì giúp Bạch Nhật Hiểu, ta cũng sẽ không chết.
Nếu như không có nếu như…
Sau này hồi tưởng lại, ta chỉ có thể cảm thán: “Số phận a!”
“Đau chết!” Ta rên rỉ.
Không phải ta khoe khoang, sau khi trọng luyện ta chưa từng chết lần nào, cảm giác tử vong chính là khó chịu như vậy a! Ta xoa huyệt thái dương đi ra khỏi điểm hồi sinh.
Được rồi! Ta đã treo, Bạch Vũ ra sao, ta nhanh chóng gọi Bạch Vũ ra kiểm tra trạng thái sủng vật.
May mắn chính là, sau khi chủ nhân tử vong, sủng vật cũng tự động bị thu về trong không gian sủng vật, mà Bạch Vũ đích đẳng cấp cao, khi ta bị công kích thì chỉ tổn hại một chút máu mà thôi, cũng chưa tử vong ( sủng vật tử vong sẽ không giáng cấp, thế nhưng độ trung thành sẽ giảm đi, đến một giới hạn nào đó thì sủng vật sẽ rời đi ), ta nhanh tay buff đầy máu cho Bạch Vũ.
Nhìn nhóm game thủ lục đục đi ra khỏi điểm hồi sinh, ta nghĩ nên thuận tay mang một người phe mình về chiến trường.
Bất quá phải tới tiệm thuốc mua bổ dược trước đã, trước kia ta cũng không cho rằng mình có thể tham gia thủ thành, dược phẩm trên người không chuẩn bị nhiều lắm.
Tới tiệm thuốc, ta nã hơn hai trăm kim tệ trên người mua bổ ma và bổ huyết hoàn, ngay lúc ta định ly khai tiệm thuốc, một người mà ta không nghĩ ra sẽ gặp được ở chỗ này đi vào.
“Thiên Lý!” Không thể nào? Thiên Lý treo?
Nghe được tiếng kêu của ta, Thiên Lý đang cúi đầu vẻ mặt đau khổ lập tức ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn ta, sau khi nhận ra ta là ai, phấn kích kêu to lên.
“Minh Nguyệt đại ca! Là ngươi.” Thiên Lý hưng phấn đắc lôi kéo tay ta nhảy nhót vòng quanh, “Thật tốt quá… Ngươi đã trở về.”
“Thiên Lý, bình tĩnh một chút.” Ta vội vàng ngăn lại hắn, hỏi, “Làm sao mà ngươi lại treo?”
Nghe thấy câu hỏi của ta, mặt Thiên Lý lập tức suy sụp, “Bởi vì…”
“Khoan hãy nói.” Ta cắt đứt hắn, “Nhanh đi mua thuốc, ta mang ngươi trở về thành.”
“Ác…” Thiên Lý cũng không hỏi ta làm sao mang hắn trở về thành, lập tức nghe lời chạy vào mua thuốc.
Thiên Lý treo, trong thành nên làm cái gì bây giờ… Ta lo lắng không thôi.
Ta mang theo Thiên Lý cấp tốc bay đi, chỉ mong dùng tốc độ nhanh nhất mang hắn trở lại trong thành.
“Oa a!” Thiên Lý ngồi trên lưng Bạch Vũ kêu to, “Quá suất nha, Nguyệt đại ca… Ngươi là chức nghiệp gì a?”
“Hiện tại không phải lúc nói.” Ta nói như vậy, sau đó hỏi: “Ngươi sao không cẩn thận để bị ngủm thế kia?”
“Đây là…” Thiên Lý muốn nói lại thôi.
Thiên Lý thân là đội trưởng thủ tháp thủy tinh, không phải chỉ cần lẫn vào đám người để hảo hảo được bảo vệ sao, bây giờ nhân mã quân địch chưa đánh vào thành, Thiên Lý thủ hộ tháp thủy tinh bỏ mạng trước tiên, hắn không nói ta cũng đại khái đoán được nguyên nhân.
“Là nội gián đi.”
“Không sai… Ẩn trong thành lâu như vậy ta cũng không phát giác, thật mất mặt.” Thiên lý khổ sở nói.
“Hanh!” Ta khinh thường hừ một tiếng, bất quá không phải nhằm vào Thiên Lý, mà là Tiêu Dao Công Tử.
Ngươi điên rồi!
“Chiến đội vẫn chưa bị giải tán?” Ta hỏi.
“Chưa.”
“Không cần giải tán.” Ta nói: “Ta mang ngươi vào trong thành.”
Thiên Lý bất khả tư nghị nhìn ta, “Đại ca ngươi có biện pháp sao?”
Hắn đại khái tưởng rằng ta chỉ là muốn tống hắn quay về chiến trường, dưới tầng tầng lớp lớp quân địch bao vây, chu dù cưỡi phi cầm cũng không thể thuận lợi xông vào.
“Ta là người như thế nào?” Học dáng cười tự ngạo của Vô Cực, ta nói: “Đệ nhất đạo tặc thủ hạ của Húc Chi Vô Cực, Minh Nguyệt. Không phải sao!” Chỉ cần như vậy đã đủ khiến ta tự hào, dũng khí tăng gấp trăm lần.
“Đúng vậy!” Thiên Lý lớn tiếng trả lời.
Bạch Vũ dưới sự thúc giục của ta, chỉ mấy phút đã chạy tới chiến trường.
Nhìn vạn đầu loạn động phía dưới, hai mắt ta nháy lên quang mang hưng phấn mà thị huyết.
Bất cứ ai ngăn trở Vô Cực, tất cả đều phải chết!
Ta buff cho mình cùng Thiên Lý nguyên bộ phụ trợ ma pháp, cũng bảo Thiên Lý phóng thêm mấy kết giới gia tăng trạng thái, sau đó, bay thấp xuống, phóng xuất vài đạo Thị Hồn Chú ( phù pháp ám hệ cấp 3) công kích địch nhân bên dưới.
“Nguyệt đại ca?” Thiên Lý kinh ngạc địa nhìn ta, hắn không hiểu chức nghiệp của ta là gì.
“Đánh trước đã, sau đó mới giải thích với ngươi.” Ta nói xong, lại phóng xuất vài đạo Thị Hồn Chú.
Thiên Lý nuốt nghi vấn vào bụng. Lập tức phóng ra phù pháp hỏa hệ cấp 8 “Hỏa Vũ Lưu Tinh”, nướng chín một đống người.
Ta tiếc nuối nghĩ, đáng tiếc sủng vật khi bị cưỡi thì không thể sử dụng kỹ năng, bằng khong Thiên Quang Nhận của Bạch nhất định rất có đất dùng.
“Thiên Lý ngươi mở đường, chúng ta xông vào!”
“Tuân mệnh!” Thiên Lý cười lớn.
Ta luống cuống tay chân địa né tránh ma pháp vũ tiễn công kích, Thiên Lý từ trên cao nhìn xuống giết đến bất diệc nhạc hồ, lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu quen thuộc.
“Nguyệt Phi Ly!”
“Tiểu Nguyệt?”
Cúi đầu nhìn, nguyên lai là Bạch Nhật Hiểu và Ngân Nguyệt Tuyết Ngữ đã đổi tọa kỵ thành Tuyết Ngân.
Ta cao giọng nói với bọn họ “Ta mang Thiên Lý Nhậm Ngã Hành cùa Ngân Chi Vô trở về thành.” Không chờ bọn họ có phản ứng, Bạch Vũ lợi dụng phi khoái mang theo hai người tăng tốc vượt qua.
—-
“Không thể nào!” Tuyết Ngữ kinh ngạc kêu lên, “Mang hắn trở về thành?” Làm sao có thể?
Mà Bạch Nhật Hiểu chỉ nhìn chằm chằm thân ảnh trên đại ưng bạch sắc, “Hắn rốt cuộc… Là ai?” Thì thào hỏi.
—-
“Nguyệt đại ca, chúng ta rốt cuộc làm sao xông qua?” Thiên Lý chỉ vào thủ vệ quân của Nhất Kiếm Thiên Hạ đã đột phá, bắt đầu công kích phá thành đội trước cửa thành, “Từ cửa đi vào là không được rồi.”
Muốn vào cũng có thể thôi, chỉ là nếu như thế thì đám người Tiêu Dao Tôn Minh cũng sẽ cùng tiến vào.
“Không phải từ cửa.” Ngón tay ta chỉ lên bầu trời Vô Hạn thành, “Là từ bầu trời.”
“Nguyệt đại ca! Ngươi đừng nói giỡn. Trong Vô Hạn thành có mười ngọn tiễn tháp thủ hộ, từ trên không tiếp cận sẽ bị bắn thành tổ ong đó!”
Đương nhiên ta biết, vì tránh cho địch nhân hoặc quái vật đột kích từ trên không, bốn tòa tiễn tháp đặt bốn hướng trong thành, chuyên dùng để bắn chết sinh vật tiếp cận từ bầu trời, chẳng phân biệt được địch ta. Thế nhưng…
“Thiên Lý, ngươi đã quên tiễn tháp là do ai thiết kế sao?”
“Đúng á, là đại ca ngươi.” Thiên Lý thốt lên, hai mắt chớp động quang mang tín nhiệm, “Vậy nhất định không thành vấn đề!” Hắn toàn tâm toàn ý tín nhiệm người trước mắt mình đây.
Ta đương nhiên không thể cô phụ tín nhiệm mà Thiên Lý đối với ta, ở trên không xoay quanh một vòng, tìm ra khe hở giữa bốn tòa tháp.
Khi thiết kế nó ta thật sự không hài lòng, thế nhưng lại không có biện pháp tu chỉnh cho hoàn mỹ, không nghĩ tới hiện giờ lại bị ta lợi dụng.
Bốn tòa tiễn tháp không thủ của Ngân Chi Vô Hạn thành, phân biệt chia ra tọa bốn hướng. Đây là thiết kế đơn giản nhất, cũng là hữu hiệu nhất, vô luận địch nhân đến từ hướng nào cũng sẽ nằm trong phạm vi công kích của tiễn tháp.
Khuyết điểm duy nhất chính là, khi địch nhân tiến lên từ phía trước tiễn tháp, bởi vì liên quan đến góc độ, chỉ có một tiễn tháp có thể công kích đến địch nhân, tiễn của ba tòa tháp hai bên trái phải cùng phía sau đều bị tiễn tháp phía trước ngăn trở, đây là cái ta gọi là khe hở.
Bất quá, đại khái cũng không có ai nghĩ ra phương pháp tìm đường sống trong chỗ chết này mà tiếp cận từ phía trước tiễn tháp!
Ta bảo Thiên Lý bày một Hoãn Mạn kết giới ( không thể sử dụng Phản Xạ kết giới, bằng không tiễn tháp sẽ bị phá hư ), hướng tiễn tháp cửa nam bay tới.
“A!” Thiên Lý kêu to.
Đợt công kích đầu tiên xông tới, ta triệu hồi tám đầu Dơi Quỷ ra chắn trước mặt.
Hệ thống thông báo! Toàn bộ thú triệu hoán tử vong, triệu hoán sư -400 HP.
Nhìn dữ liệu hệ thống thông báo, ta buff đầy huyết cho mình, tiếp tục triệu hồi một nhóm thú mới, ngăn trở đợt công kích tiếp theo.
Lập lại vài lần, rốt cục ta đã bay qua tường thành, nhưng tiến tháp cũng công kích càng ngày càng mãnh liệt!
Ngay lúc cơ hồ sắp đâm vào tiễn tháp thì ta kéo Thiên Lý lại, cho vào miệng hắn một bó to huyết hoàn, sau đó đẩy hắn xuống từ giữa không trung.
“Thiên Lý! Thủ trụ (cố gắng phòng thủ)!” Ta quát, phát một đạo bùa thu hút sự chú ý của tiễn tháp ( tiến tháp không phân biệt được địch ta, không làm như vậy cũng có thể bị công kích ).
—
Thiên Lý từ giữa không trung ngã xuống, tuy rằng tổn thất không ít huyết, thế nhưng đám huyết hoàn nhét trong miệng cũng đang phát huy tác dụng, cho nên hắn cũng không có ngã chết. Vừa đến mặt đất, hắn lập tức chạy về phía tháp thủy tinh mình phải thủ hộ.
Đội hữu kết giới sư ngoài tháp vừa nhìn thấy hắn, kinh ngạc hỏi han: “Thiên Lý? Ngươi làm sao về được! Bạch điểu lúc nãy là…?”
Thiên Lý không để ý đến, một hơi chạy đến tháp thủy tinh, hắn mở toàn bộ tần ( toàn bộ kênh ) hô lớn: “Là Minh Nguyệt đại ca! Lão đại! Ngươi thấy không? Nguyệt đại ca đã trở về!” Hắn khàn giọng gào thét, “Nguyệt đại ca muốn chúng ta thủ trụ a!”
“Là Minh Nguyệt.” Húc Chi Vô Cực nghe thấy lời Thiên Lý, hai mắt lóe ra tinh quang.”Hắn đã trở về!” Bất khả tư nghị, Vô Cực vừa nghe tin tức Minh Nguyệt trở về, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ dũng khí cực đại.
Tất cả thế gian này đều không thể ngăn trở Húc Chi Vô Cực ta, hắn cuồng ngạo nghĩ.
“Hảo!” Vô Cực chấn thanh nói: “Thiên Lý! Chiến đội kết giới sư của ngươi lập tức đi đến phòng ngự tường thành.”
Hắn không cần khổ sở thủ thế nữa, chỉ có tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất!
“Hoàng! Trận đội ma pháp sư của ngươi phụ trách tạo ra ma pháp phòng ngự cho mọi người.”
Tà Hỏa Hoàng vỗ nhẹ ma trượng, “Đang chờ lời này của ngươi.”
“Tiểu Dương! Tiễn trận.”
“Không thành vấn đề.” Bách Bất Xuyên Dương đưa tay làm dấu OK.
“Nửa Cuộc Đời!”
“Xem ta!” Nửa Cuộc Đời Phong Vân trả lời, bắt đầu chuẩn bị phóng ra ma pháp bổ huyết trên phạm vi lớn.
“Nhất Phương! Đến tường thành yểm trợ mọi người.”
Thiên Các Nhất Phương chân phải giậm một cái, có hình có dạng chào theo nghi thức quân đội, “Tuân lệnh!”
Là làm khiên thịt, nói dễ nghe như vậy làm chi.
“Phản Xạ kết giới!”
“Thạch Hóa Bì Phu!” (có tác dụng đông cứng người trúng đòn trong thời gian giới hạn).
“Tứ Liên Thỉ!” ( liên tiếp bắn ra 4 mũi tên)
Thiên Lý Nhậm Ngã Hành, Tà Hỏa Hoàng, Bách Bất Xuyên Dương quát dẹp đường.
Dưới sự chỉ huy của ba người, chiến trận trong nháy mắt được phát động!
“Mọi người! Thời khắc phản kích đã tới rồi.” Vô Cực giơ Minh Nguyệt kiếm trượng lấp lóe điện quang, chỉ vào tiền phương.
“Dùng ma pháp của chúng ta tiêu diệt địch nhân ngăn trở phía trước!”
Phía sau hắn là một lượng lớn ma pháp sư cũng giơ lên ma trượng, vận sức chờ phát động.
“Thiên Hàng Vạn Lôi!”
…
Chiến tranh kết thúc, thủ quân Ngân Chi Vô Hạn thành chưa đến một ngàn người đối mặt với gần năm ngàn người ( chưa kể nhân mã giữa đường tham chiến ), với mức chênh lệch xa như vậy mà vẫn bảo vệ được thành trì, viết nên một trang chiến sử huy hoàng trong lịch sử Thiên Vận.
“Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng…” Mới từ điểm hồi sinh trở về thành Nhất Kiếm Thiên Hạ vừa nhảy vừa hô.
“Đúng vậy, thế nhưng…” Nửa Cuộc Đời Phong Vân mang theo dáng tươi cười đầy ác ý, “Vừa rồi ngươi ở đâu nha?”
Nhất Kiếm vừa nghe, cả khuôn mặt lập tức suy sụp xuống, kêu rên “Ta đã tận lực a…”
Bị bốn nghìn đại quân vây quanh cũng không phải hắn, dĩ nhiên nói mát rồi.
“Nhất Kiếm làm rất khá.” Bách Bất Xuyên Dương an ủi.
Nhất Kiếm “mắt to” ngập nước nhìn Bách Bất Xuyên Dương, “Vẫn là Tiểu Dương có lương tâm.” Sau đó nhìn về phía Bán “Ngưu” Phong Vân, “Giết địch cũng không phải là ngươi.”
“Được rồi.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân không cam tâm nói, “Ngươi làm được không tồi vậy.” Hắn chỉ là không muốn thừa nhận không được sao?
Trong khi bọn hắn hưởng thụ niềm vui thắng lợi, ở một bên cãi nhau ầm ĩ thì có một người không thể nào khoái hoạt nổi.
“Cái gì! Ngươi không có hỏi?” Húc Chi Vô Cực lạnh lùng trừng Thiên Lý
Thiên Lý bẹt bẹt miệng, “Ta… Ta quên mà…” Ô ô ô ô
“Quên đi, ta tự tìm!” Dứt lời, Húc Chi Vô Cực xoay người chạy ra ngoài thành.
Nhìn thân ảnh Húc Chi Vô Cực hấp ta hấp tấp, Nhất Kiếm không hiểu gì nên hỏi thăm: “Lão đại gấp cái gì a?”
“Đại khái là Thiên Lý không có hỏi ID mới của Tiểu Nguyệt, lão đại muốn đi tìm người đó.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân thiêu thiêu mi, một bộ hoàn toàn không thèm để ý.
Có cần phải gấp như vậy không? Một chút để Nhất Kiếm đi hỏi Tiểu Nguyệt không phải được rồi sao.
“Cái gì! Thiên Lý gặp Nguyệt đại ca!?” Sao hắn lại không biết.
“Ngươi thực sự…” Nửa Đời Phong Vân dùng ánh mắt như nhìn kẻ dở hơi mà ngó hắn.
“Gì?”
—
Ta xen lẫn trong đám người hân hoan ăn mừng ( sau khi chiến tranh kết thúc, toàn bộ phe chiến bại sẽ bị truyền tống đến thành trấn phụ cận ), trong lòng cũng tràn đầy vui sướng.
Thật tốt quá! Chúng ta đã thắng, bây giờ sắc mặt tên tiểu nhân Tiêu Dao kia nhất định rất khó coi.
Cần phải cảm tạ sự ủng hộ của Bạch Nhật Hiểu mới được! Ta kéo dài cổ, tìm kiếm đội ngũ Bạch Nhật Hiểu.
Một đạo quen thuộc đích bóng người xuyên toa tại đoàn người trong, ta nháy mắt mấy cái, suýt nữa cho rằng chính nhìn lầm rồi.
Một thân ảnh quen thuộc xuyên qua trong đám người, ta nháy mắt mấu cái, suýt nữa cho là mình nhìn lầm rồi.
Thân ảnh khiến người khác hoài niệm đó có vẻ không chân thật…
… Vô Cực.
Vô Cực vẻ mặt lo lắng giống như đang tìm kiếm gì đó, khi hắn quay đầu lại, ta vô ý thức nấp đi.
Xem ra ta còn muốn chạy trốn a! Trong lòng cười khổ.
Nhìn vài lần, tầm mắt của hắn lướt qua ta, khi hắn xoay người, trong lòng ta thầm gọi tên hắn, lúc hắn quay đầu thì ta lại trốn tránh.
Ta cứ như vậy trốn ở một bên nhìn trộm hắn, vẫn là khát vọng như trước đây nhưng vẫn không dám tới gần, ta mở to mắt, muốn vĩnh viễn khắc sâu thân ảnh ấy vào lòng, nháy mắt cũng không nháy lấy một cái.
Có thể hắn phát hiện suy nghĩ muốn chạy trốn của ta, thân ảnh tìm kiếm trong đám người dần dần trở nên nôn nóng.
Kích động vội vàng xuyên qua, không ngừng nhìn trái nhìn phải, trong mắt Vô Cực lộ ra vẻ mờ mịt, thân thể cao to cũng lộ ra một tia đích bất lực.
Nhìn Húc Chi Vô Cực như vậy, ta quả thật không đành lòng. Không thể nào… Ta bi ai nghĩ.
Đến cuối cùng ta vẫn… không có chỗ để trốn… cũng không có nơi trở về…
Nơi ta có thể tồn tại… cuối cùng… vẫn chỉ có thể là nơi đó. Hít sâu một hơi, ta gọi: “Vô Cực!”
Vô Cực nghe được tiếng kêu của ta, lập tức tìm được ta trong đám người, chạy về phía ta.
Vẻ mặt vui sướng kia, hai mắt sáng rực tỏa ra ảnh sáng… Ta nhớ trước kia chúng ta liên tục hai tuần oa trong Long Cốc đánh boss, khi đánh được đạo cụ chủ đạo dùng để kiến thành “Long chi tâm”, hình như hắn cũng có vẻ mặt này.
“Nguyệt… Ta…” Vô Cực đi tới trước mặt ta, nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Ta thật sâu nhìn hắn, giơ cánh tay lên, huy một quyền vào ngực hắn.”Huynh đệ mà…”
Vô Cực nhu nhu ngực bị ta đập, sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Đúng vậy, huynh đệ a…”
Nhìn khuôn mặt tươi cười đã lâu không thấy, ta đem chua xót giấu vào tim… giấu vào một chốn thật sâu thật sâu…
— Hoàn quyển 1 —
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...