Tháng hai năm OXX, sau ba ngày cập nhật, “Thiên vận ONLINE– Tử Vong đại lục” rốt cục chính thức ra mắt. Chín giờ tối, phục vụ khí vừa mở, lập tức bị hơn mười vạn người chơi chờ đợi đã lâu chen chúc xông vào.
Bị chen chúc bạo phát không chỉ là phục vụ khí trò chơi và mạng lưới, ngay cả các trang thảo luận Thiên Vận cũng bị người chơi chen lấn đến phát nổ không thể đăng nhập. Điểm ấy khiến ta phi thường bực bội, nguyên bản ta muốn vào trang thảo luận tra rõ ràng nội dung cập nhật lần này, không ngờ tất cả các trang web đăng tải hạng mục cập nhật đều không vào được. Vạn điều bất đắc dĩ, ta chỉ có thể login Thiên Vận trước.
May mà tốc độ đường truyền nhà ta rất nhanh, không cần phải vào phục vụ khí chen chúc giành phần.
Hệ thống đang đăng nhập…
Hệ thống đang cập nhật… 1%… 3%… 7%…
Ta nghĩ, toàn bộ người chơi game onlien đều ghét thời khắc này nhất. Nhớ trước đây chơi các game onlien bình thường ( game online chơi trên máy tính ), để nhảy qua trình tự cập nhật, tìm ngõ tắt, luồn bug, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
20%… 25%… 31%…
Ta sắp ngủ gục…
53%… 54%… 58%…
… ZZZZZZ
98% … 99%… Cập nhật hoàn tất… Hệ thống trùng chỉnh…
Rốt cục a!
Đăng nhập xong, kiểm tra danh sách dong binh đoàn ( nội tâm mặc tưởng: bằng hữu. Hệ thống tuyển chọn hiển thị danh sách thành viên dong binh đoàn cùng bằng hữu), phát hiện đoàn lý có không ít người đang online. Trước khi đến thành chủ thất tập hợp, ta muốn tới bảng công bố trong thành thăm dò các hạng mục cập nhật. Thân là phó thành chủ Ngân Chi Vô Hạn thành, cũng không thể vào họp rồi mà lại không biết gì về nội dung cập nhật!
Ngân Chi Vô Hạn thành, trước bảng công bố–
“Ai…” Nhìn một đống người vây quanh bảng công bố, ta nhịn không được thở dài một hơi.
Không có biện pháp, đành phải kiên trì chen lấn về phía trước.
Thiên Vận không có chế độ xếp hàng, thật đúng là phiền phức.”Xin lỗi, ta qua một chút.” Ta lấn ta chen.
Sau đó, bị đàn người đẩy ra… Ta lại chen!
“Tiểu Nguyệt?”
Khi ta đang nỗ lực hăng hái chiến đấu cùng đoàn người trước mặt thì phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.
Nhìn lại, nguyên lai là Nửa Cuộc Đời Phong Vân.”Nửa Cuộc Đời?” Hắn đang bận tối mắt mà vẫn ung dung đứng ngoài đám người.
“Sao ngươi lại ở đây?” Ta còn tưởng rằng hắn đã tới thành chủ thất tập hợp chứ.
“Ta cũng đang muốn hỏi ngươi.” Nửa Cuộc Đời hỏi lại: “Sao ngươi không đi tập hợp? Không phải Vô Cực đã báo cho ngươi về việc tập hợp sao?”
Ta chỉ vào đoàn người trước mắt, cười khổ: “Ta đến xem các sự hạng cập nhật, mấy trang web ngoài kia đều bị chen đến sập rồi.”
Nghe ta nói như vậy, Nửa Cuộc Đời đột nhiên dùng biểu tình tự tiếu phi tiếu nhìn ta.
“Thật không biết Tiểu Nguyệt ngươi là ngốc hay thông minh ha!” Nửa Cuộc Đời cười cười: “Ngươi không phải phó thành chủ sao? Căn bản không cần đi chen chúc a.”
Chuyện này cũng chuyện ta là phó thành chủ có quan hệ gì với nhay?
“A!” Ta nhẹ giọng kêu một tiếng.”Ta nhớ ra rồi!”
Ngân Chi Vô Hạn thành tổng cộng có năm công bố lan, phân bố ở bốn cửa thành và một cái ở quảng trường trung ương. Công bố lan ở quãng trường trung ương chỉ có phía chính phủ cùng thành chủ, phó thành chủ có thể dán thông cáo ( các hạng mục cập nhật, thông cáo của chính phủ, thành quy hoặc thành chủ công cáo các loại ), mà công bố lan ở bốn cửa thành thì người chơi có thể để lại thông cáo, không hạn định thành dân.
Cho nên ta chỉ cần sử dụng công bố lan trung ương là có thể tới gần công bố lan rồi, căn bản không cần cùng những kia chen chen chúc chúc.
“Hắc hắc…” Ta gãi gãi mặt, ngượng ngùng cười nói: “Nhất thời quên mất.”
“Ta xem Tiểu Nguyệt ngươi là [ngoạn] quá [mệt], cho nên mới quên đi.” Nửa Cuộc Đời đen tối cười: “Thế nào? Có vui không?”
“A?” Ta nghe không hiểu Nửa Cuộc Đời đang nói cái gì.”Cái gì có vui hay không vui?”
“Đừng có giả ngu!” Nửa Cuộc Đời cười đến con mắt đều híp lại, gian trá rất giống hồ ly, “Ngươi với Húc nha. Ngoạn, thế, nào?”
“Hoàn hảo a, chơi rất vui.” Nguyên lai hắn nói chính là chuyện mấy ngày trước Vô Cực đến Đài Nam chơi. “Thế nào, mứt hoa quả ăn ngon không?” Ta hỏi lại hắn.
“Cũng không tệ lắm… Ta không phải đang nói cái này!” Nửa Cuộc Đời một bộ như bị đánh bại. “Húc không phải đến nhà ngươi qua đêm sao?”
“Đúng vậy.”
“Ta muốn biết tiếp sau đó.” Nửa Cuộc Đời cười quái dị, tiến đến trước mặt ta. “Có hay không?”
Nửa Cuộc Đời hỏi trắng trợn như vậy, mặt ta “oanh” một tiếng đỏ bừng lên.
“Khái…” Ta ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng nói sang chuyện khác.”Nửa Cuộc Đời ngươi muốn đi trước tập hợp, hay là muốn chờ ta xem xong thông tin cập nhật rồi cùng đi?”
“Không cần xem.” Nửa Cuộc Đời lôi kéo ta đi về phía thành chủ thất. “Ta vừa mới xem qua, ta nói cho ngươi biết là được.”
“Ân.” Ta đáp.
“Thế nhưng ngươi phải nói với ta sau đó xảy ra chuyện gì.” Hồ ly hiếu kỳ không ngừng truy vấn.
Này… có lẽ để ta trở về chen chúc trong đám người lại tốt hơn.
“Chủ yếu có tám hạng mục…” Nửa Cuộc Đời rành mạch thuyết minh nội dung lần cập nhật này.
Một, mở ra Tử Vong đại lục và các tiểu đảo phụ cận, trên trăm loại nhiệm vụ cùng NPC mới. Tử Vong đại lục có thành trấn, điểm sống lại và thương điếm.
Hai, mở ra đổ thành “Mai Đa Lợi Á”, cũng có thể xây dựng sòng bạc nhỏ trong lãnh địa.
Ba, tăng hai hình thức tổ đội mới, “Viễn chinh đội” và “Truyền thừa” .
Viễn chinh đội nhân số thấp nhất là năm người, hạn mức cao nhất là mười hai ngươi, có kinh nghiệm cộng thêm, không hạn chế đẳng cấp hạn, viễn chinh đội chỉ có thể tổ chức khi đội trưởng nhận nhiệm vụ viễn chinh đội; “Truyền thừa” vì cổ vũ chế độ lão thủ kéo tân thủ, tổ đội ít nhất hai người, hạn mức cao nhất năm người, đăng cấp chênh lệch 30 cấp mới có thể tổ chức, có kinh nghiệm cộng thêm. Kéo tân thủ thăng 1 cấp, lão thủ có thể thu được danh vọng ( theo độ khó dễ tăng cấp mà quyết định. Phong: ví dụ kéo từ cấp 10 lên cấp 11 được 5 điểm danh vọng, cấp 60 lên 61 thì được 50 điểm…).
Bốn, tăng nhiệm vụ viễn chinh đội, có thể nhận tại Mạo Hiểm Giả Công Hội, nhiệm vụ thưởng danh vọng và đạo cụ.
Năm, tăng trang thảo luận và nhắn lại trực tuyến trên Thiên Vận. Sử dụng phương pháp: trong lòng mặc tưởng “Tư liệu” hoặc “Nhắn lại” .
Sáu, phân cấp lãnh địa. Lãnh địa người chơi chiếm đoạt được chia làm 5 cấp, phân biệt là: thổ địa, thôn trang, thành trấn, thành thị, quốc gia, từ thấp đến cao. Sau khi lãnh địa bị chiếm ( tức lãnh địa đổi chủ ) thì đẳng cấp lãnh địa sẽ giảm một cấp, đại bộ phận NPC lãnh địa giảm xuống cấp thôn trang.
Bảy, số lượng và đằng cấp của quái vật công thành phụ thuộc vào cấp bậc lãnh địa, đẳng cấp lãnh địa càng cao quái vật càng mạnh.
Tám, xét thấy việc lén giao dịch Thiên Vận tệ đang ngày càng nghiêm trọng, hiện mở ra ngân hàng giả thuyết, người chơi có thể dùng tiền mặt đổi thành Thiên Vận tệ, nhưng không phục vụ đổi Thiên Vận tệ sang tiền mặt, vẫn là phương thức dùng hóa đơn nhận hàng. Mỗi một lần giao dịch thành công sẽ thu 3% thuế giao dịch (theo kim ngạch mà định ra) tỉ suất hối đoái đối chiếu giá thị trường.
Chính, vì chúc mừng Thiên Vận mở Tử Vong đại lục, phía chính phủ Thiên Vận tương tổ chức một loạt các cuộc thi đấu, phân biệt là: thi đấu PK 1 vs 1, lôi đài thi đấu 3 vs 3, thi đua kỹ năng chức nghiệp sản xuất ( thiết kế trang phục, trù nghệ… phần thưởng là các thần binh lợi khí… ), cùng với thi đấu đoàn thể. Tình hình cụ thể sẽ công bố vào ba ngày sau.
Lần này không hổ cập nhật quy mô lớn nhất Thiên Vận, có thêm thật nhiều thứ hữu dụng. Như là viễn chinh đội, có hình thức tổ đội này, chúng ta sẽ không còn vì có quá nhiều thành viên mà chia thành hai tổ ( tuy rằng quy định nhất định phải nhận nhiệm vụ viễn chinh đội mới có thể tổ đội, nhưng tiếp xong không nhất định phải làm ); còn có thảo luận trực tuyến, có cái này, sau này muốn tra tư liệu sẽ không cần logout ra ngoài truy cập phiền phức như vậy.
Còn có sòng bạc, không biết trong thành chúng ta có nên xây dựng một sòng bạc không nhỉ? Nói đến cái này…
“Được rồi.” Ta hỏi Nửa Cuộc Đời, “Sau khi phân cấp lãnh địa, Ngân Chi Vô Hạn thành chúng ta là cấp nào?”
“Cấp thành trấn.” Nửa Cuộc Đời trả lời: “Ta đã tra qua, chỉ có chúng ta và Kính Nguyệt Thành của Phù Vân Kính Nguyệt đạt cấp thành trấn, thành của tên tiểu nhân Tiêu Dao Công Tử đạt cấp thành thị, còn lại đều là cấp thôn trang.”
“Đại khái bởi vì chỉ có hai người chúng ta thu thập đạo cụ nhiệm vụ nhận được lãnh địa, cho nên không tính là đổi chủ, hơn nữa lại do chúng ta xây dựng, cho nên mới là cấp thành trấn đi. Tiêu Dao bọn họ công chiếm thành thị, còn những thành khác vốn đẳng cấp thôn trang giảm thành thổ địa, tiếp tục trải qua kiến thiết, cho nên mới là cấp thôn trang.”
“Ta cũng vậy nghĩ như vậy.” Nửa Cuộc Đời gật đầu, hỏi tiếp: “Được rồi! Ngươi còn chưa nói cho ta biết…”
“Phía chính phủ Thiên Vận không phải vẫn không tán thành mua bán Thiên Vận tệ sao?” Ta nhanh chóng cắt đứt lời hắn. “Như thế nào đột nhiên lại mở ra ngân hàng ảo?”
“Đại khái là do chợ đen mua bán quá ngang ngược, khó lòng phòng bị. Đã như vậy không bằng mở ra, dù sao cũng không thể trực tiếp đổi thành tiền mặt.”
“Nói cũng đúng.”
Thiên Vận tệ chính chỉ có thể đổi thành hoá đơn nhận hàng cũng không sai. Nói là nói như vậy, thế nhưng công ty chủ của Thiên Vận, “Thiên Duyết xí nghiệp” xúc giác rất rộng, cho nên hóa đơn nhận hàng Thiên Vận cũng không thể “nói” gì hơn, từ bánh bích quy, thức ăn vặt các loại , từ ô tô, nhà ở, vé máy bay… công dụng của hóa đơn nhận hàng này không khác gì chi phiếu du lịch, vì vậy có không ít chức nghiệp người chơi đến Thiên Vận đào vàng.
Ải nhân Danh Đao Môn nhà chúng ta cũng thuộc về loại đó, nghe nói hóa đơn nhận hàng trong tay hắn đã tích lũy đủ để mua ôtô, thợ rèn thật đúng là dễ kiếm tiền mà.
“Đừng nói lảng sang chuyện khác!” Nửa Cuộc Đời đưa tay khoát lên vai ta, cười vô cùng… đen tối: “Ta muốn biết chuyện sau đó.”
“Được rồi! Không biết phía chính phủ tổ chức thi đua là cái gì a, tình hình cụ thể còn phải chờ thêm ba ngày mới công bố.” Ta tiếp tục nói đông nói tây lờ đi hắn.
“Tiểu Nguyệt…” Phía sau Nửa Cuộc Đời toát ra ma trơi ( hồ hỏa? ).
“Không biết tử đại ( Tử Vong đại lục ) có gì mới, thật đúng là chờ mong…”
“Nguyệt, Phi, Ly –” Nửa Cuộc Đời nắm lấy vai kẻ cố sống cố chết giả ngu, không ngừng lắc.
—
Ai tới cứu cứu ta!
“Xin lỗi, thỉnh ngàu chờ thêm một lát.” Thiếu nữ tóc vàng mỹ lệ, ôn khiêm hữu lễ mỉm cười, bưng lên cho Sa Lợi Diệp một ly trà thơm nóng hầm hập, còn có một khay bánh quy.
“Mời chậm rãi dùng.” Thiếu nữ cười ấm áp.
“Ác.” Sa Lợi Diệp đáp nhẹ một tiếng, thuận tay cầm lấy một khối bánh bỏ vào miệng.
Bánh quy ăn rất ngon, cho dù như vậy, tâm tình Sa Lợi Diệp vẫn rất bực bội. Bởi vì, nơi nàng đang ngồi đây, kỳ thực chính là hệ thống đăng nhập Thiên Vận, cũng là phòng chờ ngàn năm.
Thiên vận không hổ là game online đứng đầu hiện nay, ngay cả trình tự chờ đăng nhập cũng làm đặc biệt như vậy.
Sa Lợi Diệp thoải mái ngồi trên ghế lạnh, tầm nhìn trước mắt thật tốt, cảnh sắc hợp lòng người, còn có NPC ôn hòa mỹ lệ vì người chơi bưng trà rót nước dọn điểm tâm. Thế nhưng, nàng, vẫn muốn login a!
Đầu tiên là cập nhật chậm đến mức dọa chết người không đền mạng, sau đó lại là xếp hàng không biết đến ngày tháng năm nào chờ truyền tống vào game, kiên trì của nàng sắp cháy sạch rồi.
Lại giải quyết xong một mâm bánh quy, nàng liếc mắt nhìn dòng thông báo “Đang kết nối”, đột nhiên, bắt đầu phát điên!
“Ta đã uống hết bốn tách trà lài, ăn năm mâm bánh quy rồi đó!” Tiểu Diệp nắm lấy vai NPC, liều mạng lắc. “Rốt cuộc đến khi nào nới cho ta login!”
“Xin lỗi, xin ngài chờ một chút.” NPC đáp lại một cách máy móc.
“Ta không muốn đợi nữa!” Từ khi nàng từ bênNhất Kiếm nghe được, trong mấy ngày bảo trì, Vô Cực đã đi tìm Nguyệt hẹn hò, lần đầu tiên nàng mong chờ trò chơi mau mau mở ra a. Nàng muốn login, muốn hảo hảo thăm dò xem hai người đó sau khi hẹn hò thì có phát sinh chuyện-gì hay không.
“Ta muốn login!” Thật vất vả chờ đến khi Thiên Vận mở cửa, nhưng vẫn không thể login, Tiểu Diệp thật muốn hung hăng xoay rụng đầu NPC xinh đẹp kia. Được rồi… Nếu như đó là một mỹ thiếu niên thì nàng có thể tha cho hắn một lần…
“Ta muốn ngoạn trò chơi! Ta muốn biết hai người bọn họ phát triển đến đâu a — “
Dù sao cũng chẳng ai nhìn thấy, Tiểu Diệp cũng không thèm để ý hình tượng mà điên cuồng hét lên.
Đã kết nối hệ thống… Hệ thống đang đăng nhập…
Có lẽ lão thiên gia đã nghe thấy tiếng lòng ( điên cuồng hét lên? ) của Sa Lợi Diệp, phòng chờ rốt cuộc đã được kết nối.
“Muôn năm! Vào được rồi.” Tiểu Diệp hào hứng lớn tiếng hoan hô.
“Login! Login ngoạn Thiên Vận!”
“Chờ lâu lắc mới kết nối, thực sự là tức chết người đi được!” Tiếng lầm bầm của Tiểu Diệp truyền đến từ cửa phòng thành chủ thất, ta quay đầu nhìn sang, chỉ thấy nàng phồng má, giận dữ bất bình oán giận, “… Mỗi lần cập nhật xong đều như vậy.”
“Hơn mười vạn người cùng chen vào mà, hơn nữa tư liệu cập nhật download xuống rất chậm.” Nửa Cuộc Đời nói: “So với mấy cái game khác đã tốt hơn nhiều lắm rồi, chí ít Thiên Vận sẽ không lag.”
“Đúng nha.” Vừa bước vào đã đưa mắt nhìn về phía ta, ngượng ngùng nói gì đó. “Không phải đã lên rồi sao? Có thể chơi thì tốt rồi.”
“Tiểu Diệp ngươi ngồi xuống trước đi, chúng ta đang thảo luận về cập nhật lần này.”
“Ác…” Tiểu Diệp cười như tên trộm, đặt mông ngồi xuống vị trí bên cạnh ta. Hành động này nhất thời khiến sắc mặt Vô Cực trở nên là lạ.
Nửa Cuộc Đời liếc mắt nhìn Vô Cực, cũng lộ ra nụ cười giống hệt tên trộm. “Được rồi, chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề lúc nãy. Mọi người nghĩ thử, trong thành chúng ta có nên xây sòng bạc không…” Còn chưa nói xong…
“Cuối cùng, cũng login được, ta có bỏ qua cái gì không?” Bạch quang chợt lóe, Thiên Lý login.
“Thật khó vào.” Nhất Phương cũng đăng nhập.
“Như vậy tất cả mọi người đã đến đông đủ.” Tiểu Dương hài lòng gật đầu: “Có thể ra đoàn đi tìm Tử Vong đại lục!”
“Đúng vậy đúng vậy! Từ khi ta xem qua cái quảng cáo kia thì chờ mong muốn chết, còn mua một đống tạp chí về xem.” Nhất Kiếm theo sau líu ríu không ngừng .”Chúng ta mau mau xuất phát đi! Đám quái mới đang chờ chúng ta đến đánh đó!.”
“Let ‘s go!” Thiên Lý rất hưng phấn huy động hai tay.”Come on! Come on!”
“Chờ một chút! Các ngươi nói các ngươi muốn đi Tử Vong đại lục! ?” Tiểu Diệp thiêu thiêu mi, giương cao âm điệu.”Bây giờ?”
“Đúng rồi.” Nhất Kiếm đáp: “Làm sao vậy?”
“Hôm nay hay mai đi cũng được.” Ta hỏi: “Tiểu Diệp không muốn đi sao?”
“Thế nhưng, như vậy chúng ta không phải sẽ không kịp tham gia cuộc thi đấu chính phủ tổ chức sao?” Tiểu Diệp vẩu miệng hỏi.
“Không cần phải tham gia.”
“Sao lại có thể như vậy!” Tiểu Diệp đột nhiên kích động địa giữ lấy vai ta.
“PVP nha! Cỡ nào làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào a! Nhất là xem hai người dễ nhìn đánh nhau trên lôi đài. Tưởng tượng một chút, hai người yêu nhau, nhưng bởi vì số phận an bài ( đối thủ trận đấu là hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên ) phải đối lập, đây là chuyện thê mỹ cỡ nào a! Vì sao không tham gia?”
“Chúng ta vốn không có ý định tham gia thi đấu.” Nhất Phương nhàn nhạt nói: “Bất quá nếu Tiểu Diệp ngươi muốn tham gia, có thể ở lại.”
Vô Cực nói tiếp: “Trong lúc thi đấu thì người chơi đi tìm Tử Vong đại lục sẽ ít hơn, không cần cùng người khác thưởng quái.”
“Ô ô!” Tiểu Diệp thất vọng cụp tai mèo, thoạt nhìn cực kỳ ủy khuất. “Thực sự không tham gia sao?” Mắt to ngập lệ quang.
“Ít giả bộ.” Nửa Cuộc Đời trở mình xem thường, quyết định không để ý tới nàng. “Mặc kệ, chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề vừa rồi…”
“Người xấu, các ngươi là đám người xấu không hiểu lãng mạn là gì!” Tiểu Diệp rất ủy khuất ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn, bộ dáng thật đáng thương.
“Nguyệt Nguyệt…” Tiểu Diệp quăng mật ngữ cho ta.”Tham gia đi…” Đáng thương hề hề.
“Này…” Ta bất đắc dĩ địa cười khổ. “Thành thật mà nói, ta cũng không muốn tham gia.”
“Vì sao?” Tiểu Diệp bất khả tư nghị nhìn ta.”Nguyệt Nguyệt không thích PK?”
“Không phải không thích.” Thời gian ta luyện Minh Nguyệt, chính là một tên cuồng PK nha, làm sao lại không thích PK!
“Mà là chức nghiệp hiện giờ không thích hợp.” Đừng nói là chức nghiệp ẩn giấu vu linh giả không tiện cho nhiều người biết được, chỉ cần là hệ tinh thần, liền không thích hợp tham gia PK.
Trong hệ tinh thần, pháp sư, kết giới sư hoặc phù chú sư, lúc thi triển pháp thuật nhất định phải mất một thời gian dài để niệm chú ngữ ( chú ngữ của phù chú sư so ra là ngắn nhất, nhưng vẫn cần thời gian niệm chú ), luyện công có người chắn quái vật còn có thể chậm rãi niệm, nhưng PK thì, đối thủ có thể thừa dịp pháp sư niệm chú không hề phòng bị ( hơn nữa còn không thể di động ), hết sức đơn giản KO rụng pháp sư.
Cho nên, trừ phi là có song tu chức nghiệp hệ chiến đấu, bằng không trên sân PK căn bản không nhìn thấy thân ảnh hệ tinh thần ( ngoại trừ thi đấu đoàn trận ).
“Huống chi, Vô Cực hình như rất muốn đi Tử Vong đại lục…”
Ý của những lời này chính là, bởi vì Vô Cực muốn đi, cho nên y cũng nhất định phải đi. Tiểu Diệp khó có khi nén giận, hai cái người này tình cảm tốt như vậy để làm chi a.
Từ từ, nói như vậy… nàng vẫn còn một biện pháp có thể dùng…
Mọi người tiếp tục thảo luận, mà Sa Lợi Diệp vẫn tiếp tục ngồi xổm trong góc nhà vẽ vòng tròn, chỉ là nếu có người chú ý đến, sẽ phát hiện trên khuôn mặt đang cúi xuống ấy chứa đựng nụ cười xấu xa.
Nửa tiếng sao, thảo luận rốt cục đã kết thúc.
“Quyết định như vậy đi, tối mai tập hợp đi tìm Tử Đại.” Nửa Cuộc Đời tóm lại: “Giờ mọi người đi xung quanh nhìn xem, cập nhật xong có cái gì thú vị không.”
“Đổ thành đoàn –GO!” Nhất Kiếm hô to.
“Let’s go!” Thiên Lý và Tiểu Dương lập tức phụ họa. Trong lúc Nửa Cuộc Đời thao thao bất tuyệt nói một đống thứ, có ba kẻ không biết có nghe lọt tai được câu nào hay không, đã sớm len lén thảo luận đi đến đâu chơi thì vui nhất.
“Cẩn thận đừng để thua cả quần.” Nửa Cuộc Đời cười nhạt. Tểu hài tử chết tiệt! Dám không cẩn thận nghe hắn nói!
“Chúng ta đi một vòng trong thành, xem xem xây sòng bạc ở đâu thì tốt.” Nguyệt nói.
“Ân.” Vô Cực đưa tay đặt lên vai Nguyệt, cười nhẹ.”Đi thôi.”
Nửa Cuộc Đời và Nguyệt chân sau vừa bước ra khỏi cửa lớn, trong khoảnh khắc Vô cực nhấc chân lên cùng đi ra ngoài, Sa Lợi Diêp nguyên bản đang làm vật trang sức trong góc tường đột nhiên nhảy lên, kéo Vô Cực lại.
“Vô Cực lão đại, người ta muốn nói chuyện với ngươi…”
Tiểu Diệp hạ giọng, thần bí hề hề nói nhỏ với Vô Cực mấy câu.
Chỉ thấy vẻ mặt của Vô Cực càng đổi càng kỳ quái, sau đó hắn giật lại cự ly giữa mình và Tiểu Diệp, híp nửa mắt, đầu tiên là trừng Tiểu Diệp, sau đó lại nâng mắt, nhìn chằm chằm vào Nguyệt.
Một lúc lâu, hắn mới mở miệng…”Chúng ta vẫn nên lưu lại tham gia thi đấu.”
A? Đây là có chuyện gì? Mọi người há hốc mồm.
—-
Nhà hàng Thúy Hà Lâu đại danh lừng lẫy của Ngân Chi Vô Hạn thành, trong một gian bao sương nào đó, có ba nữ nhân tụ cùng một chỗ, đang bàn tán chủ đề mà người địa cầu không biết…
“Cho nên, Vô Cực đã nói sẽ lưu lại?” Một nữ thú nhân có mái tóc ngắn màu đen bù xù, đẩy đẩy gọng kính mà đỏ tươi trên mặt, lười nhát nói: “Làm được lắm.” Trong giọng nói một chút ý tứ khích lệ cũng không có.
“Tiểu Diệp thật lợi hại!” Nữ tế ti tóc hồng mắt xanh lục ngồi bên cạnh, ý khích lệ của nàng lại rất rõ ràng. “Vậy có thứ hay để xem.”
“Đúng rồi!” Sa Lợi Diệp hưng phấn lắc lắc đuôi mèo.”Có thứ cực đẹp để nhìn.”
Nữ thú nhân quăng một nhúm bỏng ngô vào miệng, mập mờ không rõ nói: “Tiểu Diệp ngươi là tài phùng sư, vậy thì làm vài kiện y phục đặc biệt đi, hắc hắc… Một hòn đá ném hai con chim a!” Lại ăn một nhúm bỏng ngô.
“Hi Thượng, lúc nói chuyện không được ăn.” Nữ tế ti quở trách.
“Biết rồi!” Hi Thượng lắc lắc đôi tai mèo giống hêt Sa Lợi Diệp, trả lời lấy lệ, ngược lại tấn công một đống khoai tây chiên.
“Mai Vân.” Tiểu Diệp nói với nữ tế ti: “Ngươi phải giúp ta thu thập nguyên liệu a!” Nàng thật sự không kỳ vọng Hi Thượng lười biếng sẽ hỗ trợ.
“Không thành vấn đề.” Mai Vân mỉm cười: ” Cứ giao cho ta.”
Hi Thượng ló đầu ra từ đống thức ăn, quỷ dị cười.”Hắc hắc hắc hắc…”
“Hắc hắc hắc hắc…”
Không biết là ai, cũng phát ra tiếng cười quỷ dị khủng bố,
Kia, sao, rốt cuộc Sa Lợi Diệp nói gì với Vô Cực?
“Vô Cực lão đại, người có có chuyện muốn nói với ngươi.” Sa Lợi Diệp thấp giọng mật cho Vô Cực.
“Nói.” Vô Cực trả lời rất dứt khoát.
“Lão đại ngươi thế nào lại sợ phiền toái mà không tham gia thi đấu ni? Ngươi phải biết rằng, trong lúc chiến đấu chính là lúc nam nhân phát huy mị lực lớn nhất của mình a.”
Vô Cực thiêu thiêu mi, “Vậy thì sao?”
“Ngươi ngẫm lại đi, lúc ngươi mạnh mẽ đánh ngã kẻ thù, cái tư thế oai hùng sở hướng vô địch kia, hấp dẫn người bao nhiêu a!” Đối với tầm mắt lạnh lùng của Vô Cực, trong mắt Sa Lợi Diệp lại tỏa ra tinh hỏa vô cùng sáng lạn.
“Nguyệt Nguyệt nhìn thấy nhất định sẽ càng sùng bái ngươi! Ngươi có muốn suy xét lại một chút không, lưu lại tham gia thi đấu thôi!”
“…” Tuy Vô Cực không nói gì, thế nhưng hắn thật sự có điểm động tâm.
Thử hỏi có người nào đang yêu, ai không nỗ lực để làm người trong lòng càng thêm yêu thích mình?
Mà hắn hiện tại chỉ cần báo danh tham gia thi đấu, giết đối thủ, có thể càng được Nguyệt xem trọng. Nghĩ như vậy, đề nghị của Tiểu Diệp thật sự là rất động lòng người.
“Còn có nha!” Tiểu Diệp lại hạ thuốc nặng đô một chút. “Người ta cũng có thể lưu lại tham gia cuộc thi tài phùng sư, ta có thể thuyết phục Tiểu Nguyệt làm người mẫu cho ta!” Hiệp giờ Tiểu Diệp cảm thấy, ngắm Nguyệt Nguyệt mặc y phục tự tay mình thiết kế, so với thi đấu còn làm người ta chờ mong hơn.
“Người ta nhất định sẽ để Tiểu Nguyệt mặc kỳ bào (sườn xám) duyên dáng hoặc là vũ y phiêu phiêu, nhất định rất rất rất đẹp!” Tiểu Diệp chỉ cần tưởng tượng, đã cảm thấy đó nhất định là một bức tranh cực hạng cỡ nào a.
“Nếu Nguyệt mặc như vậy đi gặp người khác!” Vô Cực phút chốc lui lại một bước, lam mâu khẽ híp, lạnh lùng trừng Sa Lợi Diệp.”Ngươi nghĩ ta sẽ đáp ứng sao?”
Tiểu Diệp vội nói: “Đương nhiên là chỉ cho mình ngươi xem!” Nàng cũng không muốn đột tử đầu đường.
Vô Cực dừng một chút, sau đó nâng mắt.
Nguyệt nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, Vô Cực thẳng tắp nhìn Nguyệt lộ ra biểu cảm khả ái như thế.
… Hắn hoàn toàn bị đề nghị của Tiểu Diệp đánh động.
Kỳ thực, từ từ rồi đến Tử Đại cũng được…
“Vậy là các ngươi quyết định đợi thi đấu xong mới đi Tử Đại?” Tàng Đao nghiêng người né công kích của một con Thứu Sư ( quái vật đầu sư tử mình chim, cấp 102, động vật hệ phi hành ), hỏi tiếp: “Sao đột nhiên Vô Cực lại muốn tham gia thi đấu?”
“Không biết.” Ta buff máu cho Tàng Đao.”Tập trung đánh quái đi! Đừng chỉ nói nói.”
“Xin lỗi.” Tàng Đao hướng ta xin lỗi, lập tức phất tay cho một đao vào bụng Thứu Sư, thừa dịp Thứu Sư ăn đau gào thét thì nhẹ nhàng nhún người, nhảy lên lưng nó, chủy thủ sắt bén đâm vào gáy Thứu Sư, trong nháy mắt kết thúc sinh mệnh nó. Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, như nước chảy mây trôi, rất đẹp.
“Vô Cực cũng chưa nói rõ ràng, chỉ nói chờ công bố phần thưởng thi đấu rồi xem xem.”
“Ngày mai sẽ công bố a.” Tàng Đao nói.
“Nói đến cái này, Tàng Đao ngươi muốn tham gia thi đấu sao?” Ta cúi đầu lục tìm chiến lợi phẩm Thứu sư rớt, thuận miệng hỏi.
“Nguyên bản không phải rất muốn… Thế nhưng hiện tại suy nghĩ.”
“Có ý gì?”
“Ta muốn đánh bại một người.” Tàng Đao nói xong, xoay người tiếp tục đánh một con Thứu Sư khác gần đó.
“Ai a?” Lời vừa ra khỏi miệng, ta lập tức hối hận.
Nghe thấy ta hỏi, Tàng Đao sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại nhìn phía ta, cười ấm áp, không trả lời…
Nụ cười và hình ảnh của Tàng Đao, giống như gió mát mùa xuân, khiến người ta cảm thấy phi thường ấm áp, thoải mái. Thế nhưng, gần đây trong nụ cười ấy lại nhiều hơn một tia chua xót, như có như không… chua sót rất nhạt rất nhạt.
Nguyên nhân, ta biết, vì vậy cái gì cũng không có biện pháp làm.
Sáng sớm, Vô Cực gọi điện thoại cho ta, nói hôm nay hắn và Nửa Cuộc Đời không thể login. Để ta sắp xếp thời gian tham gia hoạt động phía chính phủ tổ chức, hai người bọn họ trước phải đến công ty làm cho xong công tác. Những người khác trong đoàn cũng bởi vì đi làm hoặc đi học nên vắng mặt hết ( ta thật đúng là một con mễ trùng nhàn nhã a ), ta chỉ đánh một mình đến khu luyện công đánh Thứu Sư. Không nghĩ tới, vừa vặn gặp Tàng Đao cũng đang đánh Thứu Sư làm nhiệm vụ ( nhiệm vụ thu thập đạo cụ: thu thập lông vũ Thứu Sư ).
Nhìn biểu tình Tàng Đao có chút thụ sủng nhược kinh, ta thực sự không đành lòng cự tuyệt lời mời tổ đội của hắn…
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Tàng Đao thấy ta đờ ra, quan tâm hỏi.
“Đang suy nghĩ vấn đề vừa rồi.” Ta nói dối: “Sao Vô Cưc đột nhiên muốn tham gia thi đấu? Hắn là một người ghét khoe khoang, rất sợ phiền phức.”
“Mấy ngày nay diễn đàn có thảo luận vấn đề này, đoàn thể thi đấu tựa hồ không phải thi đấu PK đoàn thể như chúng ta tưởng tượng.” Tàng Đao nói: “Hình như là loại phương thức thi đua khác, nghe nói phần thưởng rất tốt.”
“Ân, ta cũng có nhìn qua, trên diễn đàn chín người mười ý cãi ầm lên, ồn ào dữ lắm!”
“Dù sao, ” Tàng Đao sang sảng cười, “Ngày mai sẽ biết.”
“Đúng rồi!” Ta cũng cười: “Giờ luyện công trước đi. Ngươi còn thiếu mấy cái lông vũ?”
Khi chúng ta đang luyện rất vui vẻ thì tiếng kêu vượt qua high-decibel của Tiểu Diệp đột nhiên vang lên trên kênh đoàn.
“Nguyệt Nguyệt mau tới. Mau tới mau tới nhé!” Thật không biết vì sao nàng lại kích động như vậy.
“Tiểu Diệp? Ngươi không đi học sao?”
“Chuyện này không trọng yếu! Nguyệt Nguyệt ngươi mau tới thành chủ thất là được.”
Đi học không trọng yếu? Những lời này của Tiểu Diệp mà để Vô Cực nghe được, nhất định sẽ bị hắn mắng chết. Vô Cực không thích người trong đoàn cúp tiết trốn học ngoạn game.
“Thế nhưng ta đang luyện công.”
“Một lát nữa rồi luyện đi! Không phải hôm qua ta đã nói với ngươi rồi sao, ta và mấy bằng hữu tài phùng sư muốn tham gia thi đấu, muốn ngươi làm người mẫu cho chúng ta.”
“Ân…” Tuy rằng ta không hiểu Tiểu Diệp vì sao lại tìm một người chẳng có vóc dáng gì như ta làm người mẫu, thế nhưng ta không chịu được thỉnh cầu ( làm nũng ) của nàng, không thể làm gì khác hơn là phải đáp ứng.
“Chúng ta đã may xong y phục rồi, Nguyệt Nguyệt mau về đây mặc thử đi! Như vậy mới biết được phải sửa thế naog.” Tiểu Diệp vội vã nói.
“Ác, được rồi.” Nếu như đã đáp ứng với người ta, cũng đành phải đi thôi. Dù sao đạo cụ nhiệm vụ của Tàng Đao cũng đã thu thập đủ, ta liền cáo từ Tàng Đao.
“Tàng Đao đại ca, Tiểu Diệp tìm ta, ta về trước.”
“Ân… Cẩn thận một chút. Muốn ta trở về cùng không?”
“Không cần đâu, cảm ơn ngươi theo ta luyện công.” Ta phất phất tay, xoay người ly khai.
Mới vừa đi vài bước, Tàng Đao đột nhiên gọi ta lại.
“Phi Ly!”
“Có việc gì?” Ta dừng lại cước bộ, quay đầu lại hỏi.
Tàng Đao hé miệng, muốn nói lại thôi. “Ta…”
Ta đột nhiên cảm thấy mình không muốn nghe những lời kia, có loại xung động muốn quay đầu bỏ chạy.
“Ta…”
“Ân?” Ta nhìn, biểu tình có chút khẩn trương.
Tàng Đao ngưng mắt nhìn ta, lộ ra nụ cười chua xót, sau đó, “Không có gì…” Hắn nói tiếp: “Gần đây tổ đội chúng ta vừa thu nhận một tế ti, hôm nào giới thiệu cho ngươi quen biết.”
“Tốt.” Ta cười, thở dài một hơi.
—-
Trong lòng Tàng Đao thở dài thật sâu.
Hắn nghĩ, hắn hình như vẫn nhìn bóng lưng Nguyệt.
Chỉ có thể nhìn bóng lưng…
Lạc Hồn đột nhiên xuất hiện gần Tàng Đao. “Quyết định không nói?”
“Nói hay không, đều như nhau.” Nói hay không đều không có có gì quan trọng… Thôi đi.
Tàng Đao cho Lạc Hồn một nụ cười cảm kích. Nguyên bản Lạc Hồn và hắn cùng đánh Thứu Sư thu thập đạo cụ nhiệm vụ, không ngờ lại gặp Nguyệt. Lạc Hồn không nói hai lời chạy đi chỗ khác đánh quái, để hắn có cơ hội một mình cùng với Nguyệt.
Tuy rằng cuối cùng vẫn không nói nên lời, thế nhưng…
“Có một số việc chắc chắn không thể thay đổi.” Tâm tình của mình… dành cho Nguyệt.
Mặc kệ đối phương có biết hay không, vẫn luôn tồn tại.
“Loại sự tình này, chân phiền phức…” Trong giọng nói của Lạc Hồn có cất giấu một tia buồn bực khó có thể phát hiện.
“Nhất Kiếm gần nhất đều ngâm mình trong đổ thành, không hề tới làm phiền ngươi.” Tàng Đao mạc danh kỳ diệu quăng ra một câu, “Sao ngươi thoạt nhìn hình như càng buồn bực hơn? Cảm thấy không thích hợp?”
“Không có, như vậy bên tai thanh tĩnh hơn.” Lạc Hồn khẩu thị tâm phi nói.
“Ha hả a.” Giấu nhận nở nụ cười.
Cải biến không được.
Sẽ không cải biến được…
Tàng Đao rất vô lực, thế nhưng hắn sẽ không hối hận.
——–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...