Tàng Đao nghe nói trong thành đang cần kiến trúc sư xây dựng tường thành và đạo tặc thiết trí cơ quan, hắn liền xung phong nhận việc nói muốn gia nhập. Sau khi cùng hắn thảo luận, ta quyết định thỉnh hắn hỗ trợ kiến thiết kênh đào quanh thành ( dưới kênh đào thiết lập các loại cạm bẫy ngăn cản địch ).
Nói với mọi người đang bận rộn bày trí nhà mới, ta dẫn Tàng Đao ra ngoài thành. Trên đường, còn tiện đường ( kỳ thực không thể nào tiện đường ) dẫn hắn tham quan toàn bộ Vô Hạn thành.
Nghe ta hưng phấn giới thiệu về Vô Hạn thành, Tàng Đao cảm khái: “Ngươi thực sự rất thích Vô Hạn thành ni.”
“Đúng vậy.” Trên mặt ta hiện lên vẻ đắc ý. “Đây là tòa thành ta cùng Vô Cực bọn họ một tay xây dựng lên. Bất luận là thu thập đạo cụ nhiệm vụ hay là thiết kế quy hoạch đường xá rắc rối, về sau lại quản lý, thủ thành, ta đều hao hết tâm lực, tòa thành này, là kiêu ngạo của ta, là chứng cứ chứng minh ta tồn tại.”
Ta nhìn lá cơ quân đoàn tung bay trên đỉnh tháp thành chủ xa xa.
“Cũng là nơi ta trở về…”
—
Tàng Đao nghĩ, mình có thể hiểu được sự kiêu ngạo cùng chấp nhất y đối với tòa thành này. Khi đó ánh mắt Nguyệt mờ mịt ngóng nhìn về phía chân trời xa xôi, hiện giờ, rốt cuộc đã định sở (bình yên, cố định).
Chỉ là… khiến Nguyệt chấp nhất như vậy, thực sự chỉ có tòa thành xinh đẹp này thôi sao?
Nghĩ tới đây, tim hắn bất chợt… chùn xuống.
—
“Tòa thành này… rất đẹp…” Tầm mắt Tàng Đao lướt theo ta, cũng nhìn cờ hiệu Ngân Chi Vô.
Một ma pháp hình tròn đồ đằng màu vàng kim được thêu trên nền cờ đỏ sậm, Vô Cực từng nói qua, đó là chú văn ma pháp quang hệ cấp 9 [Húc Nhật Cực Quang], tượng trưng Ngân Chi Vô giống như thái dương, cho dù có hạ xuống cũng sẽ dâng lên lần thứ hai, vĩnh tục, bất suy.
Mang lại ánh sáng, và hơi ấm….
“Đây cũng là thành của Tàng Đao.” Ta nhìn hắn.”Là tòa thành của chúng ta.”
“Không sai!” Tàng Đao giương lên nụ cười ôn hòa, “Cho nên ta cũng sẽ dốc toàn lực bảo vệ nó!”
Ta cho hắn một nụ cười sáng lạn, nói: “Giờ ta mang ngươi đến nơi làm cạm bẫy.”
Kết quả còn chưa đến bìa rừng lấy trúc làm cạm bẫy, nửa đường ta thu được mật ngữ của Tiễn Tiễn, hắn nói có chuyện gấp tìm ta, muốn ta lập tức đến nơi hắn nói. Ta không có ý bỏ lại một mình Tàng Đao, không thể làm gì khác hơn là mang theo hắn đi tìm Tiễn Tiễn.
“Tiễn Tiễn… Ngươi ở đâu a?” Ta đi tới địa điểm trong lời của Tiễn Tiễn, nhưng không thấy người đâu.
“Kỳ quái… Không thấy bằng hữu ngươi.” Tàng Đao cũng giúp ta tìm, nhưng vẫn không thấy được nửa bóng người.
Không sai, là ‘không có nửa bóng người’ bởi vì nơi Tiễn Tiễn muốn ta tới chính là góc chết sau lưng những thương điếm cao lớn, ngoại trừ những cặp tình nhân muốn tới yêu đương vụng trộm ( hoặc thi thể bị vứt bỏ ) thì không có người khác tìm đến.
Ta chỉ đành mật hắn: “Tiễn Tiễn… Ta tới rồi, không thấy được ngươi.”
“Ở đây… Ở đây…” Tiếng nói non nớt của Tiễn Tiễn truyền ra từ khe hở của hai tòa kiến trúc.
Ta theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tiễn Tiễn lộ ra cái đầu nho nhỏ từ chỗ tối.”Ngươi trốn ở đó để làm chi?” Ta bật cười.
“Có nguyên nhân mà!” Tiễn Tiễn ủy khuất nói.
“Nguyên nhân?”
“Không nói cái này, Tiễn Tiễn có cái này tặng cho Nguyệt Nguyệt ca ca. Lần trước đáp ứng tặng cho ca ca vật phẩm trang sức thật tốt đó!”
Lần trước? Hình như thực sự có chuyện như vậy, lúc đó ta chỉ thuận miệng nói một chút, không ngờ Tiễn Tiễn lại làm thật.
Ta vội vàng nói: “Điều này sao không biết xấu hổ, không cần phiền phức như vậy!”
“Tiễn Tiễn đặc biệt làm riêng cho Nguyệt Nguyệt ca ca nga.” Tiễn Tiễn vẫu cái miệng nhỏ nhắn hồng nộ.”Ca ca không được từ chối…”
“Này…” Hắn đã nói như vậy, ta cũng không thể cự tuyệt. “Được rồi, vậy cảm tạ ngươi.” Ta dự định sẽ mang vài thứ ra trao đổi với hắn.
“Hắc hắc…” Tiễn Tiễn cười ngọt ngào: “Phượng Phượng, chúng ta qua đó.”
PhượngPphượng?
Một thiếu niên có mái tóc dài kim hồng ôm Tiễn Tiễn đi ra từ khe hở, thiếu niên kia thoạt nhìn có vẻ yếu đuối. Hắn nhàn nhạt cười khẽ, tựa đầu trên vai Tiễn Tiễn..
Ta hỏi: “Hắn là?”
“Nguyệt Nguyệt ca ca ngươi đã từng gặp a!” Tiễn Tiễn nói: “Hắn là Tụ Bảo Bồn của Tiễn Tiễn.”
“Tụ Bảo Bồn! Hắn là sủng vật của ngươi!” Ta nhớ Tụ Bảo Bồn hẳn là một con hổ màu vàng kim đốm hồng nhìn rất hung mãnh a, sao biến thành hình người lại trở nên thế này?
“Không sai a… Hắn chính là Phượng Phượng.”
Trên đầu thiếu niên ôn nhu xác thực có ba chữ nhỏ màu vàng kim hiểu hiện [Tụ Bảo Bồn].
Nghe nói Tụ Bảo Bồn là do Tiễn Tiễn đào ra từ trong thi thể quái, có lẽ là sủng vật có công năng đặc thù gì đó không biết chừng, chỉ là trước đây chưa thấy dạng người của nó, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc.
“Đây là trang sức Tiễn Tiễn tặng cho Nguyệt Nguyệt ca ca nga…” Tiễn Tiễn cười ngọt ken két, vì được Tụ Bảo Bồn ôm lấy mà chân nhỏ lắc a lắc giữa không, rất là đáng yêu.
“Cảm tạ.” Ta tiếp nhận vật phẩm Tiễn Tiễn giao dịch tới. Quan sát. Là bông tai Mục Phỉ Cơ Chi Thạch cấp 1SS, trí lực +10, tinh thần +10, gai trị ma lực hạn mức cao nhất tăng 50%.
“Đáng tiếc bên Phiêu nơi đó không có nguyên liệu tốt, bằng không Tiễn Tiễn nhất định sẽ làm ra trang sức phẩm cấp SSS.”
“Không… Thứ này cũng rất được rồi.” Không nghĩ tới lại là đồ tốt như vậy, làm ta thật thụ sủng nhược kinh.”Ta lấy gì đó trao đổi với ngươi ha!”
“Không cần!” Tiễn Tiễn chớp chớp mắt to ngập nước.”Tiễn Tiễn muốn tặng cho Nguyệt Nguyệt ca ca!”
“Như vậy không tốt lắm. Hay là ta cho đệ một ít nguyên liệu quý hiếm.”
Ta nghĩ luyện kim thuật sĩ hẳn sẽ có hứng thú với nguyên liệu trân quý, hẳn Tiễn Tiễn không cự tuyệt.
“Ta muốn tặng!” Hắn kiên quyết nói.
“Thế nhưng…”
Tiễn Tiễn đưa tay cắt đứt lời ta.”Nhỏ giọng chút!” Hắn dựng thẳng lên đôi tai hổ xù lông, cẩn thận lắng nghe gì đó.
Đột nhiên, đám lông mao trên tai hắn lập tức dựng đứng.”Nguy rồi! Phượng Phượng chạy mau!”
Tụ Bảo Bồn hơi gật đầu, ôm Tiễn Tiễn leo tường mà đi…
Ta mờ mịt nhìn Tàng Đao đứng bên cạnh, người này cũng dùng nhãn thần giống hệt nhìn ta.
“Sao lại thế này?”
“Không biết…”
Tàng Đao còn nói xong, chúng ta liền thấy Phiêu Nhiên cưỡi sủng vật của hắn ( sủng vật của Phiên Nhiên là do hắn tạo ra, cho nên có thể cưỡi ), hấp tấp bay về phía chúng ta ( sủng vật hắn di động là phiêu phiêu trên không trung ).
“Người đâu?” Không đầu không đuôi hỏi một câu.
“Ai?” Ta khờ mắt.
“Lại để hắn chạy thoát!” Phiêu Nhiên đấm đấm Slime màu tím đen nhuyễn hồ hồ dưới thân, căm giận quát: “Tên tiểu quỷ chết tiệt!”
Hắn không phải đang nói Tiễn Tiễn chứ?
“Gia tốc thuật.” Hắn nói với một tế ti mặt búp bê tóc tím dài đến thắt lưng đứng phía sau: “Lần này nhất định phải bắt được hắn! Dám lấy đồ đạc của ta.”
Tật phong thuật vừa lên thân, Phiêu Nhiên lập tức đuổi theo hướng Tiễn Tiễn rời đi. Mà tế ti đáng thương không có sủng vật phía sau thì cố hết sức bay qua vách tương, theo sát Phiêu Nhiên.
“… Tàng Đao “
“Ân?”
“Ta cảm thấy không nói được gì.”
“Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi.”
“…” Ta bắt đầu hoài nghi nguyên liệu làm ra Mục Phỉ Cơ Chi Thạch là ở đâu mà tới.
“Ngươi không phải muốn dẫn ta ra ngoài thành sao? Chúng ta đi thôi.”
“Ác…” Ta từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng dẫn đường cho Tàng Đao.
—-
Ở cửa thành, bọn họ trùng hợp gặp được Vô Cực đang muốn trở về thành.
Vô Cực đi về phía bọn hắn.”Sao ngươi lại đến đây?”
“Ta mang bằng hữu ra ngoài thành.” Nguyệt nói.
“Tàng Đao…” Nguyệt lôi kéo cánh tay hắn, cười tươi tắn thay hai người giới thiệu, “Hắn là đội trưởng kiêm thành chủ của chúng ta, Húc Chi Vô Cực.”
Tàng Đao cười ấm áp đối Vô Cực gật đầu.”Xin chào.”
Sau đó Nguyệt nói với Vô Cực: “Hắn là Tàng Đao ta đã đề cập với ngươi, hắn muốn giúp đ chúng ta dựng cạm bẫy.”
Vô Cực diện vô biểu tình nhìn Tàng Đao, “Ân…” Ngữ khí ẩn ẩn lạnh lùng.
“Vậy làm phiền ngươi.”
“Không phiền.” Tàng Đao điềm đạm cười.”Ta thật cao hứng khi có thể giúp đỡ chiếu cố Phi Ly.”
“Phi Ly? !” Vô Cực giương mi, đề cao âm lượng.
“Có cái gì sai sao?” Nguyệt hỏi, tay không tự giác lôi kéo tay Tàng Đao.
Vô Cực mị khởi lam mâu.”Không có…” Hành vi thân mật của hai người này khiến hắn cực kì phẫn nộ.
“Nếu không có việc gì, ta còn muốn làm phiền Phi Ly mang ta ra ngoài thành, chúng ta đi trước.” Tàng Đao nói, liền lôi kéo Nguyệt đi ra khỏi thành.
Vô Cực nói rằng: “Vừa lúc ta cũng muốn đến xem cạm bẫy xây dựng thế nào, chúng ta cùng đi.” Kỳ thực hắn vừa mới kiếm tra xong định trở về.
“Nếu Tàng Đao ngươi có lòng muốn giúp đỡ, ta sẽ giúp ngươi an bài một chức vị nào đó.” Vô Cực híp mắt.
“Không cần phiền phức như vậy.” Tàng Đao vẫn ôn hòa cười.
Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, hỏa hoa tung tóe kịch liệt va chạm.
Nguyệt mạc danh kỳ diệu địa nhìn hình hai người cứ như sắp xông vào đánh nhau. Đây là chuyện gì xảy ra?
Tàng Đao để Nguyệt nắm tay hắn ( kỳ thực là hắn lôi kéo Nguyệt ), bỗng nhiên kéo Nguyệt về phía hắn, Nguyệt trọng tâm không vững, ngã vào trên người hắn.
Thấy một màn như vậy, trong đôi mắt xanh của Vô Cực bắn ra quang mang nguy hiểm, Minh Nguyệt kiếm trượng nắm chặt trong tay cũng nhẹ nhẹ xẹt lên điện quang.
Trong thời khắc giương cung bạt kiếm này ( chính Nguyệt cũng không biết phát sinh chuyện gì ), kênh đoàn độtt nhiên truyền đến tiếng kêu của Thiên Lý.
“Ta nhận được nhiệm vụ rồi!” Thiên Lý nhảy nhót cao giọng kêu lớn, “Thật tốt quá… Thật tốt quá…”
“Thực sao!” Nhất Kiếm vội vàng hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
“Thật giỏi a!” Nguyệt khen thưởng Thiên Lý.”Nhiệm vụ như thế nào?”
“Ta nhìn xem đã… vừa mới thấy nhiệm vụ là tiếp liền luôn, còn chưa có xem đâu… A!”
Hắn đột nhiên kinh hô một tiếng, sau đó im bặt.
“Thiên Lý?”
“Sao ngươi không nói gì?”
“Hắn out…” Hoàng lạnh lùng mở miệng.
“Đang êm đẹp sao lại logout?” Nguyệt nghi hoặc.”Ta tự đi xem nhiệm vụ là được rồi!”
Mở bảng nhiệm vụ ra nhìn, nguyên lai Thiên Lý tiếp nhận một nhiệm vụ cấp 1A, tên gọi là 『xua đuổi ma thú 』. Nội dung đại khái là muốn chúng ta đánh đuổi đám ma thú chiếm lĩnh thôn trang nào đó.
Xem xong nội dung nhiệm vụ, Nguyệt phát giác mọi người trong đoàn đều im lặng.
“Sao các ngươi đều không nói lời nào?”
“Nhiệm vụ này…” Nửa Cuộc Đời suy yếu nói: “Chúng ta lúc trước có tiếp nahanj…” Nói cách khác là đã hủy luôn.
“Không sai!” Nhất Kiếm gật đầu: “Nhiệm vụ này phi~~~~ thường khó khăn. Ma thú kia mạnh đến mức rất biến thái!”
“Thiên Lý lần này gây họa rồi!” Danh Đao đột nhiên lên tiếng: “Hắn chết chắc!”
“Tên kia…” Nhất phương nói rằng: “Sợ tội bỏ trốn!”
Là như thế này sao?
“Vậy con quái đó… rất khó đánh?” Nguyệt nơm nớp lo sợ hỏi.
Nửa Cuộc Đời nói rằng: “Nếu như chúng ta có nguyên bộ sáo trang Thiên vận ( trang bị cực mạnh trong Thiên Vận ) có thể đánh đánh xem thử.”
“Cái loại này ai mà có a! Hiện tại ngay cả đai lưng kém nhất trong bộ sáo trang cũng chưa có người đánh được.” Nhất Kiếm thở dài.
Nhất Phương tiếp lời: “Chúng ta bị diệt toàn đội trong mấy phút… thế mà con quái kia chưa mất 1/10 máu.”
“Là… là quái vật nào?” Khủng bố như vậy.
“Gold Dragon.” Vô Cực nói. Hắn rốt cục cũng kết thúc trận chiến bằng mắt với Tàng Đao.
“Gold Dragon!” Ta kinh ngạc cực kỳ.”Không có tên tiếng Trung sao!”
“Không sai.”
Xem ra… con quái kia thực sự rất mạnh… Chỉ có quái vật phía chính phủ còn chưa chính thức mở ra mới có thể hiển thị tên tiếng Anh, mà loại quái đến bây giờ Thiên Vận vẫn chưa chính thức mở ra, chỉ có một số quái GM mạnh đến siêu cấp biến thái. Nếu là như thế, nhiệm vụ này hẳn là phải liệt vào cấp SSS chứ, sao chỉ là nhiệm vụ cấp A…
Hiện tại… Ta thật sự muốn giẫm Thiên Lý bẹp dí.
“Vậy… Chúng ta phải đánh sao?”
“Không thử mà lại buông tha, không phải tác phong của chúng ta.” Vô Cực nói: “Có lẽ sẽ giống với nhiệm vụ lang nhân kia, có cơ hội xoay chuyển.”
Vô Cực nói khiến ta đột nhiên linh quang chợt lóe, trong đầu hình như nghĩ đến cái gì. Thế nhưng ý niệm kia quá mức mơ hồ, trong lúc nhất thời không thể nắm bắt… Ta chỉ có thể gác qua một bên, dù sao lúc cần nghĩ thì sẽ nghĩ tới thôi.
“Nếu như vậy, chúng ta phải đi đánh đánh kim long (Gold Dragon) xem thử.” Nửa Cuộc Đời quyết định: “Trước tới thành chủ thất tập hợp.”
Vì vậy ta cáo từ Tàng Đao, cùng Vô Cực trở về thành chủ thất.
“Cẩn thận một chút.” Trước khi đi, Tàng Đao dặn dò: “Chờ ngươi làm xong nhiệm vụ chúng ta lại cùng nhau luyện công.”
Tại thành chủ thất thảo luận một hồi, bọn họ quyết định việc này không nên chậm trễ, lập tức xuất phát đi làm nhiệm vụ.
Trong đoàn hiện giờ có Nguyệt, Vô Cực, Nhất Kiếm, Nửa Cuộc Đời, Hoàng và Nhất Phương sáu người, vừa vặn có thể cấu thành một đội dong binh..
“Ô ô ô… Các ngươi lại gạt ta qua một bên!” Danh Đao quái thanh quái khí kêu rên.”Cũng không cho ta đi cùng các ngươi.”
“Ta chưa nói không cho ngươi đi a.” Nửa Cuộc Đời cười xấu xa: “Danh Đao tốt xấu gì cũng là một Ải Nhân chiến sĩ, trong đội có sáu người, còn có thể tổ đội thêm một người. Ngươi, đến, a!”
“Đúng vậy.” Vô Cực cũng cười rất tà ác.”Chúng ta vừa lúc thiếu một cái đệm lưng.”
“… Ta… Ta vẫn là ở nhà khai khoáng thì tốt rồi.” Đừng nói giỡn chứ, ải nhân ‘công kích’ khoáng thạch rất là lợi hại, nhưng công kích quái lại vô lực. Hệ sản xuất cấp bậc khó luyện như vậy, hắn mới không muốn không công chịu chết.
Mục đích: Thôn trang nhỏ hoang phế bị ma thú chiếm cứ.
Người ủy thác: Lão thôn trưởng vô danh hấp hối sắp chết (NPC).
Quái vật… :
Ta há hốc mồm nhìn cự long toàn thân phủ một lớp lân giáp vàng óng to bằng một tầng lầu cao năm tầng.
Quái vật kia… là thiết kế sư nào thiết kế ra vậy…
Chơi Thiên Vận lâu như vậy, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua ma vậy nào SIZE lớn như vậy, ta vốn tưởng rằng Tương Linh đã là rất lớn rồi, mà Kim Long… ước chừng lớn gấp ba lần Tương Linh. Thế này thì làm sao mà đánh a!
“Con rồng này… Có phải hơi ‘nhỏ’ rồi không?” Ta nói đạo: “Ta nghĩ chúng ta không cần đánh đâu, nó giẫm một cái là chúng ta sẽ bị ép dẹp mà chết.”
Nhất Kiếm cười khổ nói: “Lần đầu thấy nó ta cũng bị dọa nhảy dựng đó.”
“Vậy giờ thì sao?”
“Vẫn bị dọa y như vậy!”
“…”
Vô Cực quay mọi người nói: “Ta tới phân phối một chút nhiệm vụ. Một lát Nhất Phương tiến lên chắn quái, Nhất Kiếm bọc hậu. Nếu Nhất Phương trận vong, Nhất Kiếm ngươi sẽ tiếp nhận vị trí Nhất Phương, chờ Nửa Cuộc Đời giúp Nhất Phương sống lại.”
“Nguyệt ngươi triệu hồi ma thú trợ chiến, trước phải giăng kết giới phụ trợ, sau đó tủy thời buff máu phụ Nửa Cuộc Đời. Hoàng đứng bên trái, ta bên sườn phải, phóng ma pháp đơn thể (ma pháp tấn công 1 con quái) là được, tiết kiệm SP.”
“Không thành vấn đề!” Mọi người đáp.
Nói chung… Đánh trước nói sau. Nhất Phương thả cho mình một cái Thần Thánh Hộ Thuẫn cùng Khoái Tốc Hồi Huyết, Hoàng và Nửa Cuộc Đời cũng giúp hắn bỏ thêm thạch hóa bì phu, tật phong thuật và chúc phúc thuật.
Đợi được buff xong các loại ma pháp phụ trợ, Nhất Phương hít một hơi, vọt tới trước mặt Kim Long.
“Khiêu khích!” Nhất Phương quát lên, sử xuất kỹ năng Khiêu Khích hấp dẫn lực chú ý của Kim Long về phía mình.
Kim Long ngâm nga một tiếng, vung móng vuốt khổng lồ vào người Nhất Phương. Một trảo này, Nhất Phương mất đi gần 1/3 máu, Nửa Cuộc Đời nhanh tay giúp hắn buff đầy trở lại.
Vô Cực và Hoàng đứng hai bên sườn dùng ma pháp mãnh liệt oanh Kim Long, bất quá bởi vì không biết thuộc tính của quái vật, cho nên hai người lần lượt phóng ra các ma pháp các hệ ( Hoàng là phong, thổ, ám tam hệ pháp sư, Vô Cực là quang, phong, thủy tam hệ ); nếu Nhất Phương chắn quái trận vong, Nhất Kiếm sẽ lập tức xông lên, Nửa Cuộc Đời cũng lập tức niệm chú ngữ Phục Hoạt Thuật; ta cũng thỉnh thoảng lại dùng thú triệu hồi, sủng vật và phù pháp quấy rầy Kim Long công kích.
Thế nhưng, thẳng đến lúc Nhất Phương và Nhất Kiếm sống lại rồi tiếp tục nằm úp sấp mấy lượt, lượng máu của Kim Long còn chưa hao đến 1/10.
Con này rốt cuộc da dày bao nhiêu dặm a —- ta khóc!
Giữa lúc Nửa Cuộc Đời đọc chú giúp Nhất Kiếm sống lại thì dị biến nổi lên, đòn công kích nguyên bản thẳng tiến đến Nhất Phương, hình như nhận thấy được Nửa Cuộc Đời mới là “thủ phạm” khiến hai địch nhân trước mắt đánh mãi không chết, bỗng nhiên dùng sức va chạm, đụng Nhất Phương ngã xuống đất, chuyển hướng công kích về phía Nửa Cuộc Đời.
Nửa Cuộc Đời đang đọc chú vô pháp di động ( chú ngữ Phục Hoạt Thuật rất dài ), chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Long đánh tới.
Nhất Phương nhảy bật lên từ mặt đất, tựu lập tức hô to một tiếng: “Hóa Địa Vi Lao!” Chiếc khiên cùng trường kiếm trong tay lần lượt họa xuất hai hình vòng cung, trên mặt đất hiện lên những chữ viết lớn kết thành hình trụ, vừa lúc vây Kim Long vào trung tâm.
Một chiêu này, vừa lúc làm chậm lại thế tiến công của Kim Long, ta cũng nhân cơ hội lệnh Tương Linh che chắn trước mặt Nửa Cuộc Đời.
Chỉ là chúng ta đều đã quên… Hoặc là nói căn bản không biết một việc, chính là… Kim Long biết sử dụng ma pháp!
Bị pháp thuật Nhất Phương vây khốn, Kim Long chỉ là thoáng khựng lại, liền há to miệng, phun ra một quả cầu ánh sáng trắng bạc điện quang lưu, trong nháy mắt đã bắn lên người đồng loại nó – Tương Linh. Sủng vật yêu quý của ta cứ như vậy bị đốt thành tro tàn.
May mà độ trung thành của Tương Linh cao, cũng không làm phản, chỉ là bị thu hồi vào không gian sủng vật đợi sống lại.
Nhưng mà Tương Linh hi sinh cho Nửa Cuộc Đời thời gian niệm xong chú ngữ, Nửa Cuộc Đời ném một cái Trì Dũ Thuật cho Nhất Kiếm vừa sống lại, lập tức quay đầy bỏ chạy.
Tình hình chiến đấu sau đó cũng chẳng khác gì, cũng là Nhất Phương và Nhất Kiếm thay phiên chắn quái, Hoàng và Vô Cực ở một bên dùng ma pháp công kích. Bất quá, bất đồng chính là, lúc nãy Kim Long sử dụng pháp thuật lôi điện quang phong hệ, chúng ta đã biết thuộc tính nó là gì, Hoàng bắt đầu cuồng phóng ma pháp thuộc tính ám-địa, mà Vô Cực có sở học ma pháp tương đồng với Kim Long, không thể làm gì khác hơn là phóng ma pháp phụ trợ hai người chắn quái.
Chậm rãi, lượng máu Kim Long đại khái mất đi 1/10.
“Con thằn lằn to xác này rốt cuộc có bao nhiêu máu a!” Sống lại lần thứ N, Nhất Kiếm khó chịu tới mức sắc mặt trắng bệch nhịn không được oán giận, “Chúng ta đã đánh hơn hai mươi phút rồi đó!”
“Chí ít khá hơn lần trước chúng ta chỉ chống đỡ được chưa tới mười phút.” Nhất Phương sắc mặt cũng chẳng tốt hơn chút nào lạnh giọng nói.
“A!” Khi nói chuyện, Nhất Kiếm lại lần nữa đo đất. “Phiền muốn chết! Đồ bò sát chết toi.”
Nghe Nhất Kiếm liên tiếp mắng xối xả, ta nhịn không được bật cười.
“Địa Minh U Viêm!”
Hoàng vừa phóng ra một pháp thuật địa hệ phạm vi công kích lớn, một chiêu này xuất ra khiến SP tụt thấy đáy, đột nhiên phát hiện Kim Long thống khổ bị u diễm tối đen tuôn trào từ mặt đất nứt vỡ thiêu đốt, dùng một loại ánh mắt oán hận đầy quỷ dị nhìn vào bọn hắn.
Trong lòng hắn như bị gì đó hung hăng đập vào, vội vã nói rằng: “Con này có gì đó quái quái.”
“Làm sao quái?” Nhất Kiếm nằm bẹp trên mặt đất hỏi: “Sao ta không thấy?”
Ngươi là thi thể, đương nhiên không nhìn thấy…
Nhất Phương lo lắng Nửa Cuộc Đời sẽ bị công kích lần nữa, vội vã cùng Nhất Kiếm vừa sống lại một trái một phải giáp công Kim Long, không cho nó có cơ hội xuyên qua công kích người khác. Chỉ là… Chúng ta lại xem thường đầu quái thú này.
Kim Long thấy hai người bọn họ liên hợp giáp công, lập tức ngừng công kích, hai chân trước giẫm mạnh lên mặt đất, cái đầu khổng lồ ngẩng lên trời ngâm một tiếng thật dài, trong nháy mắt ấy, một cổ khí thế uy phách từ trên người nó phát ra, ép chúng ta đến mức hầu như thở không nổi.
Hệ thống thông báo! Thần thú cấp BOSS sử dụng kỹ năng Uy Nghiêm, người chơi Nguyệt Phi Ly bị choáng váng 10 giây.
BOSS có thể chia làm cấp quái thú, ma thú và thần thú. Boss cấp thần thú cực kì ít ỏi, lại có những loại kỹ năng không ai biết, Uy Nghiêm là một trong số đó ( Bạch Vũ là boss cấp quái thú ).
Trong lúc chúng ta bị choáng váng 10 giây, Kim Long lần thứ hai giết chết Nhất Kiếm đang ngăn cản bên trái, nhìn thẳng vào địch nhân có tính uy hiếp lớn nhất trước mắt nó – Hoàng, lập tức đánh tới.
Nếu như Hoàng chết, đội hình chúng ta an bài tốt sẽ rối loạn. Cho nên khi thời gian choáng váng vừa qua hết, ta lập tức gọi Bạch Vũ, Vô Cực và Nửa Cuộc Đời cũng bắt đầu tự niệm chú ngữ.
Chỉ là, tốc độ Kim Long quá nhanh, cố gắng của chúng ta căn bản không theo kịp…
Trong khoảnh khắc móng vuốt Kim Long sắp trảo xuống lưng Hoàng, Nhất Phương cắn răng một cái, hô to: “Sinh mệnh phụng hiến! Hoàn toàn phòng ngự!” Thiên Các Nhất Phương giơ cao tấm chắn, cả người lẫn khiên đều hóa thành một đạo lưu quang, bao phủ Hoàng, vừa lúc thay hắn đỡ công kích lần này.
Đây là kỹ năng đặc thù của thần thánh kỵ sĩ, hi sinh tính mạng mình giúp một đồng đội đạt được trạng thái hoàn toàn phòng ngự trong mười đợt công kích bên ngoài. Một ngày chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi sử dụng trong 10 phút tiếp theo không thể sống lại.
Hoàng nhìn thi thể Nhất Phương, lại nhìn tấm chắn trong suốt thật lớn trước mặt, một cổ hận ý cường liệt đột nhiên dâng trào. Hắn cũng không né tránh, trực tiếp đứng nguyên tại chỗ vịnh xướng ma pháp ám-địa-hỏa tam hệ uy lực cường đại nhất – “Liệt hỏa ám ngục” .
Mà Kim Long phát hiện nhiều lần công kích Hoàng vô hiệu, lập tức dời mục tiêu bắt đầu công kích Nửa Cuộc Đời, một đòn dứt điểm, đánh Nửa Cuộc Đời bay sang một bên.
“Nhất Kiếm!” Ta quát Nhất Kiếm vừa mới sống lại: “Dẫn quái qua!”
Nhất Kiếm gật đầu tỏ ý đã hiểu, quát lớn: “Kinh Thiên Nhất Kiếm!” Cả người lẫn kiếm hóa thành một đạo ngân quang vọt tới Kim Long.
Sau đó thì sao? Ta nên làm như thế nào…
Nhìn thi thể Nhất Phương, đột nhiên có điều lĩnh ngộ. Không phải ta còn có kỹ năng “Hy sinh” sao!
Liếc nhìn về phía Nửa Cuộc Đời đang đứng lên giúp Nhất Kiếm buff máu. Còn lại giao cho hắn nhất định không thành vấn đề!
Ta thả một số kết giới lên Kim Long, thấp giọng: “Hy…”
“Đồng sinh cộng tử!” Vô Cực phát hiện ra ý đồ của ta, giành trước một bước kích động kỹ năng.
Kim quang bao quanh hai người tán đi, ta không vui nhìn Vô Cực: “Ngươi đang làm cái gì!”
“Ta sẽ không cho ngươi lại vì ta mà hy sinh.” Vô Cực dừng ở ta.”Muốn chết cùng chết!”
“Ai…” Ta hít một hơi, quăng cho Vô Cực một ánh mắt. “Trò chơi thôi mà, đừng nghĩ nhiều quá.”
“Cho dù là trò chơi… cũng không thể.”
Ta bất đắc dĩ cười khổ.”Cũng được, cùng chết thì cùng chết đi!”
Vô Cực tựa hồ rất thỏa mãn với câu trả lời của ta, hắn giương lên nụ cười mỉm mê người, tiện đà sử xuất ma khí kỹ công kích Kim Long.
Ta nhẹ giọng hô một tiếng: “Thần chi ân điển!” Nữ thần ngạch quan tỏa ra bạch quang nhu hòa, hệ thống cũng thông báo đẳng cấp ma pháp của ta tạm thời cộng thêm 1 cấp. Bây giờ… không thể làm gì khác hơn là liều mạng!
—-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...