Hoa Thiên Cốt quá sợ
hãi nên quên mất tụ khí, rơi cực nhanh xuống dưới, nàng nhắm chặt mắt,
chờ đợi cơn đau xuất hiện nhưng lại rơi vào một vòng tay lạnh như băng,
khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì ngay lập tức mở mắt ra.
Người một thân trắng như tuyết, vẻ mặt bình thản ôm Hoa Thiên Cốt đáp xuống.
Không phải Bạch Tử Họa biến mất từ nửa năm trước thì là ai!!
Bạch Tử Họa vội buông Hoa Thiên Cốt ra, liếc mắt nhìn Hoa Thiên Tuyết mặt
mày tái nhợt vẫn chưa thoát ra khỏi cơn kinh hoàng của kí ức, lòng bàn
tay rươm rướm máu, từng giọt từng giọt lăn nhẹ xuống cánh tay thì nhíu
mày, định mở miệng nói gì thì bị tiếng của Bạch Bạch vang lên làm cho
giật mình.
- Mama, người có sao không? Người lại chảy máu kìa! - Bạch Bạch khóc lóc phi tới chỗ Hoa Thiên Tuyết, đằng sau là Sóc Phong
với khuôn mặt than ngàn năm không đổi nhưng lại tán ra xung quanh một
luồn khí lạnh kinh người, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy trong đôi mắt kia đầy
phẫn nộ.
Hoa Thiên Tuyết vẫn còn bị cơn ác mộng của quá khứ lấn
chiếm, cả cơ thể run lẩy bẩy, ánh mắt chứa đầy sợ hãi và bất lực. Sóc
Phong nhìn nàng như vậy thì có chút kinh hoảng, tưởng rằng nàng bị
thương quá nặng nên bước nhanh tới định cầm lấy tay nàng xem vết thương
thì bị Hoa Thiên Tuyết ôm chặt, tựa như đứa trẻ bị kinh hách làm cho sợ hãi phải ôm chặt lấy người lớn, lực đạo có chút mạnh làm cho Sóc Phong
phải nhíu mày, máu từ lòng bàn tay thấm lên y phục màu trắng nhìn tựa
như đóa Bỉ Ngạn đỏ rực.
Hoa Thiên Tuyết đầu óc trống rỗng, chỉ
theo bản năng ôm chặt lấy người trước mặt không buông, cả người run lên
bần bật, hốc mắt có chút ửng hồng, bản tính quật cường khiến nàng kìm
lại dòng nước mắt. Nàng sợ, nàng thực sự sợ hãi.....
Sóc Phong
ban đầu có chút cứng ngắc nhưng dần dần thả lỏng, hai tay vỗ nhè nhẹ
lưng Hoa Thiên Tuyết, động tác hết sức dịu dàng làm cho Hoa Thiên Tuyết
cảm thấy an tâm, cũng từ từ thả lỏng người ra, tuy nhiên vẫn ôm chặt lấy Sóc Phong không buông.
Bạch Tử Họa nhìn cảnh này thì không hiểu
sao có chút không vui. Hoa Thiên Cốt theo ánh mắt của hắn nhìn sang phía Hoa Thiên Tuyết, trong mắt lóe lên tia không vui.
Mãi một lúc
sau Hoa Thiên Tuyết mới buông Sóc Phong ra, hít một hơi bình ổn lại hô
hấp. Sóc Phong cầm lấy tay Hoa Thiên Tuyết, nhìn chằm chằm vết thương bị vỡ ra của nàng, vết thương bây giờ nhìn còn kinh dị hơn cả hôm qua, ít
nhất hôm qua chỉ nhìn thấy xương trắng ẩn ẩn hiện hiện, bây giờ thì trực tiếp có thể nhìn thấy xương bị che khuất sau chỗ thịt, cả lòng bàn tay
bị máu phủ đỏ làm vết thương càng ghê rợn hơn. Hắn hừ lạnh một cái, tay
phủ lên tay Hoa Thiên Tuyết, bắt đầu thuật cầm máu.
Hoa Thiên Cốt giờ mới bắt đầu chạy sang hỏi thăm Hoa Thiên Tuyết.
- Tiểu Tuyết, tay muội sao có thể bị thương như vậy, để tỷ xem nào.
Tay Hoa Thiên Cốt chưa kịp động vào vết thương của Hoa Thiên Tuyết thì đã
bị Sóc Phong gạt ra, hắn lạnh lùng nhìn nàng: - Vết thương của nàng ta
sẽ trị, ngươi đụng vào sẽ khiến nó nặng thêm. - Hừ, giờ mới biết muội
muội của mình bị thương? Nàng bị thương nặng như vậy không phải vì cứu
ngươi sao? Chỉ việc ngồi đó mà cũng gây rắc rối.
Hoa Thiên Tuyết làm sao không nghe ra Sóc Phong có ác ý với Hoa Thiên Cốt, nàng khẽ ho
nhẹ, có chút mất tự nhiên nói:- Tỷ bị thương còn nhiều hơn muội, muội
chỉ bị thế này không sao hết. Nhìn thì có vẻ ghê nhưng thực ra không
đau chút nào, tỷ không cần phải lo.
Bạch Bạch ngồi trên vai Lạc
Thập Nhất bên cạnh mím môi. Mama nói dối! Rõ ràng tất cả thương tổn của
Cốt Đầu người đều chịu hết thì nàng ta bị thương ở chỗ nào? Trên ngừoi
nàng ta giờ căn bản không tìm ra một vết bầm tím hay bị xước nào cả, chỉ có người toàn thân trên dưới đều chịu thương!!!
Bạch Tử Họa tất
nhiên biết trên người Hoa Thiên Tuyết thương thế ra sao, bằng tu vi
thượng tiên như hắn thì sao không thể nhìn ra việc Hoa Thiên Tuyết thi
triển pháp lực khiến nàng chịu tổn thương của người khác, mà người được
nàng thi pháp thì không cần nói cũng có thể đoán ra...
Bạch Tử Họa nhìn chúng đệ tử xung quanh, lạnh lùng nói:- Ta không mong chuyện này tái diễn lần nữa.
- VÂNG! - Chúng đồ đệ đồng loạt lên tiếng. Hoa Thiên Tuyết vết thương
cũng đã cầm máu, định cùng Sóc Phong trở về thì từ trong đám đông có một người quỳ xuống trước mặt nàng:- Đệ tử Vân Ẩn bái kiến chưởng môn!
Mọi người ngạc nhiên tròn mắt nhìn, thấy người đó mặc bộ quần áo màu xanh
lơ, diện mạo tuân nhã, vẻ mặt cực kì kích động nhưng lại quỳ trước Hoa
Thiên Tuyết, trông có vẻ quái đản.
Hoa Thiên Cốt cũng trợn mắt
nhìn to, Hoa Thiên Tuyết nhìn người trước mặt,trên trán chảy xuống 3
vạch hắc tuyến, huynh đài, huynh xuất hiện cũng thật biết chọn lúc...
Bình ổn lại tâm trạng, Hoa Thiên Tuyết lạnh nhạt đỡ người đó đứng dậy:- Ở đây nói chuyện không tiện, tìm chỗ khác rồi nói.
- Vào đại điện đi - Bạch Tử Họa đơn giản nói một câu rồi rời đi, Hoa
Thiên Tuyết ném Bạch Bạch cho Sóc Phong rồi kéo Vân Ẩn đi theo hắn, để
lại một đám đệ tử ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.
Mọi người bắt đầu
xôn xao, cứ tưởng Hoa Thiên Tuyết chỉ là có chút thiên phú cao hơn
người, ai ngờ lại là chưởng môn nhân của một phái.
Nghê Mạn Quân
nhìn theo hướng Hoa Thiên Tuyết rời đi, trong mắt là sự ghen tỵ. Nghê
Mạn Thiên thì ban đầu chỉ có chút kinh ngạc nhưng cũng chỉ là kinh ngạc
một chút liền theo hướng Sóc Phong đuổi theo. Đùa à, để Bạch Bạch đáng
yêu đi cùng tên mặt than kia nàng không an tâm.
Vào trong đại
điện, Hoa Thiên Tuyết nhận ra Thế Tôn và Nho Tôn đều đã ở đây, và hiển
nhiên Thế Tôn Ma Nghiêm sẽ không cho nàng khuôn mặt hòa nhã.
- Hoa Thiên Tuyết bái kiến Tam Tôn.
Nghe nàng xưng tên mà không xưng là đệ tử, cơn giận của Ma Nghiêm lại bốc
lên. Hừ, lần trước nàng ta và cái con sủng vật tên Bạch Bạch đem cả vườn thuốc quý của hắn phá tung, hắn tất sẽ không quên.
- Chúng ta sao dám nhận nổi, chưởng môn phái Mao Sơn - Mỗi từ đều nồng đậm châm chọc
Hoa Thiên Tuyết tất nhiên không phải là quả hồng mềm tùy người bắt nạt,
nàng lạnh nhạt nhìn Ma Nghiêm: - Vậy Thế Tôn có thể không cần nhận.
- Ngươi! - Ma Nghiêm quẫn bách nhìn Hoa Thiên Tuyết. Nha đầu này thật không đem hắn để vào mắt mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...