Hôm nay, đối với Cửu Trọng thương hội mà nói, tuyệt đối là một ngày đại hỉ. Mặc dù, Cửu Trọng Cung liên tiếp thất bại, nhưng có thể có quan hệ thông gia với hoàng thất sẽ có lợi rất tốt với Cửu Trọng thương hội. Trong mắt bọn họ, cho dù Cửu Trọng Cung thất bại ở Đại lục Thánh Thiên cũng sẽ không chút nào ảnh hưởng tới địa vị của bọn họ ở Thương Loan. Hôm nay có quan hệ thông gia cùng hoàng thất càng như hổ thêm cánh. Sau này, bọn họ hồi phục lại, xâm phạm Đại lục Thánh Thiên sẽ nắm chắc nhiều phần thắng hơn.
Sáng sớm, hội trưởng của Cửu Trọng thương hội đã vui sướng đứng ở cửa Cửu Trọng thương hội, nghênh đón từng nhóm lại từng nhóm thế gia quan viên tới chúc mừng. Trong đôi lão nhãn hơi đục không che dấu được vẻ đắc ý. Hôm nay, con gái nhỏ của ông ta sẽ gả cho thái tử, trở thành thái tử phi, mà ông cũng lập tức hợp lẽ trở thành quốc trượng đương triều. Đến lúc đó, chân chính có được cả tiền cả quyền. Nghĩ vậy, khóe miệng Mạc Triêu đã không ngăn được giương lên.
Ai có thể nghĩ đến người của Cửu Trọng Cung ngày xưa không coi trọng danh lợi hôm nay lại tham luyến quyền thế như vậy!
"Nghênh đón tân nương! ~~" Theo một tiếng hô to, con gái nhỏ nhất Mạc Tiên Nhi của Mạc Triêu mặc trên người bộ áo cưới như lửa đỏ, đầu đội mũ phượng chậm rãi được người đỡ xuống từ trên lầu. Trước mặt Mạc Tiên Nhi được một hàng trân châu che chắn nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy diện mạo của nàng.
"Thật là đẹp!"
"Con gái nhỏ nhất của hội trưởng Cửu Trọng thương hội không hổ là đệ nhất mỹ nữ ở Thương Loan!"
Tiếng thán phục của mọi người vang lên liên tiếp. Không thể không nói, dung mạo của Mạc Tiên Nhi thực sự có thể coi là sắc đẹp khuynh quốc. Dĩ nhiên là dưới tình huống không so sánh với ai đó.
Mạc Tiên Nhi vừa ra, ánh mắt lập tức tập trung trên người một nam tử mặc áo bào đỏ tươi, thần sắc trên mặt xanh xao như có bệnh, trên mặt thoáng qua một vẻ chán ghét khó có thể bắt được. Nhưng Mạc Tiên Nhi thật nhanh che giấu đi cảm xúc của mình, bày ra một nụ cười, đặt tay lên bàn tay đang vươn ra của nam tử kia.
Nam tử vẻ mặt xanh xao như có bệnh này rõ ràng chính là thái tử điện hạ của Thương Loan đế quốc rồi!
"Thật là trai tài gái sắc!"
"Duyên trời tác hợp!"
"Chúc mừng, chúc mừng!"
Nhưng suy nghĩ chân chính trong lòng mọi người chính là một đóa hoa tươi cắm vào cái ấm sắc thuốc, vô dụng! Bất quá, biểu hiện ngoài mặt của Cửu Trọng thương hội và các tân khách tuyệt đối là một bức tranh hoà thuận vui vẻ.
Đúng lúc này, một giọng nói ôn nhã lại cao ngạo đột nhiên không thích hợp chen vào, "Mạc lão huynh, Cửu Trọng thương hội huynh gả con gái, đại sự như thế sao không thông báo cho lão huynh đệ của huynh là ta đây?"
Mọi người tìm theo tiếng nhìn, chỉ thấy Bạch Lãng mang theo hai người Bạch Tử Nhan, Bạch Tử Du thản nhiên đi vào.
"Là người của Bạch gia? Bạch gia và Cửu Trọng thương hội luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, làm sao khi Cửu Trọng thương hội đại hôn bọn họ lại ngược lại niềm nở như thế được, không phải tới quấy rối chứ!"
"Ta thấy chắc không đâu, ngươi không biết sao? Bạch gia luôn luôn rất kiêng kỵ Cửu Trọng thương hội! Bất quá, hai công tử phía sau ông ấy là ai thế?"
"Trời ạ! Hai công tử kia so với Mạc Tiên Nhi còn đẹp hơn, có lầm hay không?"
"Bọn họ rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là hai công tử Bạch gia chưa từng lộ mặt? Thật là quá đẹp trai xuất sắc rồi!”
Đừng nói người bên ngoài không biết Bạch Lãng xuất hiện ở đây rốt cuộc có chủ ý gì, chính là Mạc Triêu cũng không biết. Bạch gia từ nhiều năm trước vẫn không dám chính diện giao phong cùng bọn họ, hơn nữa Cửu Trọng thương hội có Cửu Trọng Cung làm hậu thuẫn tự nhiên sẽ không đem Bạch gia để ở trong mắt. Dĩ nhiên, vì cái gọi là phong cách quý phái, ông cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt Bạch gia. Ở trong mắt Mạc Triêu, Bạch gia căn bản không đáng ở trong mắt ông!
"Lão huynh đệ? Chúng ta vẫn chưa tới mức đó!" Mạc Triêu vẻ mặt hướng mũi lên trời, "Không biết gia chủ Bạch gia hôm nay tới đây là có chuyện gì không? Nếu ông chẳng qua là tới uống vài ly rượu mừng, vậy xin cứ tự nhiên, bất quá nếu ông tới náo loạn bừa bãi, vậy cũng đừng trách ta không khách sáo!"
"Phụ thân!" Lời này của Mạc Triêu thật là không coi ai ra gì. Mạc Tiên Nhi kể từ khi bắt đầu nhìn thấy Bạch Tử Nhan và Bạch Tử Du đã không thể đè nén xuân tâm nảy mầm. Lại nhìn con ma ốm bên cạnh một chút, trong mắt càng chán ghét hơn. "Có câu nói, người tới là khách. Sao phụ thân có thể nói chuyện như vậy!"
Bất quá, Mạc Tiên Nhi còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy một giọng nói vô cùng khoa trương, "Đây chính là đệ nhất mỹ nhân Thương Loan ư! Thật là lời đồn đại không thể tin! Xấu như vậy cũng có thể gọi là mỹ nữ?!"
Bạch Tử Nhan vừa mới nói xong đã nghe Bạch Tử Du tiếp tục nói: "Nhất định là quan niệm thẩm mỹ của mọi người càng ngày càng kém, chó và mèo cũng có thể gọi mỹ nhân!" Nói xong, còn thể hiện một vẻ mặt đau triệt trong lòng than vãn lòng người đổi thay.
Nghe lời này, con ngươi của mọi người thiếu chút nữa thì rớt ra. Mạc Tiên Nhi trực tiếp giận sôi lên. Sắc mặt Mạc Triêu thì trầm xuống. Lúc này, mọi người cũng biết rồi, Bạch gia chính là đến bới móc!
"Bạch Lãng, hôm nay ngươi thành tâm tìm chết phải không? Ngươi đã muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi! Người đâu!" Theo một tiếng quát to của Mạc Triêu, mười mấy người mặc áo đen xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người. Mười người mặc áo đen này mặt mũi lạnh lùng, trên người tỏa ra năng lượng dao động dày đặc. Dưới loại áp bách này, mọi người đều không tự chủ lui về phía sau vài bước.
Mắt thấy một cuộc hôn lễ tốt đẹp không ngờ biến thành hai đại thế lực sống mái với nhau, tất cả mọi người đều kinh sợ liên tiếp, nhất là thái tử vẻ mặt xanh xao như có bệnh nan y dường như đang run cầm cập.
Nhưng đám người Bạch Lãng quả nhiên sắc mặt như cũ lù lù bất động. Người khác không hiểu, bọn họ còn không cảm giác được sao? Trong mười người mặc áo đen kia có ba Kiếm Tiên cấp trung, năm Kiếm Đế cấp cao cùng hai Kiếm Tôn cấp cao. Trong mắt người khác, đây dĩ nhiên là một đội hình tương đối đáng sợ, nhưng trong mắt mấy người Bạch Lãng thật sự chỉ là một đĩa đồ ăn nho nhỏ. Ba người bọn họ đã là Kiếm Tiên cấp cao, còn là thuộc tính nguyên tố bóng tối không gì so sánh nổi. Những người này quả thật dù là cả đội cũng không đủ để nhét kẻ răng!
"Chỉ vậy thôi sao? Cửu Trọng Cung các ông thật đúng là thế hệ sau không bằng thế hệ trước!" Bạch Lãng nói xong lời này, khí thế đột nhiên biến đổi, "Chuyện hôm nay chính là ân oán riêng tư của Bạch thị gia tộc và Cửu Trọng thương hội, nếu các vị không muốn không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa thì mau rời khỏi đây đi!"
". . . . . ." ,
"Đi mau!"
Nghe được Bạch Lãng nói như thế, mọi người cũng tựa như phát điên chạy ra ngoài. Lúc này, Mạc Triêu cũng tức giận thét lớn, "Trở lại! Tất cả trở lại cho ta! Ai rời đi chính là gây sự với Cửu Trọng thương hội ta!"
Thế nhưng mọi người nghe được lời này chẳng qua là hơi ngưng lại một chút, rất nhanh lại rối loạn chạy ra ngoài. Nói nhảm, ở lại chỗ này, rất có thể đắc tội với cả hai bên, chết còn nhanh hơn. Còn không bằng sau này xem ai thắng lại tới cửa lấy lòng. Dường như đều suy nghĩ như vậy, mọi người rất nhanh lập tức giải tán.
"Ha ha, lão thất phu, khí phách của ông thật đúng là kém!" Bạch Tử Du nhìn thấy tình cảnh này không nhịn được trêu ghẹo nói.
"Hỗn trướng!" Mạc Triêu đã tức giận đến mất đi lý trí, "Tất cả đều xông ra cho ta! Hôm nay, ta nhất định phải cho ba phụ tử Bạch gia ngươi hài cốt không còn!" Mạc Triêu vừa dứt lời, mọi người trong Cửu Trọng thương hội dường như đều vọt ra. Nhân số có chừng 500 người tới. Nhưng đây dù sao cũng là thương hội, thực lực đám người ở đây cũng không quá mạnh mẽ. Phần lớn đều là tài nghệ Kiếm Thánh hoặc Kiếm Tông, còn có phần nhỏ chính là Kiếm Sư cùng Kiếm Sĩ.
"Nói mạnh miệng, cũng không sợ đau đầu lưỡi! Muốn mạng của chúng ta? Chuyện cười!" Bạch Lãng nghe vậy rốt cuộc vỗ tay một cái.
Tiếng vỗ tay vừa rơi xuống.
Chỉ thấy 25 người mặc ào đỏ và 100 người mặc áo trắng xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Trong 25 người mặc áo đỏ này không ngờ có năm Kiếm Tiên, hai mươi Kiếm Đế cấp cao! Mà toàn bộ 100 người mặc áo trắng lại đều là Kiếm Tôn cấp cao cùng Kiếm Tông cấp cao!
Trời ạ! Ở đâu tìm đến một đám dị thú thế này!
"Không thể nào! Không thể nào!" Mạc Triêu khó có thể tin tưởng vào mắt mình. Mạc Tiên Nhi càng thêm bị dọa sợ đến hai chân như nhũn ra.
"Hừ! Mạc Triêu lão nhân, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!" Bạch Lãng không để ý tới kinh sợ của Mạc Triêu, càng thêm đổ thêm dầu vào lửa.
"Các ngươi cho rằng như vậy là có thể giết chết lão phu sao? Hừ!!" Mạc Triêu rốt cuộc khôi phục lại chút trấn định. "Hôm nay là đại hôn của Tiên Nhi, tất nhiên sẽ có cường giả bậc Kiếm Thần tới chúc mừng! Các ngươi gặp qua Kiếm Thần chưa? Cho dù thực lực của các ngươi mạnh hơn so với Cửu Trọng thương hội thì thế nào? Chẳng lẽ các ngươi không biết phía sau chúng ta còn có một Cửu Trọng Cung ư?"
"Cửu Trọng Cung? Ngươi cho rằng Cửu Trọng Cung sẽ tới sao? Ha ha ha", Bạch Lãng cười ha ha, "Qua hôm nay, Cửu Trọng Cung sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này rồi, ngươi cho rằng sẽ có người đến cứu ngươi sao?"
"Cha, đừng nói nhảm với ông ta nữa, ra tay đi! !" Bạch Tử Nhan không kiên nhẫn nói.
"Đợi chút!!" Mạc Triêu mặt xám như tro tàn ngăn cản, "Cửu Trọng thương hội ta tự nhận cùng Bạch gia ngươi nước giếng không phạm nước sông, các ngươi rốt cuộc là ai? Lại muốn đuổi tận giết tuyệt Cửu Trọng thương hội ta?"
"Là ai? Ngươi xem đây là cái gì?" Bạch Lãng nói xong, nhẹ nhàng khoát tay.
"Năng lượng. . . . . . Năng lượng nguyên tố bóng tối? Ngươi. . . . . . Các ngươi là. . . . . . Là người của Ám Ma Tộc?!!" Mạc Triêu trong nháy mắt như cha chết mẹ chết. "Cho dù như thế, các ngươi cũng có thể tìm Cửu Trọng Cung mà, ta bất quá là giúp bọn họ xử lý tài vụ thôi. . . . . ."
"Xử lý tài vụ?" Bạch Lãng một trận cười lạnh, "Đừng cho rằng chúng ta không biết, hơn mười năm trước, chính ngươi đã liên hợp một số người của Cửu Trọng Cung xúi giục Thánh môn cùng mấy thế lực lớn ở Đại lục Thánh Thiên liên thủ tiêu diệt Ám Ma tộc, ngươi nghĩ rằng chúng ta không biết?"
Bạch Lãng nói xong cũng không muốn tiếp tục giải thích, trực tiếp đưa tay lên không trung, quát to: "Ra tay! Giết không tha!"
Tiếng nói vừa dứt, một cuộc tàn sát máu tanh bắt đầu. Thực lực cách xa cực độ khiến cuộc chiến đấu này không có bất kỳ sự trì hoãn cùng hồi hộp nào. Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, gãy chân cụt tay có thể tùy ý thấy được.
Trong nháy mắt, Cửu Trọng thương hội nguy nga tráng lệ lập tức biến thành một biển máu. Quả nhiên là hôn sự biến thành bạch sự!
Quang mang lấp lánh, Mạc Triêu đang cùng Bạch Lãng đánh nhau, Bạch Tử Nhan và Bạch Tử Du đang nghênh chiến ba tên Kiếm Tiên. Nhưng rất nhanh, Mạc Triêu đã bại trận, ngay tại thời điểm Kiếm Khí của Bạch Lãng phá không mà tới, Mạc Triêu né tránh không kịp, không ngờ ông ta lại kéo Mạc Tiên Nhi ở phía sau lên cản chiêu.
Một mỹ nhân quốc sắc thiên hương cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn! Biến cố này khiến mọi người Bạch gia đều sửng sốt. Hổ dữ không ăn thịt con, không nghĩ tới Mạc Triêu này lại phát rồ đến trình độ này!
"Giết!"
Hai anh em Bạch Tử Nhan và Bạch Tử Du giải quyết xong ba Kiếm Tiên kia lập tức tấn công về phía Mạc Triêu. Bị tấn công liên tục từ hai mặt, Mạc Triêu rốt cuộc bị kiếm khí oanh thành một đống huyết nhục.
"Thật là không đánh không được! Hừ!" Bạch Tử Nhan lạnh lùng hừ nói.
Lúc này, ba phụ tử Bạch gia đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ trong biển máu.
"Ồ, thái tử kia rất rất có khí tiết nha, không ngờ không chạy!" Vẻ mặt Bạch Tử Du kinh ngạc.
"Thôi đi, đó là bị dọa sợ quá!"
Quả nhiên, nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy đống uế vật vàng trắng phía dưới thái tử. Thái tử kia không ngờ bị dọa sợ đến tè ra quần!
"Hừ! Nhiều nhất năm năm, Thương Loan đế quốc này tuyệt đối sẽ trở thành vật trong túi Thánh Thiên mà thôi!!" Bạch Lãng khẳng định nói. Nhìn tài nghệ của người thừa kế, cũng có thể tiên đoán được kết cục bị tiêu diệt của Thương Loan rồi.
Mạc Triêu chết, Cửu Trọng thương hội chính thức đổi chủ, mà lúc này, một cuộc chiến đấu khác cũng đang đang lặng lẽ diễn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...