CHƯƠNG 69
Tương Hiểu Vũ mang theo ba hài tử từ lãnh cung vào ở Vân Tường Cung không tới tối thì đã truyền khắp ngóc ngách trong cung, nói vậy rất nhanh sẽ truyền khắp trên dưới trong triều.
Mà Trầm Viện khi biết được tin này đã đập vỡ hết mọi thứ trong Phi Hà cung, “Tức chết ta, tức chết ta ! Tương Hiểu Vũ sao lại được ra khỏi lãnh cung? !”
“Ba!” Một tiếng, nàng tát cung nữ hỏi thăm tin tức trở về, “bảo ngươi đi thăm dò xem mẫu thân của ba hài tử kia là ai, ngươi không nghe được gì mà còn dám trở về? !”
Cung nữ bị tát đến sưng cả nửa bên mặt, nàng vừa dập đầu vừa nói : “Nô tỳ cầu nương nương thứ tội, nô tỳ khẩn cầu nương nương cho nô tỳ thêm một cơ hội đoái công chuộc tội, nô tỳ nhất định sẽ hỏi thăm thật rõ ràng rồi sẽ trở về báo cho nương nương.”
“Đoái công chuộc tội?” Trầm Viện cười lạnh một tiếng nói: “Không cần, người đâu a, lấy một con dao nhỏ tới đây.”
Rất nhanh, một thái giám lấy đến một con dao bằng cỡ dao gọt hoa quả, “Các ngươi, lại đây đè thân thể ả lại, ngươi!” Nàng lấy tay chỉ vào thái giám đang cầm dao nói: “Lại đây dùng con dao này móc mắt ả ra, sau đó cắt bỏ lưỡi của ả. . . . . .”
Cung nữ bị giữ chặt vừa ngheTrầm Viện nói, khóc lóc cầu xin: “Nương nương tha mạng a, cầu nương nương tha cho nô tỳ đi, nương nương. . . . . .”
Thái giám cầm dao toàn thân run rẩy, ngơ ngác nhìn cung nữ bị giữ chặt trên đất, đây là bạn của hắn a, ngày thường cùng nhau hầu hạ nương nương, hắn sao có thể làm vậy?
Thấy hắn vẫn không động thủ, Trầm Viện hỏi: “Sao hả? Chẳng lẽ còn muốn Bổn cung tự mình động thủ?”
Thái giám biết nếu mình không động thủ, người kế tiếp mà Trầm Viện phạt chính là mình, cung nữ thấy hắn cầm dao bước lại gần mình lắc đầu nói: “Không cần, không cần, a!” một tiếng thét thảm thiết phát ra từ cổ họng của nàng. . . . . .
Nhìn cung nữ mặt đầy máu tươi, Trầm Viện như đang nhìn thấy người bị móc mắt cắt lưỡi là Tương Hiểu Vũ, “Ha ha. . . . . . cắt rất tốt . . . . . móc rất tốt. . . . . . Tương Hiểu Vũ tiện nhân ngươi. . . . . . Bổn cung nhìn ngươi làm sao đấu với Bổn cung. . . . . . Ha ha. . . . . .”
Mọi người không biết cung nữ kia cuối cùng ra sao, họ chỉ biết từ sau ngày đó, trong cung không ai gặp lại nàng nữa.
Buổi tối, Mạc Dương Thần cùng Tương Hiểu Vũ nằm ở trên giường, khi sắp chìm vào giấc ngủ, Tương Hiểu Vũ đột nhiên hỏi: “Hoàng Thượng, vì sao lại bảo ta dọn đến đây, mà không phải trực tiếp về Vân Hiên trai?”
“Tiểu Ngư Nhi, không phải là đến Vân Tường Cung trước, mà là sẽ ở lại Vân Tường Cung.”
“Nhưng mà Hoàng Thượng, từ lúc khai triều đến giờ chưa ai làm vậy a, ngay cả hoàng hậu cũng không được phép ở Vân Tường Cung, nếu bị đại thần trong triều biết, bọn họ lại sẽ. . . . .” Tương Hiểu Vũ còn muốn nói tiếp, đã bị Mạc Dương Thần ngắt lời: “Người là sống, quy củ là chết, ta có ngươi cùng các hài nhi là đủ rồi, không còn cần đến hậu cung nữa. Phu thê trong nhà thường dân không phải cũng ở chung một phòng, ngủ cùng một giường đó sao? Cho nên ngươi ở Vân Tường Cung thì có gì không ổn chứ?”
Mạc Dương Thần ý chính là nói hiện tại hắn cùng Tương Hiểu Vũ không khác gì phu thê bình thường.
Tương Hiểu Vũ vừa lòng như bắt được một đống vàng, thử hỏi có ai không muốn nghe ái nhân nói mình là duy nhất chứ?
“Tiểu Ngư Nhi, ta định ngày mai lâm triều tuyên bố lập Kim Kim làm thái tử, thuận tiện nói cả chuyện lập ngươi làm hoàng hậu.”
Tương Hiểu Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mạc Dương Thần nói: “Lập. . . . . . Lập ta làm hoàng hậu? ! Hoàng Thượng, sao lại đột nhiên quyết định như vậy?”
“Quyết định này không phải đột nhiên nghĩ tới.” Mạc Dương Thần thâm tình chăm chú nhìn Tương Hiểu Vũ: “Từ lúc yêu ngươi ta đã có ý này. Bất quá lúc ấy không có lý do, hiện tại ngươi đã sinh cho ta ba hài tử đáng yêu, lý do vô cùng đầy đủ rồi.”
“Nhưng mà Hoàng Thượng, ta xuất thân hèn kém lại chỉ là một thái giám không thể gọi là nam nhân, các đại thần nhất định sẽ phản đối. Hoàng Thượng, ta thấy chúng ta cứ như hiện tại là tốt rồi a, chỉ cần có thể ở lại cạnh người, không làm hoàng hậu cũng chẳng sao cả. Quan trọng nhất là hoàng hậu phải tuân thủ rất nhiều quy củ, ta sợ đến lúc đó sẽ làm không tốt. Hoàng Thượng, tốt nhất cứ để ta tiếp tục làm tài tử đi.”
Lời này sao giống mình đã nghe qua rồi nhỉ? Mạc Dương Thần nghĩ một lát, mấy lý do này không phải lúc trước khi Tiểu Ngư Nhi không muốn làm tài tử đã nói ra sao?”Ngươi yên tâm, ta chưa từng yêu cầu ngươi tuân thủ quy củ, ngươi chỉ cần nói theo những gì ta bảo trong đại điển lập hậu là được .”
“Còn cử hành đại điển lập hậu a?” Vậy thì càng không muốn, chỉ có hai chữ hình dung —— phiền toái.
“Đương nhiên, ngươi là hoàng hậu duy nhất của ta, đại điển lập hậu dĩ nhiên phải cử hành rồi.” Thấy Tương Hiểu Vũ thần tình chán ghét, Mạc Dương Thần tiếp tục dụ dỗ nói: “Tiểu Ngư Nhi, khi ngươi trở thành hoàng hậu, của ta chính là của ngươi, ý chính là vàng cùng bạc trong quốc khố toàn bộ đều là của ngươi nga, có muốn vào đó đếm đếm, kiểm tra không?”
Vàng cùng bạc trong quốc khố? Tương Hiểu Vũ đưa tay vuốt cằm mình, may mà không có nước miếng. Vừa nghĩ tới có thể vào xem, sờ sờ, đếm đếm cả căn phòng đầy vàng bạc đằng sau cánh cửa sắt to lớn được bảo vệ cẩn mật, y liền thấy đặc biệt hưng phấn.
Nhìn vẻ mặt mê mẩn của Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần chỉ biết mình thành công rồi, hiện tại là thời cơ tốt nhất để công hãm Tiểu Ngư Nhi, “Tiểu Ngư Nhi, thế nào a? Nghĩ xong chưa?”
“Tốt, đương nhiên tốt, có thể trở thành hoàng hậu của hoàng thượng là vinh hạnh cả đời của Hiểu Vũ, ta cao hứng còn không kịp, làm sao có thể cự tuyệt chứ?”
Mạc Dương Thần không còn biết nói gì, trong cảm nhận của Tiểu Ngư Nhi vị trí hoàng hậu còn không bằng vàng bạc trong quốc khố. . . . . .
Bởi vì quốc khố bị Tương Hiểu Vũ coi là vật tư hữu, cho nên Mạc Dương Thần vì y chuẩn bị một đội liêm vệ (thanh liêm thủ vệ) yêu nước yêu dân. Đội liêm vệ này trựa tiếp nghe lệnh Mạc Dương Thần cùng Tương Hiểu Vũ, đặc biệt phụ trách tra rõ cả triều văn võ có người nào tham ô, trốn thuế hoặc lậu thuế hay không; đến khi gặp phải thiên tai nhân hoạ Tương Hiểu Vũ phi thường rộng rãi bỏ ra một số tiền lớn trong quốc khố, quan viên phụ trách giúp nạn thiên tai muốn bao nhiều sẽ cho bấy nhiêu, nhưng nếu một khi tra ra có người tham ô thì sẽ giết không cần luận tội. Dù sao chuyện này trực tiếp ảnh hưởng đến số lượng quốc khố (tiền tài của Tương Hiểu Vũ). Mỗi lần Tương Hiểu Vũ đều cho đội liêm vệ tra vô cùng rành mạch, có chứng cớ mới hạ thủ, tuyệt không oan uổng bất luận kẻ nào, cũng không cho bất luận kẻ nào đào thoát.
Cứ như vậy, Thịnh Đại hoàng triều bắt đầu một thời kì thanh liêm trước nay chưa từng có. Nghe nói trong vòng một năm sau khi liêm vệ kiến đội đã tra ra cả nước có trên trăm vị quan viên vì bị tra ra tham ô cùng trốn thuế mà bị chém đầu thị chúng. Nhưng chuyện này là tương lai, hiện tại không đề cập quá nhiều.
Hết đệ lục thập cửu chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...