Thiên Trương Nhục Cốt Đầu

Sinh hoạt hài hòa thỉnh thoảng cũng sẽ xen lẫn những
nốt nhạc bất hòa.

Ví dụ như sau sự kiện ô mai dâu tây lần trước, dưới sự
giận dữ của tiểu vũ trụ bộc phát, Bạch Thiên Trương nhân lúc Ngôn Mạch đi làm
đã mang tất cả hành lý về kí túc xá.

Dư San kinh ngạc, sau khi hỏi rõ thời gian, địa điểm,
nhân vật, tình tiết của sự việc, quăng cho Bạch Thiên Trương một câu: “Cậu muốn
làm gì thì làm!”

Bạch Thiên Trương không cam lòng bị oán trách, phản
bác: “Anh ấy làm như vậy là không tôn trọng ý kiến của tớ?”

Dư San cười nhạo: “Vậy cậu thì có tôn trọng ý kiến gì
hay sao? Trước mặt mọi người, anh ấy bảo vệ cậu như vậy, cố ý để người khác
nhìn thấy quan hệ mập mờ giữa hai người, còn không phải là để chọc giận Cố Niên
để cô ta hết mơ tưởng hay sao. Bây giờ Cố Niên cũng đã bị anh ấy đá đi xa hàng
nghìn dặm không trở về, cậu còn thấy chưa đủ à.”

Bạch Thiên Trương im lặng, liều chết không thừa nhận
mình cố tình gây sự.

Dư San cũng mặc kệ cô, hỏi: “Kỳ này cậu đã chọn môn
học tự chọn chưa? Phòng quản lí đào tạo nói các môn nghệ thuật phải học đủ tám
học phần. Cậu toàn chọn các môn khoa học tự nhiên phải không?”

Bạch Thiên Trương lúc này mới nhớ ra thật sự có chuyện
như vậy, vội vàng lên trang quản lí đào tạo của trường đăng kí môn. Cô hỏi:
“Loại nghệ thuật nhân văn… Cậu chọn cái gì?”

“Thiết kế quảng cáo.”

“Thiết kế quảng cáo?!”

“Đúng vậy, kì này mới mở một môn, mời thầy ở bên ngoài
tới dạy. Nghe nói học ổn lắm, hay là cậu cũng chọn đi?”

Bạch Thiên Trương nhìn những môn khác: Chính trị quốc
tế và Nghiên cứu tình hình tài chính, Nghiên cứu Hồng Lâu Mộng, Pháp luật hôn
nhân và thừa kế… Xem ra đúng là chỉ có Thiết kế quảng cáo là được nhất, vì thế
cũng chọn cái này đi.

Môn học tự chọn khai giảng vào cuối tuần thứ ba, hóa
ra là tối nay bắt đầu nhập học. Bạch Thiên Trương ngày nào cũng nhìn chằm chằm
vào điện thoại chờ cuộc gọi.


Dư San chán ghét cô bạn: “Lúc có điện thoại của Ngôn
Mạch, cậu cố tình tắt máy, gọi lần nào tắt lần đấy. Bây giờ người ta không thèm
tự làm mất mặt nữa, cậu lại trông chờ điện thoại bàn. Không phải quá đáng khinh
à?”

Bạch Thiên Trương im lặng thừa nhận sự thật mình đáng
bị coi thường, sau đó để điện thoại xuống, lên Viêm Hoàng Kỳ Tích.

Con gái Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt của cô lớn quá
nhanh, Bạch Thiên Trương chơi kém nên không thể mang nó đi đánh quái mạnh, vài
ngày trước đã giao cho cha nó nuôi.

Hôm nay Bạch Thiên Trương lẻ loi một mình, tắt tin tức
của thị tộc, ẩn thân, quyết định một mình đi dạo khắp nơi ngắm phong cảnh. Thế
nhưng chưa được bao lâu đã cảm thấy vô vị, hóa ra không có Ngôn Mạch bên cạnh,
phong cảnh đẹp cũng thật u sầu.

Cô tắt trò chơi, thở dài. Đã một tuần Ngôn Mạch không
liên lạc với cô, hóa ra đây chính là chiến tranh lạnh lãng phí nhân lực vật lực
tâm lực trong truyền thuyết. Cô hối hận rồi!

Buổi tối, Bạch Thiên Trương mang một ít đồ rồi tới lớp
học tự chọn, MP4, các loại sách báo giải trí, chuẩn bị vượt qua ba tiết nhàm
chán.

Thiết kế quảng cáo là môn học ở giảng đường lớn có bậc
thang, hơn trăm người ngồi đầy phòng học. Bạch Thiên Trương và Dư San muốn
chiếm hàng cuối địa hình tốt nên đến rất sớm.

Bạch Thiên Trương cúi đầu đắm chìm trong tiểu thuyết,
hiển nhiên đã hoàn toàn siêu thoát khỏi sự ầm ĩ thế tục ở xung quanh. Đang lúc
nam trư hiểu lầm nữ trư, mà đúng cảnh nữ trư nước mắt đầm đìa chạy đi rất máu
chó, chung quanh đột nhiên vô cùng im lặng, chắc là giảng viên ở bên ngoài
trường đã đến.

Bạch Thiên Trương bất động, dù sao cũng có đến hơn
trăm người, cô lại ngồi hàng cuối cùng, chắc chắn sẽ bị chôn vùi trong đám
người này.

Người phía trên bắt đầu giới thiệu: “Chào các bạn sinh
viên, tôi là Tổng giám đốc Thiết kế của Phong Khuynh. Rất vinh hạnh khi được
dạy các bạn môn học tự chọn này, hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. Về vấn
đề môn học…”

Phong Khuynh?! Tổng giám đốc Thiết kế?! Mồ hôi lạnh

của Bạch Thiên Trương chảy ròng ròng, tay run rẩy kịch liệt, MP4 rơi xuống mặt
đất hi sinh lừng lẫy, cô cũng suýt nữa trượt xuống khỏi ghế. Cô ngàn vạn lần
không thể tưởng tượng nổi, cầm một quyển sách lên che mặt, qua khe hở sau hàng
trăm cái gáy vụng trộm nhìn người trên bục giảng.

Kia, kia, cái người ngọc thụ lâm phong đang hăng hái
đứng trên bục giảng kia… Chính là vị hôn phu Ngôn Mạch trong truyền thuyết của
cô đã một tuần không gặp!! Bạch Thiên Trương chấn động, hận không thể nhảy ra
khỏi cửa sổ bỏ trốn – tại sao chỗ nào anh cũng có thể nhúng tay vào, đến trường
học mà cũng trà trộn được?

Ngôn Mạch tiếp tục giảng giải về cách tính điểm: “Mỗi
tiết học tôi sẽ điểm danh, lần thứ nhất vắng mặt trừ mười lăm phần trăm tổng
thành tích, hai lần trừ hai mươi lăm phần trăm, nếu có sinh viên nào vắng mặt
ba lần thì nhớ luôn thành tích sẽ là không, cũng không cần đi thi, mời kỳ sau
tới học lại. Hi vọng mọi người có thể đến đúng giờ.”

Bạch Thiên Trương nghiến răng nghiến lợi nhìn Dư San:
“Dư, San! Thế này là thế nào?”

Dư San chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Quan trọng chính
là ở chỗ này. Đối với cậu tốt quá còn gì, anh ấy là người đàn ông của cậu, cậu
sẽ được châm chước, học phần này quá ổn rồi. Tớ đâu có lừa cậu?”

Trên bục giảng, Ngôn Mạch đã nói xong quy định tính
điểm, bắt đầu học.

“Hôm nay là buổi học đầu tiên, tôi sẽ giảng về cách
kết hợp các màu sắc. Cái này không chỉ rất quan trọng trong thiết kế, mà đối
với việc ăn mặc bình thường của các bạn cũng rất có tác dụng. Để xem, tôi sẽ
mời một bạn học lên đây làm mẫu để tôi giảng bài…”

Bạch Thiên Trương nghe thấy lời này, tóc gáy chợt dựng
đứng, lập tức ném sách, chui xuống gầm bàn trốn.

Ngôn Mạch chậm rãi cầm một cây thước, lật danh sách:
“Ừm, vậy đi, tôi xin mời bạn Bạch Thiên Trương lên đây hỗ trợ tôi. Bạn Bạch
Thiên Trương, mời lên bục giảng.”

Bạch Thiên Trương ngoan cố, chết cũng không chịu chui
ra khỏi gầm bàn, lại càng rụt đầu vào trong.

“Bạn Bạch Thiên Trương? Không có mặt sao? Vậy được
rồi, tôi sẽ nhớ lần đầu vắng mặt này, nhờ bạn nào quen bạn ấy xin hãy chuyển

lời giúp, thành tích của bạn tối đa sẽ chỉ được tám mươi lăm phần trăm. Ừm, nếu
như vì điều này mà ảnh hưởng tới học bổng thì thật đáng tiếc…”

Một cánh tay nhỏ nhắn giơ ra từ dưới gầm bàn, chỉ
thiếu nước giơ tấm vải trắng vung vẩy đầu hàng. Bạch Thiên Trương chậm chạp
chui ra, uể oải báo cáo: “Thưa thầy có em.”

Ngôn Mạch cười nhìn Bạch Thiên Trương không cam tâm
tình nguyện, mặt mày tối sầm, từ chỗ xa nhất trong phòng học đi lên bục giảng.
Giống như một cô vợ bé nhỏ tủi thân dừng lại trước mặt anh.

“Khụ.” Anh hắng giọng, đi vòng quanh Bạch Thiên Trương
hai vòng.

Bạch Thiên Trương cảm giác ánh mắt anh đang đảo quanh
người cô, ý thức nguy cơ lập tức tăng lên gấp đôi, người cứng ngắc, một chút
cũng không dám động đậy, chỉ có đôi mắt là di chuyển theo từng bước đi của Ngôn
Mạch.

Ngôn Mạch cầm thước bắt đầu chỉ vào Bạch Thiên Trương,
lúc này Bạch Thiên Trương chợt nhớ tới mô hình cơ thể người bằng nhựa trong
phòng giải phẫu, cũng bị lấy làm mẫu chỉ trỏ cho mọi người xem. Hu hu hu hu, cô
khóc, mô hình cơ thể người à, tôi thề, lần sau tôi tuyệt đối không đi nghiên
cứu cơ quan sinh dục của cậu, tôi rất xin lỗi, cuối cùng tôi cũng hiểu được cậu
không dễ chịu gì!

Khóe miệng Ngôn Mạch hiện lên một chút ý cười lạnh
lùng, cầm thước chỉ vào người Bạch Thiên Trương: “Mọi người nhìn đi, bạn học
này hôm nay mặc áo len màu đen, quần màu trắng, chân đi giày màu đen. Ai cũng
biết, đen trắng xám có thể kết hợp một cách vạn năng, dù thế nào cũng không
sai. Nhưng cũng có nhiều chỗ cần chú ý, ví dụ như ở đây.”

Tóc gáy Bạch Thiên Trương dựng đứng, thước kim loại
của Ngôn Mạch chỉ vào quần tất mỏng trên đùi cô, lạnh buốt.

“Ví dụ như ở đây, nếu như đi giày màu trắng, vậy thì
không ăn ý với thân trên, màu sắc không hòa hợp, sẽ có vẻ bay bổng. Nhưng kết
hợp như vậy chỉ thích hợp với bạn nữ cao gầy, bởi vì trắng đen rõ ràng sẽ mang
lại cảm giác không liên tục, làm chỉnh thể bị chia nhỏ, vì thế cơ thể trở nên
quái dị.”

Bạch Thiên Trương căm hận: “Thưa thầy, em có thể đi
xuống chưa?”

Ngôn Mạch cười: “Được rồi, vô cùng cảm ơn sự phối hợp
của bạn.”

Bạch Thiên Trương chín phần chết một phần sống lết về
chỗ ngồi, Dư San hỏi: “Này, bị chính người đàn ông của mình dùng thước chỉ trỏ
cảm giác thế nào? Có phải cảm giác cấm kỵ rất SM không?”

Bạch Thiên Trương bị đả kích hồn xiêu phách lạc, thều
thào: “Phải tôn trọng mô hình cơ thể người.”


Ba tiết học tiếp theo, Ngôn Mạch chó giả dạng người
đảm đương tận chức tận trách “nhà thiết kế linh hồn của nhân loại”, Bạch Thiên
Trương vốn định mặc kệ xem tiểu thuyết, lại bị phong thái giảng bài tự nhiên mà
hài hước của anh hấp dẫn, giật mình nhận ra chính mình có thể tỉnh táo nghe hết
ba tiết học.

Cho đến khi chuông báo hết giờ vang lên, Bạch Thiên
Trương mới nhớ ra bọn họ vẫn đang ở trong thời kỳ chiến tranh lạnh, sao có thể
dễ dàng buông lỏng cảnh giác? Cái gì gọi là đánh đòn phủ đầu, không để bị người
khống chế, cô nhét lung tung đồ dùng vào trong túi, nhân lúc Ngôn Mạch vẫn còn
đang thu dọn đồ mà nhảy hai ba bước ra cửa sau, lảo đảo lao xuống cầu thang.
Không ngờ nhảy quá đà, không kịp thu chân lại, sắp sửa trình diễn một màn bi
kịch quỳ rạp cúng bái Tổ Quốc, thì một bóng người đen thẫm ở cửa ra vào đã kịp
thời đỡ lấy cô.

Bạch Thiên Trương vẫn chưa hết hoảng hồn, ngẩng đầu
nói cảm ơn liên tục: “Cảm ơn – Ngôn Mạch?”

Ngôn Mạch nhàn nhạt liếc cô: “Xin hãy gọi tôi là thầy
Ngôn.”

Bạch Thiên Trương giận quá thành cười: “À, thầy Ngôn,
cảm ơn thầy. Em không quấy rầy thầy nữa, mời thầy tiếp tục thưởng thức ánh
trăng tươi đẹp dưới sân trường đi ạ.”

Chân cô vẫn còn đang ở tư thế đá lên trời, người lại
bị Ngôn Mạch kéo lại.

“Khụ khụ.” Sắc mặt cô không hề thay đổi, kéo ra một
khoảng cách, “Thầy Ngôn, xin hãy tự trọng.”

Ngôn Mạch mỉm cười, đúng là nam sắc vô bờ, Bạch Thiên
Trương bắt đầu nuốt nước miếng ừng ực.

Ngôn Mạch cúi người đến bên tai Bạch Thiên Trương, nhẹ
nhàng nói: “Tôi không ngại thầy trò yêu nhau ở trường đâu.”

Bạch Thiên Trương căn bản không kịp kháng cự, lời nói
đã bị lưỡi của anh chặn lại. Ngôn Mạch trước nay vẫn dịu dàng, nho nhã, chỉ có
giờ phút này, nụ hôn này, mang theo tình cảm nhung nhớ mãnh liệt, cuộn trào,
như thể muốn cắn xé Bạch Thiên Trương nuốt vào bụng.

Trời đất tất cả đều là mùi của Ngôn Mạch, Bạch Thiên
Trương hoảng hốt như lọt vào trong sương mù. Chân râu ở cằm anh cọ vào mặt cô
ngưa ngứa, cô vô ý thức định phản kháng, nhưng lại nghe thấy tiếng Ngôn Mạch
thỏa mãn thở dài: “Vẫn còn giận à?”

Vì vậy đêm hôm đó, cô gái không có khí phách nào đó dễ
dàng bị nam sắc dụ dỗ hôn môi, dưới ánh mắt “Tớ đã sớm đoán được mà” của Dư
San, thu dọn đồ dùng hàng ngày của mình, vứt bỏ thành kiến, nhân lúc đêm khuya
trăng mờ, đi theo “thầy giáo” nào đó yên lặng trà trộn vào đại học W, lén lút
bỏ trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận