Nói tới ném thư khiêu chiến, Ân Thịnh thế nhưng lại nghĩ sang một hướng khác.
Vì cớ gì mà hồn phách của Lý Lực mò đến cảnh cục chỉ để quăng lại chiếc khuy áo thuộc về Giải Ứng Tông? Nếu như hắn bán linh hồn mục đích là muốn giết chết Tập Lan, vậy hành động trêu chọc khiêu khích trên đối với đám người Tư Đồ không phải có vẻ rất dư thừa hay sao?
Trừ phi...
Y nhìn về phía Tư Đồ, Tư Đồ hiển nhiên nhận thức được, hai người đồng thanh: "Điệu hổ ly sơn?"
Chẳng lẽ đối phương biết rõ Ân Thịnh đi suốt cả ngày hôm nay? Còn có Nhạc Chương theo cùng, sẽ không ai trông chừng kết giới.
Ân Thịnh vội kéo Nhạc Chương vẫn đang mãi vui đùa hớn hở ngắm nhìn mỹ nữ xung quanh: "Kết giới của cậu không có sơ hở gì chứ?"
"A?" Nhạc Chương không biết nên diễn tả thế nào: "Thì bố trí theo phương thức cơ bản ấy..."
Ân Thịnh nghe xong liền biết hỏng rồi, đối phương quả nhiên là chọn trúng thời điểm bọn họ không ở đây, hơn nữa kết giới cũng chẳng ai trông chừng...Bất quá Nhạc Chương từ tờ mờ sáng đã theo mình rời khỏi, vậy thì hà tất gì phải chờ tới bây giờ còn chưa ra tay?
"Mục tiêu của hắn không chỉ riêng mình Tập Lan." Tư Đồ giải đáp nghi hoặc của Ân Thịnh: "Theo tôi thấy, hắn nhắm vào tất cả chúng ta."
Lời vừa dứt, ánh đèn bốn phía bỗng vụt tắt.
Có người la to: "Đứt cầu dao rồi á? Mẹ nó, cái gì mà khách sạn năm sao chứ!"
Đại sảnh nhất thời toán loạn cả lên, nào là thanh âm rít gào của khách dự tiệc vì chạy tứ tung nên giẫm đạp lên nhau, nào là thanh âm va chạm đẩy đổ bàn thức ăn cùng chén dĩa thủy tinh.
Tư Đồ kéo Ân Thịnh: "Cẩn thận, coi chừng mảnh vỡ làm bị thương..."
Xoảng−−−−
Đèn thủy tinh trên trần trong lúc Tư Đồ nói chuyện đột nhiên vỡ tung, người người xung quanh không ngừng la hét, Ân Thịnh chỉ cảm thấy gò má hơi tê rần. Đưa tay lên chạm nhẹ, đầu ngón tay liền cảm nhận được dòng chảy nhỏ âm ấm.
"Thịnh!" Tư Đồ một phát chộp lấy tay Ân Thịnh: "Đừng chạm, coi chừng nhiễm trùng."
Tức khắc từ trong túi áo lấy ra miếng băng keo cá nhân, xé vỏ bao bì rồi dán cho Ân Thịnh.
Ân Thịnh có chút ngạc nhiên: "Anh...Trong người sao lại có..."
"Đối với cái nghề này của chúng tôi ấy à, băng dán cá nhân là vật tùy thân luôn rồi." Tư Đồ thuận miệng nói, kỳ thực nguyên nhân thật sự chính là...Đã từ rất lâu, hắn muốn vào những lúc như thế này có thể tỏ ra chu đáo cùng quan tăm săn sóc một chút!!
Nhưng là vì để gia tăng độ thiện cảm, đành phải nói lệch đi....cơ mà nghĩ kỹ thì bản thân sao lại có thể đưa ra một cái lý do như thế kia a!
Tư Đồ lôi kéo Ân Thịnh trốn xuống bàn tiệc gần nhất, Nhạc Chương cũng bò vào theo sau, cậu vừa vén khăn trải bàn lên xem cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài miệng vừa nói: "Khá lắm...Hắn là muốn một lưới bắt trọn?"
"Không sai biệt lắm là ý này." Tư Đồ cười gằn, chứng kiến cảnh Ân Thịnh bị thương đã làm khơi dậy toàn bộ ý chí chiến đấu trong hắn, hiện tại nếu như kẻ chủ mưu kia đứng trước mặt, mặc kệ là người hay ma quỷ, trước tiên cứ tặng cho hắn một quyền đã rồi hẵng nói sau.
"Tư Đồ?" Ân Thịnh bất ngờ túm lấy vạt áo Tư Đồ: "Giải Ứng Tông đâu?"
Tư Đồ giật mình, vội thò đầu ra xem xét...Bất quá lúc này khắp nơi cơ man nào người là người, cả Hồ Diệp cũng bị đẩy đến chỗ nào rồi không biết.
"Cậu sao lại có thể bỏ mặc Hồ Diệp vậy hả?!" Tư Đồ tức giận, quay sang quát Nhạc Chương, Nhạc Chương gãi gãi mặt, có chút bất đắc dĩ: "Thật ngại quá...Một mình riết đã quen, quên mất còn có người theo bên cạnh."
Tư Đồ: "..."
Mà lúc này ở một hướng khác, Hồ Diệp chính là bị đẩy đến sát bên cạnh Giải Ứng Tông và Khâu Lạc.
Từ lúc đèn chưa tắt, Khâu Lạc đã phát hiện có gì đó không thích hợp. Hiện tại cậu chỉ khăng khăng nắm chặt bàn tay Giải Ứng Tông, tay còn lại giơ bùa hộ mệnh đưa ra phía trước mặt.
"Cầu xin Tổ Sư Gia phù hộ..." Khâu Lạc liếm liếm đôi môi khô khốc không ngừng lầm bầm niệm chú, Giải Ứng Tông buồn cười, vừa muốn mở miệng trêu chọc vài câu, chợt ánh mắt rơi xuống gương mặt nghiêm túc của cậu khiến anh nhất thời có chút nói không ra lời.
Giữa không gian tối đen, có rất nhiều màn hình điện thoại di động lóe sáng, ánh đèn neon đỏ cam bên ngoài cửa sổ chiếu rọi lên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú kia, đôi mắt trong veo thập phần chính trực. Có lẽ bởi vì là người theo đạo, mà ở Khâu Lạc có một loại cảm giác rất mâu thuẫn, vừa đơn thuần đầy nhiệt huyết cùng chấp nhất, lại vừa mềm mại hòa nhã ngoài dự kiến.
Dù cho người khác cười nhạo cách mấy, cậu cũng sẽ chỉ đỏ mặt rồi nhỏ nhẹ cùng đối phương phản bác đôi chút. Gặp phải vấn đề liên quan đến nguyên tắc sống, thì có chết cũng không chịu lùi về phía sau một bước.
Giải Ứng Tông cảm nhận được cái nắm tay này của cậu dành cho hắn quả thật rất dùng sức, xúc cảm ấm áp từ đâu bỗng chạy dọc theo lòng bàn tay truyền đến sâu trong lòng ngực, mơ hồ kích thích cái gì.
"Cái kia..." Giải Ứng Tông muốn nói mấy câu với mong muốn thay đổi nét mặt nghiêm túc của cậu, vì giống như đối phương hiện tại đang có áp lực rất lớn, cẩn thận từng tí một để che chở cho anh.
Rõ ràng mình so với cậu ta lớn hơn không ít tuổi, hơn nữa chiều cao cũng cao hơn rất nhiều...
Cái cảm giác được Khâu Lạc bảo hộ ở phía trước quả thật...rất vi diệu, cũng rất khiến bản thân trông chẳng khác gì một kẻ thất bại.
"Cẩn thận!"
Hồ diệp bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng, Khâu Lạc lập tức phản ứng, trong bóng tối, một tia sáng chợt lóe lên.
Tia sáng đó cũng chính là vòng tấn công thứ nhất đã được bùa hộ mệnh của cậu thành công chặn lại. Nhưng là Khâu Lạc vẫn chưa thể phát hiện được hướng phát ra ám khí, cậu gắng sức nheo mắt tìm kiếm chung quanh, còn chưa kịp chuẩn bị kỹ càng nghênh tiếp vòng tấn công tiếp theo thì cổ tay bỗng bị ai đó siết chặt lấy.
"Cậu để tôi đứng ở phía sau!"
Lời Giải Ứng Tông nói ra pha lẫn chút tức giận: "Tôi không cần cậu bảo vệ!"
Khâu Lạc sững sờ, khẽ cau mày: "Giải tiên sinh, anh bây giờ đang rất nguy hiểm..."
"Câm miệng!" Giải Ứng Tông gầm nhẹ, đem cậu đẩy về sau lưng mình, Hồ Diệp vội chạy tới, nhanh tay giơ súng lên −−−− mặc dù vật này không thực sự hữu ích cho lắm.
"Không sao chứ?" Hồ Diệp hỏi.
"Ân Thịnh đâu?!" Giải Ứng Tông nheo mắt: "Mau tìm cho ra cái tên kia đi!"
Hồ Diệp có chút chế nhạo nhìn anh: "Khâu Lạc theo tới đây chính là để bảo vệ anh, Ân tiên sinh còn phải bảo vệ sếp của chúng tôi nữa chứ."
Giải Ứng Tông bị chặn họng, im lặng một hồi lại không nhịn được: "Ít nói nhảm, các người để cho một sinh viên đại học ứng phó với tình huống nguy hiểm như vậy sao? Còn là một đạo sĩ trẻ tuổi học nghệ không tinh thông, nếu xảy ra chuyện gì các người có gánh nỗi trách nhiệm? Những lúc như thế này đương nhiên phải tìm đến người dày dặn kinh nghiệm..."
Lời còn chưa dứt, Tư Đồ bỗng dưng xuất hiện ho khan một tiếng.
Ân Thịnh trên tay cầm cây nến nhỏ đã được thắp sáng, có chút đùa cợt nhìn anh: "Giải tiên sinh...Thì ra hối hả như thế là vì nghĩ cho thế hệ tương lai sau này."
Giải Ứng Tông hừ lạnh, Khâu Lạc nỗ lực từ sau lưng hắn ló đầu ra: "Ân tiên sinh! Vừa nãy..."
"Tôi nhìn thấy."
Ân Thịnh gật đầu, đối cậu khen ngợi: "Cậu làm rất tốt."
Khuôn mặt Khâu Lạc khẽ ửng đỏ, lại bị Giải Ứng Tông dùng tay đè đầu lùi về sau: "Đã có chuyện gì xảy ra!?"
Giải Ứng Tông cũng không phải kẻ ngốc, anh cẩn trọng nói: "Không phải là đã đem tôi cuốn vào chuyện phiền phức gì của các người rồi chứ?"
Tư Đồ lúng túng, trầm mặc cả nửa ngày mới lên tiếng: "Có thể..."
Giải Ứng Tông: "..."
Ân Thịnh cùng Tư Đồ vừa nãy trong lúc tìm kiếm Giải Ứng Tông liền nhìn thấy trong bóng tối đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Tia sáng này rất nhỏ, cũng rất nhanh biến mất, người chung quang đều không hề để ý tới, nhưng chẳng thể nào lọt khỏi tròng mắt của Ân Thịnh.
Ân Thịnh nhìn về một hướng khác sâu trong bóng tối đen kịt, cảm nhận được ác ý không ngừng mãnh liệt tỏa ra.
"Ân oán riêng tư phải tự cá nhân mình giải quyết, dựa vào cái gì liên lụy đến những người vô tội." Ngữ khí lạnh lẽo từ miệng Ân Thịnh không ngừng tuôn, y cầm nến giao lại cho Nhạc Chương, đoạn giơ tay lên tạo hình ấn pháp: "Nhạc Chương, mau siết chặt kết giới, có thể sẽ có người muốn phá vỡ kết giới của cậu."
"Hả?" Nhạc Chương trợn to mắt: "Ai cơ? Đến Thiên Vương lão tử có muốn cũng không có cửa phá được Ngũ Hành kết giới của tôi đâu nhé!"
Tư Đồ buồn cười nhìn cậu ta: "Cậu đúng là tự tin thật."
"Hiển nhiên." Nhạc Chương hừ lạnh: "Với bàn tay tài hoa cùng trí óc siêu đẳng của tôi, đã sớm bố trí bên ngoài kết giới cổ vật rồi, vật đó tôi cuỗm được từ chỗ Thằn Lằn Đứt Đuôi, bao quanh nó còn có quầng sáng trông thập phần đẹp mắt!"
Tư Đồ nhất thời không nói nên lời, đột nhiên bản thân cảm thấy có chút thương cảm đối với Thằn Lăn Đứt Đuôi...
Dựa theo tính tình phúc hắc của mấy người bọn họ, liệu cái chợ đen đó còn có thể tiếp tục mở cửa không a...Hiện tại người làm ăn buôn bán cũng thực sự là quá khó sống đi.
Ân Thịnh nghe Nhạc Chương nói vậy, trong lòng an tâm không ít, khóe miệng liền nở nụ cười lạnh.
"Xem ra là có người vẫn còn quá non tay..."
Nói xong, đột nhiên thay đổi ấn pháp, hết thảy ồn ào huyên náo xung quanh đồng loạt dứt hẳn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Giải Ứng Tông bất ngờ, khó hiểu lên tiếng.
"Là hỗn mang..." Khâu Lạc trợn to mắt: "Mỗi một nơi trên thế gian này đều tồn tại chốn hỗn mang, nó ở bất kỳ đâu và bất kỳ thời gian nào, chỉ cần tìm đúng cánh cửa vô hình là có thể đem vạn vật xung quanh loại bỏ, tự mình lưu lại trong khoảng không gian hỗn mang đó."
"Nói những điều được in trong sách đấy ra làm gì." Nhạc Chương đảo mắt: "Chỉ học vẹt thôi là không đủ. Đây nói một cách đơn giản chỉ là kết giới cao cấp mà thôi."
Khâu Lạc bị chỉnh đốn, lúng túng há miệng, bất quá cuối cùng vẫn không nói nên lời. Giải Ứng Tông có chút khó chịu, đưa mắt lãnh đạm nhìn Nhạc Chương.
Nhạc Chương rất nhanh cảm giác được sống lưng lành lạnh, cậu quay đầu, nhưng không phát hiện ra ánh mắt chết người kia của Giải Ứng Tông, trong đầu lại còn hiện lên suy nghĩ: Chẳng lẽ là bị thứ gì dơ bẩn theo dõi sao?
"Không hổ là Ân Thịnh." Trong bóng tối bỗng truyền đến thanh âm, một bóng người không nhanh không chậm xuất hiện.
"Đông Lục." Ân Thịnh lắc đầu: "Quả nhiên là cậu."
Ánh mắt y rơi xuống tay nải màu xanh lục trên tay nam nhân nọ.
"Là cậu lấy đi Kỳ Lân đỉnh?"
"Vậy thì sao?" Đông Lục hừ lạnh, một thân ảnh khổng lồ chậm rãi hiện lên sau lưng cậu ta. Đó là một nam nhân, trên người hắn vắt bao đựng tên, khổ người cao to, thân thể tráng kiện, cánh tay hữu lực cường đại, tóc đen buộc gọn gàng sau gáy, đuôi tóc rũ xuống tới lưng.
Đường nét gương mặt của hắn mạnh mẽ anh tuấn, tay phải còn cầm theo cung tên khổng lồ.
"Đó là..." Tư Đồ nhận ra bao đựng tên kia, biết là ngày ấy đã từng chạm mặt trên sân thượng công ty nhà họ Mao.
"Ở chốn này tất cả các loại linh hồn đều sẽ hiện nguyên hình dáng." Ân Thịnh nói: "Dù là người bình thường cũng có thể nhìn thấy được sự tồn tại của vong linh."
Nói đoạn, Ân Thịnh hơi nghiêng đầu, bên cạnh nam nhân cao to là một nam nhân khác nữa, mà tên này sắc mặt trắng bệch, trông thập phần gầy yếu.
Hắn đeo mắt kính gọng đen, tóc húi cua, mặc áo sơ mi.
Đám người Tư Đồ vừa liếc nhìn lập tức nhận ra người trước mắt không ai khác ngoài kẻ đã chết từ ba năm trước- Lý Lực, bất quá nhìn hắn yếu ớt như thế này rất khó để họ có thể tin rằng ác quỷ hung tàn hôm trước nhập vào Tiểu Nhị thật chính là hắn.
"Trở lại rồi?" Đông Lục không quay đầu, hỏi: "Ngươi muốn gì đây?"
"Kết giới không phá được." Lý Lực sắc mặt nhợt nhạt gằn từng chữ: "Ngươi đã đáp ứng sẽ tăng cường năng lực của ta, tại sao ta vẫn như cũ không đụng được tới Lan Lan!"
Đông Lục hơi nhướng mày, quay đầu nhìn hắn: "Láo xược, ai cho phép ngươi ăn nói với ta kiểu đó?"
"..." Lý Lực cau mày hung ác, còn muốn nói, lại bị nam nhân cao to ngăn cản: "Nói thêm một câu nữa, ngươi liền lăn trở lại địa ngục ngay tức khắc."
Bờ vai Lý Lực run lên, nhẫn nhịn câm nín.
Nhạc Chương nghe rất rõ những gì bọn người kia nói, cậu đắc ý cười: "Ha, tôi nói cậu cái tên ranh này không nên quá khinh thường tôi. Kết giới do chính tay tôi giăng ra lại có thể để loại tiểu quỷ cậu dưỡng dễ dàng phá vỡ thế sao?"
Sắc mặt Đông Lục có chút khó coi, cậu cũng không nghĩ một thầy phong thủy hạng ba lại sở hữu năng lực vượt ngoài tưởng tưởng đến vậy.
Vốn là muốn chơi bọn họ một vố đau đớn, nhưng cuối cùng lại nhận về được chán chường cùng thất vọng.
"Lợi hại đến mấy, bất quá vẫn chỉ là một thầy phong thủy mà thôi." Đông Lục hung hăng nói, lập tức quay phắt sang nhìn Ân Thịnh.
"Ngày hôm nay tôi nhất định vì anh trai báo cho bằng được mối thù này! Sẵn tiện kéo luôn bằng hữu của anh chôn cùng!"
Ân Thịnh khí sắc lạnh lẽo nói: "Bây giờ cậu rời đi, tôi sẽ coi như không nghe thấy gì."
Đông Lục nghe thấy lời cảnh cáo, trái lại càng thêm tức giận. Cậu ta kích động lôi từ trong tay nải ra Kỳ Lân đỉnh: " Chờ tôi gọi anh trai đến, xem anh có còn tự tin được như vậy nữa hay không!"
Lời tác giả: Vị anh trai thần bí rốt cục cũng xuất hiện? Trận chiến nhỏ lần này sẽ làm Ân Thịnh mơ hồ khôi phục đôi chút trí nhớ? Hồi sau phân giải a.....
Vis: Tuần này 2 chương nhé, chương 56 hẹn CN.
P/s: Cmt nhiều cho tôi còn có động lực các đồng râm ơi:))))))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...