Tư Đồ gật đầu, ánh mặt đội trưởng Hoàng chỉ chờ có thể liền bừng sáng, lập tức lấy hồ sơ vụ án chuyển giao lại cho Tư Đồ.
Giống như vừa vứt được củ khoai nóng trên tay vậy, sắc mặt đội trưởng Hoàng nháy mắt đã tươi tắn hẳn lên, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
"Con mẹ nó...Rốt cục lão tử đây cũng có thể trở về ngủ một giấc thật sảng khoái rồi."
Tư Đồ dở khóc dở cười, đồng tình vỗ vai anh ta: " Đừng có ngủ vào đêm giao thừa chứ, như vậy đáng tiếc lắm."
Đội trưởng Hoàng cười khổ, nói thêm vài ba câu với Tư Đồ xong liền xoay người đi mất.
Hoàng Hạ Huệ vừa ra khỏi cửa, Hồ Diệp cùng Vương Tiểu Nhị liền đi vào thăm dò.
"Sếp." Hồ diệp nhìn tập hồ sơ nằm trên bàn: "Đội trưởng Hoàng gặp anh có chuyện gì vậy?"
"Có vụ án bên cậu ấy không xử lý được, cấp trên muốn chúng ta xem qua một chút."-Tư Đồ nói, đoạn thuận tay ném tập hồ sơ về phía Hồ Diệp.
Hồ Diệp mở to hai mắt đọc sơ qua tập hồ sơ, chợt cau mày: "Không có người chết a, án khiếu nại sao lại đưa cho chúng ta, chúng ta là đội hình sự chứ có phải là nơi tiếp nhận trông coi đâu."
Tiểu Nhị phì cười một tiếng, sau đó cũng tiến lại gần đọc.
"Oa...Kéo dài gần hai tháng rồi a, chẳng trách đội trưởng Hoàng lúc nãy nhìn như sắp chết tới nơi ấy."
Hồ Diệp cũng nghi hoặc: "Làm gì mà chỉ là án trách cứ nhưng lại kéo dài tới hai tháng vẫn chưa bắt được người, sắp xếp điều tra chung quanh ra sao?"
"Cái đó trong bút ký có ghi." Tư Đồ nhìn trong xấp tài liệu đội trưởng Hoàng đưa đến, có một tờ là bút ký do chính tay đội trưởng Hoàng ghi chép: "Sắp xếp điều tra, xác định địa điểm giám sát, phục kích, đột kích địa điểm giám sát, mồi nhử...cũng đều thử qua."
"Toàn bộ đều không thành công?" Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt của cả hai thập phần bất ngờ: "Rốt cục là xảy ra chuyện gì?"
Mấy người bọn họ nhân giờ nghỉ giải lao lấy toàn bộ hồ sơ cùng bút ký của đội trưởng Hoàng xem xét thật kỹ lưỡng, cuối cùng cũng biết đầu đuôi sự việc───
Chuyện này bắt đầu bằng một cuộc gọi khiếu nại bình thường đến không mức thể bình thường hơn được nữa, gọi điện đến cũng là một người dân bình thường nốt, anh ta thuê nhà trọ ở gần phố đèn đỏ*, nguyên nhân khiến anh ta phải gọi điện đến tận cảnh cục là bởi vì suốt hai ngày liền cứ tới nửa đêm là có tiếng khóc vang lên trên đường cái khiến anh ta chịu không nỗi.
Trong bút ký thuật lại rất chi tiết, người khiếu nại miêu tả lại rằng đó là tiếng khóc của phụ nữ, tiếng khóc lúc đầu rất nhỏ, rất yếu ớt, nhưng lúc sau lại lớn dần lên, vậy nên anh ta mới mở cửa sổ ra nhìn nhưng không thấy gì, sau đó anh ta trở về giường đi ngủ tiếp, nhưng chỉ trong chốc lát lại bị tiếng khóc đó làm ầm ĩ đến mức không tài nào ngủ được, quá bực tức anh ta liền xuống nhà mở cửa ra đường tìm xem thanh âm kia là phát ra từ đâu, điều kỳ lạ chính là anh ta ở nơi phát ra tiếng khóc đi qua đi lại mấy lần nhưng đến cả một bóng người cũng không nhìn thấy.
Người khiếu nại nhất thời cảm thấy da đầu có chút tê dại, trời tối thế này, đèn đường thì mờ nhạt, mà trên đường cái cả nửa bóng ma cũng không có.
Anh ta vừa định trở vào nhà, thì thấy những nhà ở phía đối diện đồng loạt mở cửa sổ ra nhìn, thì ra bọn họ cũng là bị thanh âm kia làm cho thức giấc.
Nửa đêm, cảnh cục liên tục nhận được điện thoại khiếu nại, bởi vì khu dân cư đó rất gần với phố đèn đỏ, vậy nên bọn họ đều cho rằng là do cô ả nào trong phố đèn đỏ rảnh rỗi không việc gì làm nên mới nháo lên như thế. Cũng vì lý do này mà mới nửa đêm, đội trưởng Hoàng của chúng ta vốn đang ngon giấc lại bị điện thoại từ cảnh cục réo gọi đành phải tung chăn bật dậy khỏi giường, mơ mơ màng màng chạy tới khu dân cư đó xem xét.
Chỉ là khi bọn họ bất ngờ xông vào mấy quán bar cùng mấy tiệm làm tóc xung quanh khu dân cư thì không phát hiện được gì cả, tuy rằng lần đó xông vào kiểm tra là không hề có sắp xếp trước, nhưng vẫn bắt được không ít gái mại dâm, rất nhiều quán bar ở tuyến trước không kịp chạy đi thông báo cho chủ, cho nên đội trưởng Hoàng cũng xem như là thu hoạch kha khá.
(Editor tào lao tới nữa đây: quán bar thì mình không cần giải thích gì nhiều nhưng còn mấy tiệm làm tóc thì các bạn chắc cũng biết mấy tiệm làm tóc "bậy bạ" cho nam rồi đó. Còn về "tuyến trước" ở đây mình chỉ nói theo ý mình hiểu thôi ha, có nghiã là khi mà có cảnh sát ập vào quán bar, thì nhân viên ở tuyến trước tức là ở bên ngoài sẽ lập tức kêu người chạy đi báo cáo với chủ để họ thông báo với khách ở bên trong dừng lại mọi hành vi "bậy bạ" hoặc là trốn đi thì khi cảnh sát kiểm tra vào trong sẽ không bắt được gì.)
Kể từ cái đêm đó trở về sau, liên tục trong vòng một tháng, vào tối mỗi ngày đều có điện thoại khiếu nại gọi tới cảnh cục, mà tần suất cuộc gọi lại càng ngày càng tăng.
Đội trưởng Hoàng cũng đã đặc biệt phái người đến đó theo dõi giám sát chặt chẽ, nhưng khi bọn họ trở về báo cáo chỉ nói rằng bọn họ xác thực là có nghe thấy tiếng khóc, nhưng người khóc thì tìm hoài không ra.
Chuyện này khiến đội trưởng Hoàng nhất cá đầu lưỡng cá đại**, sau hai tháng phụ trách vụ án nhưng vẫn không có kết quả gì, thân thể anh ta cũng không còn sức để chống đỡ nữa, rốt cục gắng gượng ngồi đánh một bản báo cáo thật dài, khai báo cặn kẽ quá trình sự việc, rồi đem trình lên cấp trên, hy vọng cấp trên có thể điều chỉnh lại giúp vấn đề này.
Mà sau khi cấp trên đồng ý điều chỉnh lại chính là chỉnh toàn bộ vụ này giao hết cho Tư Đồ.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bên bộ phận của Tư Đồ có một cố vấn vô cùng đặc biệt, hơn nữa vị cố vấn này là có một không hai, ở sở cảnh sát khác mà có tìm mòn con mắt cũng không tìm được ai như người này cả.
Tuy rằng đám người bên phòng cố vấn tâm lý tội phạm rất ít tiếp xúc với Ân Thịnh, nhưng bọn họ đều cho rằng y là giả thần giả quỷ. Ân Thịnh ngoài mặt được xưng là cố vấn cảnh sát của đội hình sự, ngoại trừ người chung tổ ra thì những người khác đều không biết thân phận cùng năng lực thật của y.
Mặc dù rất nhiều người vẫn giữ nguyên thái độ hồ nghi với năng lực của y, lại còn cho rằng mấy ông sếp của cảnh cục này chắc là điên rồi, nhưng nhờ vào sự trợ giúp của Ân Thịnh nên Tư Đồ mới có thể phá được mấy vụ án lớn, điểm này thì thập phần chân thật, vậy nên dù cho bọn họ vẫn như cũ không tin vào những việc Ân Tịnh có thể làm thì sao chứ, cũng không thể nói gì được.
Mà cấp trên lại xem trọng Ân Thịnh vô cùng, bọn họ còn tỏ ra rất tin cậy y.
Tư Đồ, Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị sắp xếp tình tiết vụ án lại một lần nữa, lúc sau nhìn đồng hồ mới phát hiện thì ra đã đến giờ tan ca.
Ba người họ cùng nhau rời khỏi cảnh cục, mỗi người lên tiếng chào nhau rồi chia ra về nhà, Tư Đồ cầm theo xấp hồ sơ vụ án lái xe đến nhà Ân Thịnh, trong lòng có chút cảm xúc phức tạp không nói thành lời.
Rõ ràng là nghĩ muốn có thể trải qua đêm trừ tịch một cách thật ấm áp, cớ gì bây giờ lại bị vụ án này quấn lấy...
Hay là...Chờ hết đêm nay, ngày mai hẵng nói chuyện này sau?
Tư Đồ âm thầm quyết định, hắn lái xe đến siêu thị mua một đống đồ ăn cùng thức uống, rồi lại chạy đến ngõ hẻm đối diện nhà Ân Thịnh mua mấy món ăn vặt y thích nhất, sau đó mới đem xe chạy vào bãi đỗ xe.
Từ trong bãi đỗ xe đi ra, Tư Đồ kinh ngạc phát hiện Ân Thịnh không biết như thế nào lại đứng ở trước cửa thang máy.
"Sao lại xuống đây?"
Tư Đồ thấy Ân Thịnh vẫn mặc đồ ngủ bên trong còn bên ngoài khoác đại một cái áo măng tô thật dày, trên cổ quấn chặt khăn choàng, chân thì mang dép lê, hắn nhịn không được cau mày.
"Nếu bị cảm thì làm sao bây giờ? Có chuyện gì, sao lại xuống đây?"
Hắn nói tới đó liền đem đống đồ mới mua trên tay bỏ xuống đất, cởi áo khoác của mình ra choàng lên người Ân Thịnh, một tay hắn ôm bả vai y, tay kia vừa xách đống túi đựng thức ăn vừa chật vật nhấn nút thang máy.
"Anh gửi tin nhắn cho tôi, tôi nhìn thấy."
Ân Thịnh chậm rãi nói: "Cho nên xuống dưới chờ anh."
Tư Đồ mờ mịt nhớ lại, lúc nãy khi hắn vừa lái xe tới trước cổng chung cư quả thật là có gửi tin nhắn hỏi xem y có muốn cái gì nữa không để hắn mua luôn cho tiện...
Nhưng...hắn ngàn vạn lần vẫn không ngờ tới, nam nhân trước mặt đây là sẽ chạy xuống dưới lầu mang theo ánh mắt trông ngóng đứng đó chờ hắn.
"Hôm nay lúc anh tới, trên người dính phải thứ gì đó không sạch sẽ, tôi đoán là do anh dính phải từ trên người ai đó ở cảnh cục."
Thang máy kêu một tiếng báo hiệu tới nơi, Ân Thịnh liền dẫn đầu chạy ra, tay bới móc tìm chìa khóa trong túi, cửa vừa mở ra y lập tức vọt vào căn nhà ấm áp của mình.
"Cho nên?"
Tư Đồ đi theo ở phía sau, có chút bối rối.
"Không có cho nên." Ân Thịnh tựa hồ hơi thiếu kiên nhẫn, y nhìn hắn một cái, khẽ giằng lấy mấy túi đồ ăn trên tay nam nhân kia về phía mình, mở ra xem một chút, sau đó lấy từng món đem bỏ vào tủ lạnh.
Tư Đồ sợ run cả nửa ngày, mới đột nhiên phản ứng kịp───chẳng lẽ là Ân Thịnh lo cho mình sẽ rước phải cái gì đó...không tốt...
Vừa nghĩ như thế, Tư Đồ nhất thời cảm thấy mềm lòng, khóe miệng ngăn không được liền bật cười.
"Khụ khụ..." Tư Đồ chuyển đề tài, nhưng trong mắt vẫn giấu không được ý cười hiện rõ: "Hồ Diệp và Tiểu Nhị hôm nay có việc nên không tới được."
"Ừm."Ân Thịnh hờ hững đáp, chợt chỉnh thanh âm của tivi lớn một chút, một bên nhìn chằm chằm vào tivi, một bên lấy những túi đồ ăn vặt mà bản thân muốn ăn để lại trên bàn, số còn lại thu hết vào tủ lạnh.
Tư Đồ cũng không nói nhiều, đi tới giúp một tay, lấy thức ăn hắn mua ở siêu thị ra khỏi túi ni lông, đoạn vén tay áo lên chuẩn bị sẵn sàng làm một bữa cơm trừ tịch.
Đồng hồ treo tường trong phòng khách chỉ đúng tám giờ tối.
Trên tivi bắt đầu phát sóng chương trình tiệc liên hoan mừng xuân, tràn ngập bởi sắc đỏ sắc vàng, rồng cuốn hổ chồm, đèn sân khấu sặc sỡ liên tục đổi màu không ngừng.
Tiếng cười giòn giã vang lên, người chủ trì xuất hiện đọc bài diễn văn chúc mừng năm mới, vẫn như cũ không có ý gì mới nhưng lại khiến con người ta cảm thấy ấm áp vô cùng.
Ân Thịnh co chân rúc người sâu vào ghế, trên đầu gối y đắp một cái chăn, còn Ngân thì đang nằm úp sấp bên chân ghế, cái đuôi cứ lúc lắc qua lại.
Ân Thịnh xem tivi một chút, lát sau liền quay đầu nhìn Tư Đồ đang làm cơm trong bếp.
Vì góc nhìn nghiêng nên chỉ thấy được một nửa gương mặt với xương quai hàm góc cạnh của hắn, cái sạn trên tay không ngừng xào qua xào lại, bên ngoài áo sơ mi trắng buộc tạp dề tối màu. Chẳng hiểu vì sao bình thường hắn nghiêm nghị đến thế, bây giờ ở đây lại hiện ra bộ dạng bà nội trợ như này, nhìn sao cũng thấy hơi sai sai.
Nhưng quan trọng chính là Ân Thịnh không để ý đến những chi tiết đó, y hình như phát hiện ra cái gì, nghiêng đầu nhìn một hồi, hàng lông mày từ từ nhíu lại.
Lúc tiểu phẩm hài bắt đầu diễn ra trên màn ảnh thì cơm tối cũng đã làm xong, Tư Đồ lợi dụng chút thức ăn đã được siêu thị chế biến sẵn cùng rau trộn do tự tay hắn làm phối hợp với nhau tạo thành một bàn ăn cực kỳ phong phú.
Trên mặt Tư Đồ vẫn mang theo nét cười, có vẻ như tâm tình rất tốt, hắn giơ tay tắt đèn phòng khách, chỉ mở đèn ở phòng ăn, điều chỉnh âm lượng tivi vừa đủ nghe, xong xuôi liền bắt đầu cùng Ân Thịnh ăn buổi cơm trừ tịch.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, Tư Đồ không ngừng gắp thức ăn cho vào bát của Ân Thịnh, trên trán hắn phủ một tầng mồ hôi mịn, dưới ánh đèn thoạt nhìn có chút làm lay động lòng người.
Ân Thịnh nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng lại lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến không khí hiện tại nên cuối cùng vẫn là không mở miệng, chỉ yên lặng ngồi ăn thức ăn Tư Đồ gắp cho y.
Y như là muốn quan sát cái gì, cứ chốc lát là lại nhìn trộm khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân kia, đôi đũa cũng vì thế mà vô thức chọc tới chọc lui cơm trong bát.
"Làm sao vậy?"
Tư Đồ rốt cục cũng không thể bỏ qua khuôn mặt tràn đầy tâm sự kia của Ân Thịnh, đành buông đũa xuống hỏi.
Trên tivi, diễn viên hài vừa nói ra một lời thoại rất buồn cười, khán giả nghe xong đều cười ha hả, so với bầu không khí lúc này của hai người thì thập phần không hợp tí nào.
"Không..."
Ân Thịnh có chút khó xử, ánh mắt chuyển sang hướng khác, nhưng lại bị Tư Đồ dùng tay kéo mặt y lại.
"Rốt cục là làm sao vậy?" Tư Đồ hơi khẩn trương, hắn vốn là muốn ra sức tạo nên một bầu không khí thật vui vẻ ấm cúng...Tuy biết Ân Thịnh từ trước đến giờ chỉ thích yên tĩnh, chẳng lẽ hắn đã làm gì...khiến y mất hứng sao?
Ân Thịnh nhận thấy dáng vẻ của hắn lúc này chính là nếu không cho hắn một câu trả lời rõ ràng thì đừng hòng hắn bỏ cuộc, y nhíu mày, cầm đôi đũa chỉ chỉ bả vai Tư Đồ.
Tư Đồ hồ nghi, quay đầu men theo nhìn───
Chỉ thấy phía trên áo sơ mi trắng của mình, từ đầu bả vai bên trái kéo dài đến phần giữa bắp tay bị bẩn một chút.
Tư Đồ đưa tay kéo kéo chỗ áo bị bẩn kia lên xem, lập tức biến sắc.
Kia cũng không phải là vết bẩn bình thường gì, mà là giống dấu bàn tay của con người ịn lên trên áo của hắn.
Hơn nữa lại còn là─── Một dấu tay bằng máu.
*Phố đèn đỏ: hay còn gọi là khu nhạy cảm (tiếng Anh: Red-light district) là một phần của khu vực đô thị, nơi tập trung của hoạt động mại dâm và các doanh nghiệp quan hệ tình dục theo định hướng, chẳng hạn như các cửa hàng tình dục, câu lạc bộ thoát y, rạp chiếu phim người lớn,...Thuật ngữ này bắt nguồn từ đèn đỏ đã được sử dụng như dấu hiệu của nhà thổ.
**Nhất cá đầu lưỡng cá đại: thường dùng để chỉ trạng thái đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền phức, không có cách nào giải quyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...