Vương chưởng quỹ nói:
“Đại liệt nữ, ngươi có đi cũng không giúp được gì đâu. Tạm thời Hạc Bích vẫn an toàn. Tương lai nếu có biến, chúng ta vẫn có thể đi từ phủ Kinh Triệu đến quân lộ Vĩnh Hưng.”
“Vương thúc thúc, ta có chuyện, cha ta lo lắng. Cha ta gặp chuyện, ta đương nhiên cũng lo lắng, để ta đi đi.”
Vương chưởng quỹ ngẫm nghĩ một lát rồi cũng gật đầu:
“Vậy thì phải phiền hiền đệ rồi.”
“Đâu có. Y Xuyên có chuyện chẳng lành thì ta đây cũng chết.”
Âu Dương chắp tay:
“Vậy ta đi trước, bên này phải phiền tới Vương chưởng quỹ. Nhờ đến quan hệ rộng rãi của Vương chưởng quỹ với các quan phủ lân cận và các chủ mỏ. Nhân tiện ta cũng hỏi luôn một câu, Vương chưởng quỹ cũng sẽ không có… . .”
Vương chưởng quỹ lắc đầu:
“An Lao Xử sẽ không xuất hiện nữa. Chuyện liên quan đến quốc gia đại sự. Vương mỗ không có gì phải khách khí.”
“Rốt cuộc là tình huống gì vậy?”
Hồ Hạnh Nhi hỏi.
“Tình huống là trong số các lao động là người Nữ Chân đang làm việc ở Đại Tống có không ít các gián điệp nằm vùng. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, thì người Nữ Chân ở khắp mọi nơi sẽ hưởng ứng và tập hợp lại thành một đội quân, xông thẳng đến Đông Kinh. Có khả năng liên quân Liêu – Kim sẽ chọc thủng đương Hà Bắc Đông, nhập vào Hà Bắc, chiếm lấy Đông Kinh.”
“. . .”
Hồ Hạnh Nhi giận dữ:
“Ngươi nói rõ mọi chuyện với Vương thúc thúc, nhưng sao chuyện lớn như vậy mà không nói cho cha ta biết? Hứ, chẳng trách ngươi đều đến mỗi mỏ quặng tuần tra, sau đó để thư, bảo các chủ mỏ phải cẩn thận.”
“Đúng vậy! Ta nói cho họ biết, một khi có biến hóa, thì hãy khiến nội bộ của người Nữ Chân hỗn loạn, nhưng không được làm dao động đến người Tống. Thêm vào đó lại có sự giúp đỡ của các quản đốc Nữ Chân thân Tống do ta đích thân tuyển chọn, nên có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.”
Âu Dương nói:
“Về phần cha của ngươi, nói thật lòng ta cũng không tin cha ngươi hiệp cốt nhu tình*. Ta cũng biết ông ấy sẽ không hài lòng về chuyện Âu đại nhân của chúng ta đến can thiệp vào chuyện của Hà Nam, nơi ông ấy quản lí, nhưng trong thư đã mạnh mẽ yêu cầu ông ấy phải xử lý Kim Nhị.”
*Hiệp cốt nhu tình: hiệp cốt: cốt cách của hiệp sĩ; nhu tình: tình cảm mềm mại, dịu dàng (của người thiếu nữ). => xuống nhẹ tay. ^^!
Từ Hạc Bích đến Y Xuyên mất khoảng một ngày rưỡi mã trình. Lúc trước vẫn là tuyến đường chính, sau đó đến Y. . . Có nửa lộ trình là đường hoàng thổ. Hai người mau đến giao hội của con đường, một đám nhân mã từ trên tuyến đường chính lao vụt đến. Âu Dương thấy họ thì mừng rỡ:
“Là cấm vệ quân của Đại Tống, có thể là cùng một đội với quân của Lưu tướng quân.”
Hồ Hạnh Nhi:
“Ngươi vui mừng cái gì chứ, bọn họ dựa vào cái gì mà lại nghe lời một tên quan sai như ngươi chứ?”
Âu Dương cười hả hê:
“Ta có thánh chỉ a! Thánh chỉ này là ta tự viết, ngươi đừng có nói với người khác nhé.”
Hồ Hạnh Nhi không nói lời nào, nếu không phải nói khoác thì lá gan của người này đúng là không có biên giới. Nàng ta không biết Âu Dương giả tạo thánh chỉ không phải là lần một, lần hai hay lần ba. Vả lại, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là sao chép, chứ không thể nói là giả tạo được.
Mặc kệ là nghĩ như thế nào, Âu Dương cũng đã chặn được đoàn quân mã, tướng quân tiên phong phất tay ra hiệu dừng quân, quát:
“Dẫn hắn qua đây.”
Âu Dương bị người ta dẫn qua, quan tiên phong hỏi:
“Ngươi là kẻ nào, dám ngang nhiên cản đường của đại quân ta.”
“Mời tướng quân xem.”
Âu Dương lấy thánh chỉ ra và dâng lên.
Tướng quân vừa nhìn thấy liền kinh hãi, vội xuống ngựa, quỳ một mình và nói:
“Tiên phong Mộ Dung Mặc ra mắt Khâm Sai đại nhân.”
“Miễn lễ.”
Âu Dương hỏi:
“Chủ tướng đâu? Lưu tướng quân có ở trong đội.”
“… . . . .”
Mộ Dung Mặc do dự một lát rồi nói:
“Bẩm đại nhân, Lưu tướng quân trú quân ở kinh thành. Ta chính là chủ tướng.”
Chủ tướng là quân tiên phong, không phải chứ? Âu Dương thận trọng hỏi:
“Ngươi có bao nhiêu binh lính?”
“Năm trăm người.”
Mộ Dung Mặc nói:
“Lưu tướng quân vốn muốn dẫn theo một vạn binh, nhưng thánh chỉ của Hoàng Thượng nói, chỉ có thể dẫn theo một nghìn năm trăm binh tiến vào đất Hà Nam rộng lớn để dò xét kết cục thế nào đã.”
Âu Dương suýt nữa hôn mê, Triệu Ngọc vẫn còn sợ chết. Lo sợ Hà Nam không thể cứu vãn được, nên mới phái đội quân trinh thám đến Hà Nam điều tra tình hình rõ ràng, mà không dám để cho bản bộ của Lưu Kỵ mà nàng ấy khó khăn lắm mới khiến hắn trở về được rời khỏi Đông Kinh. Âu Dương lấy súy thủ pháo của một binh sĩ ở bên cạnh mình xem qua một chút rồi gật đầu, hàng hóa mang tiêu chuẩn Dương Bình, xem ra Lưu Kỵ vẫn là cử đội quân tinh nhuệ đến thám thính tình hình. Phải biết rằng xưởng quân sự Dương Bình đã sản xuất rất ít loại vũ khí, nhưng vũ khí của đại tướng vệ binh vẫn là sản phẩm do Dương Bình chế tạo. Ví dụ như súy thủ pháo này đây, cho dù có kỹ thuật bảo quản hỏa dược, thì khi vận chuyển đến Đông Kinh vẫn sẽ có chút ảnh hưởng. Còn hỏa dược của xưởng quân sự hiện nay có kỹ thuật chế tạo khá tốt, thêm vào đó là sự đè nén không phải của sức người, nên uy lực của nó vẫn cao hơn so với Đông Kinh một bậc.
Mặc dù chỉ có năm trăm người, thôi thì đành tử mã quyền đương hoạt mã y*. Âu Dương cầm bản đồ rồi nói:
“Đây là thảo đồ do ta vẽ, bên trong đường hoàng thổ kia chính là Y Xuyên~Đó là nơi dự phòng trọng điểm ~ Các ngươi hãy đi sau ta mười dặm ~ Ta đi xem tình hình trước, nếu đã không thể vãn hồi thì ngươi hãy dẫn mọi người trở về Đông Kinh chuẩn bị đại quân vây quét, nếu vẫn còn khả năng, ta sẽ kéo súy thủ pháo, các ngươi đến tiếp ứng.”
*Tử mã quyền đương hoạt mã y: thành ngữ. Ý nói liều một phen, chỉ đã biết rõ việc không còn cứu vớt được nhưng vẫn nuôi hy vọng, cũng chỉ việc muốn thử lần cuối cùng.
Quan tiên phong Mộ Dung Mặc do dự một lát rồi nói:
“Đại nhân, không phải mạt tướng bất tuân. Trên thánh chỉ nói Đại nhân chỉ có thể điều động doanh trại Tây quân cấm vệ quân Đông Kinh. Bọn mạt tướng lại thuộc về quân Tây Bắc, hơn nữa ở Đông Kinh là tuyển chọn quân cảnh vệ Đông Kinh. Vả lại, quân lệnh mà Lưu tướng quân giao cho mạt tướng là: điều tra tình hình Hà Nam. Đại nhân biết đấy, không thể làm trái quân lệnh được.”
Một tên phó tướng đến bên cạnh Mộ Dung Mặc và nói:
“Tốt nhất là ngươi nghe lời của hắn đi.”
Mộ Dung Mặc hỏi:
“Quân lệnh như sơn.”
“… . Đây là ý của các huynh đệ.”
Phó tướng nói xong liền lui về sau. Ông chủ chưa chắc đã nhận ra nhân viên, nhưng nhân viên nhất định sẽ nhận ra ông chủ. Mặc dù bản bộ Lưu Kỵ đa phần là tân binh, mặc dù chiến tranh với Tây Hạ lần thứ hai Âu Dương ở phía của Hàn Thế Trung, nhưng có không ít bộ hạ cũ vẫn nhớ Âu Dương. huyện Lũng mà Âu Dương trấn thủ là bản bộ của Lưu Kỵ. Kiếm tiền, lĩnh công trạng, không chết dù chỉ một huynh đệ, một sự đãi ngộ tốt như vậy thì cho dù Âu Dương có hóa thành tro bọn họ vẫn sẽ nhận ra. Nếu Khâm Sai là người khác thì có thể hoài nghi tính chân thực của thánh chỉ, hoặc cũng có thể lấy quân vụ mà thoái thác. Nhưng nếu là Âu Dương thì sẽ khác. Không cần nói những cái khác, lúc trở về ngươi nhất định sẽ không biết phải giải thích thế nào đối với Lưu Kỵ, rõ ràng là biết Âu Dương cần điều động binh mã, ngươi đã không nguyện ý mà còn tìm mọi cách thoái thác. Mộ Dung Mặc thấy thái độ của phó tướng, chỉ có thể chắp tay:
“Lúc nãy có mạo phạm, mong đại nhân thứ tội. Đại nhân bố trí như thế nào thì cứ làm như thế.”
“… . . . Đa tạ!”
Âu Dương hô lớn:
“Sau việc này, chỉ cần Âu Dương ta không chết, mỗi người sẽ được thưởng ba trăm quan tiền cộng với phần thưởng của triều đình.”
Kể ra tên tiểu tử này cũng có vận khí tốt, nếu Mộ Dung Mặc không đồng ý, Âu Dương chắc sẽ mạo hiểm đoạt lấy binh quyền, kích động nổi loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...