Với tiền trang Dương Bình tăng thêm một câu, thân là cổ đông tiền trang Dương Bình, với hành vi mưu đồ hạ thủ trước làm trái với hiệp hội thương nghiệp của Tô Thiên tỏ vẻ thất vọng. Với hiệp hội thương nghiệp Đông Nam cho thêm một câu: Với hiệp hội thương nghiệp Đông Nam bổ nhiệm Châu Bình làm đại chưởng quỹ vì tiền trang, tỏ vẻ thất vọng.
Tất cả mọi người coi luật thương nghiệp thành thứ nhảm nhí. Tô Thiên chưa thông báo cho mình thì thôi đi, một lòng chỉ mong mỏi ban hành ngân phiếu trước triều đình, nhưng hắn không hề nghĩ tới, nếu như không có quy định luật thương nghiệp, tiền dự bị triều đình hài lòng, tất nhiên sẽ trở thành cướp đoạt tài phú, triều đình sớm muộn phải can thiệp. Mà Châu Bình cho rằng tiền trang Dương Bình có sai trước, bản thân có thể làm trái với luật thương nghiệp, loại tư tưởng này càng tồi tệ hơn.
Giáp đem Ất đánh cho một quyền, Ất cũng đánh cho Giáp, học sinh tiểu học xem ra là công bằng, nhưng thầy giáo sẽ nói, động thủ chính là không đúng, cho dù thứ tự trước sau. Châu Bình hoàn toàn có thể đem Tô Thiên tố cáo lên trên Hộ bộ, nhưng nàng lại vượt qua quan phủ cùng pháp luật, lén tiến hành trả thù. Sự thật ví dụ rất nhiều, người nào đó bị đánh, sẽ không kinh động cảnh sát, mà là tập hợp huynh đệ đi đánh lại. Ngươi không cho ta sống tốt, ta cũng không để ngươi sống tốt…
….
Âu Dương nghỉ ngơi một ngày sau, ngoài cung giao chỉ. Cửu công công tiện thể nhắn, ngày mai đặc biệt đồng ý Âu Dương triều hội nghị sự. Triều hội bắt đầu từ thời Đường đã có quy định nghiêm chỉnh, hình thức ban đầu là hình thành ở thời đại Xuân Thu. Quan viên nhất phẩm nhị phẩm có thể ngồi kiệu và cưỡi ngựa, những quan viên khác chỉ có thể đi bộ. Nói như vậy ở kinh thành quan viên tứ phẩm trở lên đều phải dự họp, xem tình huống có đôi khi sẽ thông báo đến cho ngũ phẩm. Có điều hoàng cung thời Tống đời nào cũng nhỏ, không chứa nổi nhiều người như thế, binh thường chỉ là tứ phẩm.
Âu Dương vẫn phải đứng ở ngoài điện hứng gió chờ gọi vào, không có cách gì, quan quá nhỏ. Ước chừng qua một canh giờ, mới có thái giám tuyên Âu Dương tiến điện.
Âu Dương không biết là, một canh giờ này, trong điện đang tiến hành tranh luận kịch liệt. Tiêu điểm tranh luận là, vì một Ngọc Châu lẻ lỏi ở hải ngoại, có đáng giá phải trả một cái giá lớn thế hay không.
Âu Dương đi vào, ở sau cùng nghe thấy, bên trong còn đang tranh luận.
Quan viên nào đó nói:
” Binh không chiến đã oải, Ngọc Châu chuyến này luyện binh là việc chính, vả lại, Ngọc Châu đã định, Đại Tống ta cùng Ba Tư giao hảo, Ngọc Châu tất nhiên trở thành cửa ngõ con đường tơ lụa, công tích lần này có thể soi sáng nhật nguyệt.”
Quan viên nào đó nói:
” Vị đại nhân này chỉ sợ là không biết phải trả giá một cái giá lớn bao nhiêu nhỉ? Vì bảo vệ hậu cần, điều động gần bốn mươi vạn sương quân, quốc khố tốn hao toàn bộ thu nhập năm đó. Sương quân mệt chết, phơi nắng chết, chết khát, lạc đường mất tích càng nhiều vô số kể. Cái này cũng chưa tính, dựa theo Âu Dương đại nhân dâng tấu, hai năm trước, còn phải hàng năm tiến hành ít nhất ba lượt tiếp tế quân sự cho Ngọc Châu. Kế tiếp cứ hai năm phải tiếp tế một lần, cứ tiếp tục kéo dài, hao phí trắc trở, thế tất dân chúng lầm than.”
” Nói bậy, Đại Tống ta dưới sự thống trị của bệ hạ, tứ hải thái bình, nơi nào dân chúng lầm than?”
” Ngừng”
Triệu Ngọc quát bảo hai bên ngưng lại, nói:
” Âu Dương tới rồi, để người trong cuộc nói một chút đi.”
“Xoạt xoạt” Vô số ánh mắt dừng lại ở trên người Âu Dương đang cúi đầu.
Âu Dương bước ra trước, sau lại đi về phía trước vài bước rồi nói:
” Hồi bẩm bệ hạ, chuyện này đúng sai còn phải nói từ lúc bắt đầu. Vi thần cho rằng trận chiến này là xung đột tất nhiên, cũng không phải là ngẫu nhiên.”
Triệu Ngọc nói:
” Nói tiếp.”
” Thập Tự Quân là quốc gia liên minh ở phía tây, tới phương Đông chính là để đánh cướp và xâm chiếm thổ địa, tài phú. Mà hàng hóa của nhóm thương nhân đầu tiên hiển nhiên là lọt vào pháp nhãn của bọn hắn. Chuyện này vi thần đã dâng tấu nói rõ, là một nước nhỏ gọi là Venice ham muốn vật phẩm của thương đội Đại Tống ta, mà gây ra xung đột. Thử nghĩ, bệ hạ anh minh mở con đường tơ lụa, một là vì để xây dựng quan hệ hữu hảo, hai là giao lưu buôn bán, ba là nhiều nước biết đến Đại Tống. Nhưng nếu thương nhân vô tội bị người cướp đoạt, quân Tống ta tất nhiên không thể không cứu. Người khác muốn cướp, cấm quân ta phải cứu, tất nhiên hình thành nên thế cục như nước với lửa. Nếu lúc trước chúng ta có ý né tránh, quả thật nhiều nhất sẽ tổn thất thương đội và ba nghìn cấm quân Đại Tống. Nhưng con đường tơ lụa sẽ không được đả thông, quốc thể bị tổn hại, không có oai uy đặt chân ở phiên bang.”
” Âu đại nhân, ta thấy ngươi hiểu lầm rồi.”
Một quan viên nói:
” Chúng ta cũng không chỉ trích quân Tây Bắc không thỏa đáng. Mà là sau khi đại nhân đuổi Thập Tự Quân đi, thiết lập quận trưởng ở Ngọc Châu, đáng hay không đáng? Vùng đất như thế, cô độc ở hải ngoại, cho dù tương lai bị người công kích, chỉ sợ Đại Tống ta cũng ngoài tầm tay với. Nếu theo như lời đại nhân, con đường tơ lụa này không thông được, chủ yếu là do Thập Tự Quân quấy phá. Mà Thập Tự Quân sau khi bị đuổi đi, vì sao còn phải lao sư động chúng thiết lập châu huyện? Chẳng lẽ Âu đại nhân cho rằng thuế kim của Ngọc Châu còn có thể nộp lên trên quốc khố sao?”
Âu Dương trả lời:
” Ngọc Châu được thiết lập, nếu dân sinh ổn định sẽ đem đến nguồn lợi lớn cho Đại Tống. Ngọc Châu không chỉ có đặc sản địa phương mà còn có đặc sản từ các nước xung quanh như Đại Thực… Quan trọng nhất còn có công nghệ sản xuất. Vi thần thấy, chất lượng đao kiếm do Đại Thực tạo ra đã ngang với trình độ của kiếm Tây Hạ, nhưng thời gian vật liệu hao phí lại ít hơn nhiều. Nếu như có thể học tập được kỹ thuật này, tương lai kỹ thuật rèn sắt của Đại Tống ta tất nhiên lại càng phát triển lên nhiều. Hơn nữa, Ngọc Châu còn có thể trở thành nơi ban bố văn hóa Trung Quốc ta, tích cực đồng hóa dân bản xứ. Đem lời nói của thánh nhân đến lưu truyền rộng rãi, phát huy ý chí rộng lớn rộng rãi của Đại Tống ta.”
Âu Dương lại nói tiếp:
” Đối với rất nhiều người đã chết, vi thần có cảm giác xấu hổ sâu sắc. Vi thần đã bái lạy Vương Văn Khanh làm thầy, thanh tu một tháng ở cung Ðông Đức, hơn nữa còn xây dựng các bia chiêu hồn tướng sĩ chết vì tai nạn ở cung Ðông Đức, trên có khắc tên của các tướng sĩ đã chết, hi vọng linh hồn bọn họ có thể trở về quê cũ. Vi thần còn quyên trăm vạn quan cấp cho vợ con của các tướng sĩ đã chết đó.”
Âu Dương nói những lời này, bọn quần thần cũng không ai có ý kiến nữa. Người chết là lớn nhất, Âu Dương lại đã có tâm chuẩn bị những chuyện này, coi như là một loại bồi thường rồi. Nghiêm khắc mà nói, Âu Dương không có làm chuyện sai gì, còn làm rất đúng là đằng khác. Xây dựng Ngọc Châu ai cũng biết những chỗ tốt trong đó, chỉ có điều luôn có ít người không cam lòng, hoặc là nghĩ mình so với Âu Dương còn làm tốt hơn. Lui một vạn bước mà nói, chỉ cần Âu Dương không bởi vì mấy chuyện này mà có công thì bọn họ cũng coi như là vừa lòng. Đương nhiên không bao gồm một số cổ giả coi mọi sự nhẫn nhịn là trên hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...