Hơn nữa còn bảo Âu Dương tiện thể nhắn với Hàn Thế Trung rằng, ưu tiên phát quân nhu cho Tần Phượng lộ, bảo họ gươm ngựa sẵn sàng chuẩn bị cho cuộc đại chiến. Âu Dương vừa đi, Triển Minh cũng lập tức bận tối mắt tối mũi, chiêu mộ ba nghìn sương quân, còn phải sắp xếp, rèn luyện cho họ nữa, quả là một quá trình không nhỏ. Do Âu Dương không có ở đây, thân là quan viên chính thức của triều đình duy nhất còn ở lại Dương Bình, nên Triển Minh phải lo luôn chuyện ở trong huyện.
Cầm được thánh chỉ rồi, Âu Dương cũng không quên xử lí mọi việc còn lại trước khi mình rời đi.Trước hết là việc mở rộng của Hoàng Gia Báo không cho phép ngưng lại.Âu Dương lấy huyện Dương Bình làm mốc rồi đi ngựa hai ngày đường, vẽ thành một vòng tròn trên bản đồ.Trọng điểm của vòng tròn là Thái Châu, Quang Châu, Đường Châu và Sở Châu.Ở bốn nơi này, Âu Dương sẽ cho xây dựng xưởng in ấn.Cứ hai ngày sẽ có một bản Hoàng Gia báo được gửi đến, qua ngày hôm sau sẽ xuất báo ở cả bốn nơi trên.Đây là bước thứ nhất, sau đó lấy bốn châu này làm móng, tiếp tục mở rộng ra ngoài. Theo suy đoán của Âu Dương, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhiều nhất là hai mươi ngày, Hoàng Gia báo sẽ có mặt ở tất cả huyện thành của Đại Tống. Trọng điểm ở đây là tổ chức đội ngũ bưu khoái có chuyên môn, việc này Âu Dương đã bảo Triển Minh tuyển chọn từ trong đám sương quân. Cứ mười bưu khoái trú ở mỗi châu, chuyên nghiệp như vậy thì trình độ của mọi người sẽ được nâng cao.
Về xưởng quân sự, ngoài việc nghiên cứu, trọng điểm sản xuất tập trung vào ba loại sản phẩm: bộc phá ném xa, hỏa tiễn liên hoàn, pháo đốt cháy.
Các việc nội bộ không chỉ dựa vào mình Cam Tín được mà còn dựa vào Tô lão gia và các nhân vật khác nữa, bởi có vài việc mà người của quan phủ ra mặt cũng không bằng một câu nói của mấy người bọn họ.
Ngoài trận đấu đá cầu ra, quán quân của các nội dung thi đấu khác đều đã xuất hiện. Do trận chung kết này diễn ra giữa hai thành phố khá gần nhau, thêm vào đó là bầu không khí chính trị hiện nay của Đại Tống không quá nặng nề, nên bách tính Đông Kinh liền đến khẩn cầu Hoàng Đế, mong Hoàng Đế cho mời trọng tài từ nơi khác đến. Đương nhiên đây chỉ là một chuyện nhỏ, đến đường chính của Hoàng Cung mà họ cũng chiếm một nửa để làm nơi buôn bán, sứ giả ngoại quốc đến họ cũng không chịu rời đi thì chút cả gan xin Hoàng Đế đổi trọng tài thế này cũng chỉ là chuyện nhỏ. Trước khi Chu Hi xuất hiện, ngoài Hoàng Cung còn treo rất nhiều trống lớn, bất kì bách tính nào dám gõ chiếc trống này, thì đến chín phần sẽ được diện kiến Hoàng Đế, hơn nữa Hoàng Đế cũng không dám không gặp họ, bởi đây là quy tắc được lão Triệu lưu lại. Đương nhiên, nếu không có chuyện gì mà ngươi lại đến gõ loạn lên thì sẽ phải chịu kết cục là bị đánh 110 trượng cảnh cáo.
Hoàng Đế Bắc Tống đều rất hiền lành, nếu không thì lúc muốn mở rộng Hoàng Cung đã không đi thương lượng với bách tính ở xung quanh Hoàng Cung. Bách tính không đồng ý, họ cũng chỉ có thể từ bỏ, nên Hoàng Cung nước Tống trở thành Hoàng Cung nhỏ nhất trong lịch sử các triều đại phong kiến, sau đó, không cẩn thận còn bị sông Hoàng Hà xâm lấn. Nếu đổi lại là Chu Hi thì chắc chắn sẽ là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Triệu Ngọc nghe ý kiến của bách tính Đông Kinh cũng thấy có chút hợp lí, cho dù không có sự tô vẻ của Hoàng Gia báo, thì sức quan tâm của mọi người đối với trận đấu này đã vô cùng lớn rồi. Để Âu Dương làm trọng tài thì nàng thật không dám đảm bảo là tên tiểu tử này có giở trò gì hay không. Nhưng quy định là do Âu Dương định ra, nên không sao tìm được trọng tài ở nơi khác đến. Do vậy mà nàng đặc biệt hạ thánh chỉ, bảo ba tỉnh sáu bộ rút quan viên đến giám sát trận đấu, bất kì án phạt nào có sự tranh luận đều phải được tra xét nghiêm túc, bảo đảm công chính, công khai, và công bằng.
Trận đấu này sẽ diễn ra vào buổi chiều, nhưng buổi sáng đã diễn ra mười mấy cuộc ẩu đả, đều là sự xung đột của bách tính Đông Kinh và bách tính Dương Bình. Đương nhiên là bách tính Dương Bình cũng không chịu thua rồi, bởi lợi thế sân nhà không chỉ thể hiện tốt nhất trong trận đá cầu, mà trong trận đấu võ trước đó cũng có thiên thời địa lợi nhân hòa. Kết quả là Âu Dương đành phải bảo toàn bộ nha dịch ngưng luân phiên, lại điều đến ba trăm cấm vệ quân từ chỗ của Hoàng Đế cộng với trăm hương binh mới miễn cưỡng khống chế được cục diện hỗn loạn ở hiện trường.Theo suy nghĩ của Âu Dương, cục diện này nếu có diễn ra cũng phải là chuyện của đá cầu hai mươi năm sau cơ.Nhưng hắn không ngờ uy tín của Hoàng Gia báo lại lớn như thế.Dưới sự tuyên truyền không chút kiêng dè của các ký giả Hoàng Gia báo, cuộc cạnh tranh này không còn dừng lại giữa các đội đá cầu với nhau nữa.Người Dương Bình bỗng vùng dậy, khiến cho bách tính Đông Kinh vốn không để mắt đến người ngoài rất khó chịu.Nhưng phàm là người ở thành phố thuộc tuyến hai, ba, khi nhìn những người ở vùng khác đều luôn cảm thấy mình cao hơn người ta một bậc.Mà điều kiện sinh sống của Dương Bình rất tốt, nên họ cũng không thèm nể mặt mũi của bách tính Đông Kinh.Nay Thọ Phi đang thương thảo về việc sửa chữa lại phủ, khiến mọi người càng nhiệt tình hơn.Dưới sự tô vẽ của Hoàng Gia báo, sự thành bại trong trận đấu này của hai độiđại diện cho thể diện của Thọ Châu và Đông Kinh.
Tri châu Thọ Châu cũng đến theo dõi trận đấu, cùng Thông Phán đi động viên các cầu thủ, sau đó còn không ngừng hứa hẹn, nếu thắng trong trận đấu này thì tiền thưởng của mỗi người sẽ được tăng thêm hai trăm quan tiền. Doãn phủ Khai Phong cũng không kém cạnh, họ cũng đưa ra phần tiền thưởng giống như Thọ Châu. Từ mặt quan đến mặt bách tính đều mang vẻ đằng đằng sát khí và nồng nặc mùi thuốc súng.
Trước giờ thi đấu, khán đài có sức chứa năm nghìn người đã tăng lên cả vạn người, nha dịch và hương binh bất lực trước đám bách tính đấu đá lung tung, không chịu nói lí lẽ, cũng không sao ngăn cản được sự đấu đá ấy của họ. Cuối cùng Triệu Ngọc phải cử toàn bộ cấm vệ quân hậu vệ đến hiện trường mới trấn áp được chuyện này.Về phần mấy nghìn người của nàng ấy tiến vào sân đấu thì mọi người hoàn toàn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tiếng còi của Âu Dương cất lên, trận chung kết chính thức bắt đầu. Các vận động viên đều vô cùng hăng hái, như mọi người đang ở cùng trận tuyến vậy. Mới bắt đầu trận đấu đội Đông Kinh đã chơi với tinh thần liều mạng.Nhưng không ngờ đội Thọ Châu với lợi thế sân nhà lại thi đấu không biết xấu hổ như thế.Trừ hàng tiền vệ, toàn bộ cầu thủ trong đội đều tập trung phòng thủ.Họ cũng không thèm cướp cầu, cầu đến chân thì một cước đá bay.Tuy quả cầu mây đã được Âu Dương gia công lại, đây còn là sân cát nữa, nhưng so với cầu da hiện đại còn kém rất xa. Trong trận đá cầu, điều quan trọng nhất là dẫn cầu, chuyền cầu qua chỗ trống, không để cho cầu lăn trên đất, nên khả năng giữ cầu không được tốt lắm. Như vậy có lợi rất lớn cho việc phòng thủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...