Thiên Tống

"Đệ đệ, cẩn thận đấy."

Tống Giang nhìn cô nương kia mà đầu vã cả mồ hôi:

"Nếu ca ca không nhìn nhầm, chiếc đao kia ít nhất cũng nặng trăm cân."

Lý Dật Phong thấy hai bên đều đã tiến vào khu vực giao đấu, liền la lớn:

"Trận thứ năm, đại tướng quân hộ quốc của Kim quốc, phó binh mã Kim quốc đấu với Lý Oa. Tên họ Lý kia, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đây là dũng tướng nhất đẳng Tông Nhan Tất Mậu mồm miệng xấu xa. Ngươi chưa được xem qua trận huyết chiến Kim Liêu ở đồi Hộ Bộ Cáp trên Hoàng Gia báo phải không? Một mình người này dám lấy đầu của trăm vị tướng lĩnh Liêu quân, đẩy lùi mười vạn Liêu binh, không kẻ nào dám đứng lên ngăn cản. Tiện thể ta cũng nói với người một tiếng, cô ấy không biết tiếng Hán, chỉ biết giết người. Nhớ sau này nên xem nhiều báo một chút, có lúc báo chí cũng liên quan đến tính mạng đấy. Nhân đây ta cũng nói với ngươi một câu, ở Đông Kinh và Thọ Châu đều có nơi tiêu thụ và bán lẻ những bài báo cũ đấy."

"Ya".

Hoàn Nhan Lan quất ngựa, tay cầm đại đao, phi như bay đến.

"Nhận thua!"

Tống Giang vội la lớn một tiếng. Không ngờ Hoàn Nhan Lan căn bản không thèm để ý.

Lý Dật Phong cũng hô giúp người ta:

"Dừng tay."

"Coi như ngươi thông minh!"

Hoàn Nhan Lan dừng ngựa, đaị đao vẽ một bình hoa trên mặt đất, sau đó vung lên một cái, nhìn trông thật ôn nhu.


Sao Hoàn Nhan Lan lại tới? Theo suy luận logic, nàng ấy là ngồi thuyền đến đây. Nhưng mà thuyền của ai? Theo như suy đoán logic thì chỉ có một thuyền của thương hội Dương Bình là chạy dọc hướng Tống - Kim thôi. Lại nghiên cứu sự thật, sự thật là không lâu trước đây Trầm Dương có đi diện kiến Hoàng Thượng. Theo suy luận về thời gian, cũng chính là nói lúc Trầm Dương đi diện kiến Hoàng Thượng, có một con thuyền khác vừa đến Kim quốc. Trong thời gian chỉ có mấy ngày ngắn ngủi như vậy, có thể từ Kim quốc đến Tống triều sao?

Đáp án chính là phủ định rồi. Cho nên Hoàn Nhan Lan không phải là Hoàn Nhan Lan. Hoàn Nhan lan cười ha ha và nói:

"Thật ra, ta tên là Âu Dương, tri huyện bản địa, quan lục phẩm. Lúc nãy ta lấy ra một ít son và phấn nước, lại thay đổi hình dáng, thay y phục của cô nương vào."

"Đao."

"Mộc đao. Từ lúc bắt đầu đánh nhau ta đã sai người đi trang trí rồi, mộc đao này là lúc diễn ra võ cử còn sót lại, nặng khoảng vài cân là cùng."

Âu Dương cười nói:

"Thế nào? Chiêu an chứ? Không thì ngươi cứ tiếp tục không giữ chữ tín, giết chết ta, tiếp tục cuộc đời trốn chạy."

Tống Giang quỳ xuống, khấu đầu sát đất và gọi lớn:

"Ông nội."

"Khách khí cái gì chứ. Đứng dậy cả đi!"

Âu Dương xua tay:

"Có thánh chỉ tới, bảo mấy người các ngươi qua đây cả đi."

Âu Dương cũng không khách khí, giả thánh chỉ phong quan. Ba mươi sáu tên thủ lĩnh ít nhất cũng thuộc hàng võ quan thất phẩm. Sau đó cũng không cho bọn chúng vào thành, trực tiếp cử người dẫn chúng đến kinh thành. Tống Giang nhận lấy thánh chỉ xem tới xem lui, quả thật không có chút sơ hở. Do vậy bảo tất cả mọi người hạ vũ khí, cùng nhau lên kinh.

Phải nói tên Tống Giang này, bất luận là trong Thủy Hử truyện hay là trong lịch sử đi chăng nữa thì hắn đều là người có rất nhiều mâu thuẫn. Một mặt hắn khởi binh chỉ là muốn đối phó với đám quan lại, không hề có ý phản lại triều đình. Mặt khác hắn lại cho tham vọng, nhưng không có cách nào triển khai được. Theo những gì ghi chép trong lịch sử, Tống Giang là bị bao vây mới tiếp nhận chiêu an. Vấn đề ở đây chính là trước đây chưa từng có ai chiêu an hắn cả.

Cam Tín ở bên cạnh nói:

"Đại nhân, giả truyền thánh chỉ, đủ để kết thành tội lưu đày đấy. Người không chỉ giả truyền thánh chỉ, mà còn tự mình phong quan tước lung tung nữa.”

“Ta cũng biết là rất phiền phức. Nhưng phiền phức hay không thật ra chỉ cần một câu nói của Hoàng Thượng mà thôi. Hoàng Thượng muốn khen ngươi có công, thì ngươi sẽ là có công, Hoàng Thượng muốn truy cứu ngươi tội giả truyền thánh chỉ, thì chính là phạm tội lưu đày."

Âu Dương tủm tỉm cười:

"Cho nên, lập tức xuất bản Hoàng Gia báo, tuyên truyền về sự tích anh hùng của bản huyện, dùng nhiều từ hoa mỹ một chút. Cái gì mà lâm nguy không hãi sợ, cái gì mà binh pháp giảo quyệt, cái gì điềm tĩnh như thường, cái gì mà có cách chỉ huy... Còn có quyết định kế sách gì đó nữa đều thổi phồng lên hết cho ta. Còn phải không ngừng ca tục nhân đức của Hoàng Thượng. Còn nữa, ta viết một biểu chương, thay bọn chúng xin Hoàng Thượng một ân huệ. Triển Minh, phiền ngươi vất vả một chuyến."

"Vâng!"

Triển Minh khen:


"Đại nhân, nói thật lòng, ty chức rất nể phục đại nhân đối mặt với hiểm nguy mà không hề sợ hãi, bao nhiêu người đều bỏ chạy hết, riêng đại nhân vẫn ở lại đây."

"Uhm.”

Thầm nói cho ngươi nghe. Thực ra ta đã từng cố chấp hi vọng rằng các ngươi sẽ đánh ta ngất xỉu rồi khiêng ta đi cơ. Âu Dương cười khổ:

"Da mặt ta cũng không mỏng, sao có thể không biết xấu hổ mà bỏ chạy được chứ?"

"Cuối cùng cũng đã ngăn chặn được một kiếp nạn."

Cam Tín thở mạnh một hơi.

"Uhm. Để xem thử Hoàng Thượng rốt cuộc là có ý gì. Nếu như khen ngợi chúng ta, thì chúng ta sẽ lập tức dâng tấu chương, nói tường thành đều đã bị phá hỏng cả rồi, hi vọng công bộ có thể bỏ ra một số tiền và người lao động đến tu sửa."

"Đại nhân không phải là không dùng đến tường thành nữa sao?"

"Không phải dùng tiền của bản thân nên đương nhiên sẽ không đau lòng. Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

Nhóm người Tống Giang vừa đến kinh thành, kinh thành liền cử ra mấy vạn binh mã. Trương Huyền Minh của Xu Mật Viện chỉ huy nhân mã bao vây một nghìn người của Tống Giang. Tống Giang vội giao thánh chỉ. Trương Huyền Minh cầm thánh chỉ, sau khi xem qua liền cười lạnh dặn dò:

"Tất cả các ngươi ở đây nghỉ ngơi, kẻ nào dám ầm ỹ - giết, kẻ nào có ý đồ bỏ chạy - giết, kẻ nào cố tình gây sự - giết."

Triệu Ngọc vừa nhìn thấy thánh chỉ liền vô cùng phẫn nộ:

"Trẫm ra thánh chỉ này lúc nào chứ? Mấy đêm trước Trương thúc mới dâng sớ muốn chiêu an Tống phỉ, còn chưa kịp thương thảo với các đại thần, lấy đâu ra thánh chỉ chứ?"

"Bẩm bệ hạ, vi thần nhận được cấp báo của Âu đại nhân, đổi một chút binh mã lấy về một tên Tống Giang. Âu đại nhân còn nói: Tài đức của đám người Tống Giang là đáng để dùng, hi vọng bệ hạ có thể rộng lòng gặp mặt một lần."

"Trẫm hiểu rồi, không ngờ thánh chỉ này là do Âu Dương tự mình viết ra. Hắn muốn làm cái gì vậy? Muốn tạo phản sao?"


Triệu Ngọc phẫn nộ:

"Giả truyền thánh chỉ, còn vì đám thổ phỉ cầu xin tha thứ, hắn nghĩ hắn là ai?"

Trương Huyền Minh ở bên cạnh nói:

"Bệ hạ bớt giận. Lúc trước Bộ Binh có nhận được tin cấp báo từ Dương Bình, nói rằng Tống phỉ bất ngờ tiến đánh Dương Bình. Nay không đánh mà thắng, dễ dàng bắt đám thổ phỉ hoành hành suốt một năm trời về dưới tay mình. Vậy thì tội danh giả tạo thánh chỉ có thể xem là chuyện nhỏ rồi."

"Hắn nâng đỡ thúc, thúc đương nhiên sẽ nói tốt cho hắn rồi."

Sau một hồi suy nghĩ, Triệu Ngọc nói:

"Ban một thánh chỉ mới, chức quan không đổi, nhưng tất cả thực quyền đều phải giảm bớt, cử đến cấm vệ quân trước. Mặt khác đưa đám thổ phỉ hồi hương, một nghìn tên thổ phỉ có bản lĩnh như vậy, trẫm đương nhiên dám dùng."

"Vâng!"

"Còn nữa, lập tức gọi Âu Dương thượng triều giải thích chuyện này."

Chuyện này ầm ĩ như vậy, lẽ nào còn có thể che mất tai mắt của mọi người được sao. Suy nghĩ một lát, Triệu Ngọc nói:

"Bảo hắn thông minh một chút, đến triều rồi thì không phải là trẫm muốn bảo vệ là có thể bảo vệ cho hắn được."

"Vâng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui