Thiên Tôn Bất Bại


12 giờ trưa, giờ lành đã qua một tiếng.

Cô dâu nhà họ Hàn vẫn chưa đến.

Nhưng Hàn Tam Thiên – gia chủ nhà họ Hàn hoàn toàn không lộ vẻ sốt ruột.

Hắn ta nhìn đồng hồ trên tay, khuôn mặt vẫn tươi cười mà tiếp đón khách khứa.

Tóc hắn ta được chải chuốt tỉ mỉ, đeo kính gọng đen, mặc vest đen, khiến bề ngoài trong có vẻ lịch thiệp, nhã nhặn.

Nhưng ánh mắt hắn ta lạnh buốt, hơn nữa còn nhắc nhở toàn bộ quan khách.

Hắn ta là Hàn Tam Thiên!
Xuất thân là ở rể nhưng hôm nay đã là người thanh niên có địa vị cao nhất trong đám người.

Một trong những bá vương ở thành phố Thiên Nam.

Những người đến hôm nay đa phần là những người quyền cao chức trọng ở thành phố Thiên Nam.

Bố Tiết Đào – Tiết Luân ngồi vào một chiếc bàn trong góc.

Có thêm sự giúp đỡ của hiệp hội thương mại Kim Vận thì nhà họ Tiết cũng coi như gia tộc top đầu.

Nhưng vẫn không có tư cách ngồi vào bàn chính.

Nhìn Hàn Tam Thiên, thân là một trong tứ đại ác ma của Thiên Nam- Tiết Đào cũng chỉ có thể thầm cười nhạo chính
mình.

Hàn Tam Thiên và hắn ta chỉ chênh nhau có vài tuổi, người ta đã là một truyền kỳ còn hắn ta thì sao?
Tên công tử bột, hống hách, bất lương mà thôi…
Nhưng nghĩ đến đây, trong đầu Tiết Đào lại hiện ra bóng dáng của Quân Tường.

Đều trẻ tuổi như nhau.

Quân Tường càng thêm ngạo nghễ.

Hai người này đều là anh tài…
Quà cưới lần lượt được đưa vào, người đến chúc mừng cũng nối nhau không dứt.


Suốt một tiếng, cả nhà họ Hàn đều vô cùng náo nhiệt.

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên vẫn ôn hòa nhã nhặn, thành thạo mà nâng ly rượu.

“Hàn gia chủ, cô dâu khi nào mới đến?”, có người nói đùa.

Hàn Tam Thiên mỉm cười nói: “Hẳn là sắp đến rồi”.

Rầm rập.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân đều đều.

Âm thanh lạnh lẽo mà trang nghiêm.

Quân Tường đưa theo Bạch Tiểu Hoàng chậm rãi bước vào.

Anh bước lên thảm đỏ tiến vào sảnh.

Quân Tường nhìn xung quanh, nhà họ hàn lúc này đã treo đèn hoa rực rỡ, khắp nơi chìm trong màu đỏ hân hoan.

Chỗ nào cũng được trang trí tinh xảo nhưng lại không có bố mẹ hai bên.

Nhưng cũng hợp lý.

Hàn Tam Thiên lúc trước là ở rể, bây giờ tái hôn thì quy cách cũng phải giảm xuống.

“Anh!”, Hàn Bát Bách theo ngay sau Quân Tường tiếng vào nhà họ Hàn, mau chóng đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên.

Hắn thì thầm kể ngắn gọn mọi chuyện cho Hàn Tam Thiên.

Nghe Hàn Bát Bách nói, vẻ mặt Hàn Tam Thiên không hề thay đổi.

Thậm chí còn cong môi cười.

Cả người hắn ta toát ra vẻ thong dong.

Hắn ta quay đầu nhìn Quân Tường sau đó nâng ly rượu lên, chậm rãi tiến về
phía Bạch Tiểu Hoàng.

“Hoàng Nhi, đừng tùy hứng nữa, hôm nay phải kết hôn rồi”, Hàn Tam Thiên từ tốn nói.

Mặc dù hắn ta chỉ gặp Bạch Tiểu Hoàng một lần nhưng lại làm như thể quen biết đã lâu.

Thậm chí xưng hô cũng vô cùng thân mật.

Dáng vẻ vô cùng lịch thiệp.

“Tôi không lấy anh”, Bạch Tiểu Hoàng lắc đầu, từ chối thẳng thừng.

Hả…
Tất cả quan khách đều kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, không thể tin được.

Còn có người phụ nữ từ chối nhà họ Hàn ư?
Đó là Hàn Tam Thiên đấy!
Ai nấy cũng nghị luận sôi nổi, vẻ mặt Hàn Tam Thiên không thay đổi.

Hắn ta vươn tay định kéo Bạch Tiểu Hoàng: “Chúng ta không quen nhau, sau này từ từ sẽ quen, được không?”
Giọng nói dịu dàng như một người vô hại.

Bạch Tiểu Hoàng cau mày, lại lui về sau.

“Tôi nói rồi, tôi thật sự không muốn lấy anh”.

Cô ta lại từ chối.

Hàn Tam Thiên híp mắt, khuôn mặt vẫn tươi cười, tiếp tục khuyên Bạch Tiểu Hoàng: “Em xem, hôm nay anh đã mời
bao nhiêu bạn bè đến tiệc cưới rồi, nếu có gì sai sót thì nhà họ Hàn và nhà họ Bạch đều mất mặt”.


“Hay là chúng ta cứ làm cho xong đã, sau này có gì thì bàn lại, được không?”
Giọng nói của Hàn Tam Thiên trở nên dịu dàng.

Nhưng Bạch Tiểu Hoàng vẫn lắc đầu.

Hàn Tam Thiên quay sang nhìn chú năm nhà họ Bạch.

Hắn ta không nói gì nhưng ánh mắt đã lộ vẻ lạnh lẽo.

Chú năm nhà họ Bạch lập tức rùng mình.

Theo lý mà nói, địa vị nhà họ Bạch hoàn toàn không kém nhà họ Hàn, nhưng không biết vì sao vừa nhìn Hàn Tam
Thiên ông ta đã có cảm giác thần phục!
Chú năm nhà họ Bạch vội bước lên trước.

Ông ta đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, kể tóm gọn mọi chuyện.

Hàn Tam Thiên gật đầu, nhìn sang Quân Tường.

Quân Tường đang chắp tay sau lưng, dáng đứng thẳng tắp trông vô cùng ngạo nghễ.

Mặc dù chỉ có một người nhưng khí thế lại rất mạnh mẽ.

Như thể một dòng sông đổ ập từ trên trời xuống khiến cho người ta có cảm giác bị đè ép.

Hàn Tam Thiên ổn định lại tâm thái của mình.

Hắn ta cầm lấy hai ly rượu đi đến cạnh Quân Tường.

“Chào mừng anh đến tham gia hôn lễ của tôi”.

Quân Tường quay sang nhìn Hàn Tam Thiên.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, không khí xung quanh như tóe lửa.

Hàn Tam Thiên không khỏi kinh hãi, khí thế của người này thật mạnh.

Quân Tường khẽ gật đầu, cuối cùng cũng có đối thủ thú vị một chút.

Trong chớp mắt hai người đã bình tĩnh lại.

Hàn Tam Thiên bước lên một bước, nâng ly rượu: “Vô cùng cảm ơn anh bạn này đã đến tham dự hôn lễ của tôi”.

Vừa nói hắn ta vừa đưa một ly rượu khác cho Quân Tường.

Quân Tường mỉm cười nhận lấy.

“Cũng thú vị đấy, tôi nể mặt anh, uống với anh một ly”.


Hàn Tam Thiên híp mắt nhưng ngay sau đó đã trở lại như thường.

Nhưng những khách mời khác đều tò mò mà nhìn Quân Tường.

“Người này là ai? Lớn lối thật đấy!”
“Dám nói là nể mặt Hàn Tam Thiên, hắn cho rằng hắn là ai?”
“Bây giờ có người thật không biết trời cao đất dày”.

Tất cả quan khách đều cười nhạo Quân Tường.

Chỉ có Tiết Đào là kích động: “Là anh ta”.

Tiết Đào hưng phấn không thôi, lúc trước hắn ta đã được chứng kiến sự ngang ngược của Quân Tường, hôm nay
anh lại xuất hiện ở nhà họ Hàn khiến Tiết Đào bắt đầu mong chờ.

Xem anh vả mặt Hàn Tam Thiên thế nào!
Tất cả ánh mắt của khách mời đều đổ dồn vào người Quân Tường.

Anh cười nhạt, dơ ly lên chạm nhẹ vào ly của Hàn Tam Thiên.

“Vừa rồi tôi nể mặt anh, bây giờ có phải đến lượt anh nể mặt tôi không?”, Quân Tường mỉm cười, như thể hiển nhiên
mà nói.

Hàn Tam Thiên vẫn lịch thiệp, không hề mất đi phong độ mà nhìn anh.

“Anh cứ nói thẳng”.

Quân Tường mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Hoàng.

“Hàn Tam Thiên, tôi muốn người vợ chưa cưới này của anh”.

Nói xong cũng không quan tâm đến vẻ mặt Hàn Tam Thiên đã đông cứng lại.

Quân Tường mỉm cười nắm tay Bạch Tiểu Hoàng.

Anh nghiêng người về trước, ánh mắt mang theo ý cười.

Anh chậm rãi nói: “Hàn Tam Thiên, anh thấy sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui