Có những người thật sự khiến người khác cảm thấy ấm áp.
Quân Tường nhìn Tiểu Khương Quân với vẻ mặt nghiêm túc thì trong lòng lại thấy ấm áp vô cùng.
Anh tự nhủ sẽ
không bao giờ để cô bé phải chịu bất cứ tổn thương nào.
“Tiểu Tường! Là cậu sao?”, giọng nói kinh ngạc từ phía sau vang lên.
Quân Tường quay đầu lại thì nhìn thấy lớp trưởng Lâm Hiểu Vy đứng ở phía sau và nhìn mình với vẻ mặt tò mò.
“Lớp trưởng?”, Quân Tường có chút kinh ngạc.
“Sao cậu lại ở đây? Còn có cả con rồi cơ à?”, trong mắt Lâm Hiểu Vy toàn là sự kinh ngạc và hiếu kỳ.
“Ừm! Tôi đến đón con gái tan học”, Quân Tường cười, nói.
Nhưng nhìn Lâm Hiểu Vy, Quân Tường có chút ngạc nhiên, hỏi: “Lớp trưởng! Cậu sao vậy?”
Lâm Hiểu Vy sắc mặt u sầu, chau mày lại, nhìn có vẻ tiều tụy.
Sau đó, cô ta lắc đầu rồi cười gượng.
Một lát sau mới thở dài, nói: “Là chuyện làm ăn thôi”.
“Tôi vốn hợp tác làm ăn với nhà họ Thôi nhưng nhà họ sụp đổ, thay bằng nhà họ Trần”.
“Đơn hàng không ký được nữa, những đơn hàng công ty ký trước đó đều có khả năng phải báo phế…”, Lâm Hiểu Vy
nói mà vẻ ưu tư trên mặt càng hiện lên rõ hơn.
Sự sống còn của công ty nhỏ đều dựa cả vào công ty lớn.
Đang nói chuyện thì điện thoại của Lâm Hiểu Vy reo lên.
Cô ta nhìn Quân Tường với ánh mắt áy náy, sau đó nghe điện thoại.
“Giám đốc Trần! Giờ tôi tan làm rồi, hẹn ăn cơm thì chi bằng hôm khác…”, Lâm Hiểu Vy vô cùng tức giận nhưng vì
hợp tác làm ăn nên cô ta vẫn phải niềm nở.
“Nếu hôm nay cô không đến thì đừng đàm phán kinh doanh gì nữa”.
Đầu dây bên kia rất cứng rắn.
Sau khi nói xong, chưa đợi Lâm Hiểu Vy đáp lời đã cúp điện thoại luôn, để lại tiếng tút
ngân dài.
Lâm Hiểu Vy nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tức giận vô cùng.
“Là người nhà họ Trần?”, Quân Tường chau mày, hỏi.
Lâm Hiểu Vy gật đầu, nói: “Trần Tiểu Long.
Giám đốc mới nhận chức của nhà họ Trần”.
“Hắn ta muốn làm gì?”, Quân Tường lập tức hỏi.
“Hai trăm ngàn tệ, còn cả…”, Lâm Hiểu Vy cắn chặt môi, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
“Gì nữa?”, Quân Tường không hiểu, hỏi.
Trên khuôn mặt đáng yêu của Lâm Hiểu Vy mang theo chút xấu hổ và phẫn nộ: “Tôi nữa”.
Quân Tường bật cười thành tiếng, nói: “Đi nào! Vừa hay tôi và nhà họ Trần có chút quan hệ.
Tôi đi qua đó xem thế
nào”.
Tất nhiên Lâm Hiểu Vy không biết Quân Tường có thực lực mạnh đến mức nào nhưng khi biết anh có thể đánh Lưu
Tiếu thì đủ thấy anh chắc chắn không phải người bình thường.
Cô ta gật đầu nhưng vẫn có chút lo lắng, nói: “Tên Trần Tiểu Long đó hống hách lắm, cậu phải cẩn thận đấy”.
Quân Tường cười có chút nham hiểm, thản nhiên nói: “Yên tâm đi! Tôi sẽ còn hống hách hơn hắn”.
Lâm Hiểu Vy: “…”.
Quân Tường dặn dò Đào Hoa đưa Tiểu Khương Quân về nhà còn mình cùng với Lâm Hiểu Vy rời khỏi trường mẫu
giáo.
Trần Tiểu Long chọn nơi hẹn với Lâm Hiểu Vy là một quán café có tên là Ái Cầm Hải.
Nhìn trang trí thì bình thường nhưng ánh đèn mờ ảo, không khí cũng hấp dẫn.
Quân Tường và Lâm Hiểu Vy đến quán café thì nhìn thấy một phòng ở góc trong cùng.
Trần Tiểu Long đang chậm rãi
nhấp ngụm café.
Tóc của hắn ta đã rụng kha khá, kiểu đầu hói, chỉ có ít tóc ở xung quanh.
Hắn ta đeo kính gọng đen, vừa nhìn đã thấy có chút bệ rạc, trông khá buồn cười.
Nhìn thấy Lâm Hiểu Vy dẫn theo Quân Tường đến, sắc mặt hắn ta lập tức trở nên khó coi.
“Giám đốc Lâm! Xem ra cô thật sự muốn nhìn công ty mình chết đúng không?”, giọng nói của Trần Tiểu Long đầy vẻ
đe dọa.
Ánh mắt hắn ta quét nhìn Quân Tường, vẻ mặt sầm lại.
“Chàng trai! Không phải ai cũng có thể đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân đâu nha”.
“Chuyện của nhà họ Trần là chuyện mà một người trẻ tuổi như anh có thể nhúng tay vào sao?”
Trong mắt Trần Tiểu Long tràn đầy vẻ kiêu ngạo, ánh mắt nhìn về phía Quân Tường như muốn nổ tung.
Trước đó nhà họ Trần tiêu diệt nhà họ Thôi, hiện giờ ngay cả nhà họ Thương cũng bị nhà họ Trần ‘thu nạp’.
Lượng lớn họ hàng xa của nhà họ Trần đều được bổ nhiệm chức vụ, và Trần Tiểu Long là một trường hợp như thế.
Hơn nữa, tên Trần Tiểu Long này cũng không phải dạng người không có đầu óc.
Trước đó hắn ta cũng điều tra, biết được Lâm Hiểu Vy không có chống lưng.
Mấy lần trước bắt bí là đủ biết cô ta
không có thực lực rồi.
Vì vậy, Trần Tiểu Long mới đưa ra yêu cầu đòi hai trăm ngàn tệ tiền mặt và cả thể xác của Lâm Hiểu Vy.
Nhưng hiện giờ, sự xuất hiện của Quân Tường đã làm đảo lộn kế hoạch ban đầu của hắn ta.
Vì vậy, hắn ta nhìn Quân Tường với ánh mắt khác thường.
Quân Tường ngồi ở trước mặt Trần Tiểu Long, ngón tay gõ xuống mặt bàn, nói: “Tôi còn nhớ là, nhà họ Trần ra lệnh
cấm, không cho phép tất cả giám đốc các phòng ban lấy chức quyền để tư lợi mà?”
Trần Tiểu Long nghe thấy vậy thì lập tức chau mày, hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Đòi tiền không đủ, còn đòi cả sắc nữa? Đúng là thú vị”.
Trần Tiểu Long chau mày, ngẩng đầu nhìn Lâm Hiểu Vy, sắc mặt sầm lại định xoay người rời đi.
“Tôi cho anh đi chưa?”, Quân Tường vẫn tươi cười, giọng nói ung dung, nhìn Trần Tiểu Long hỏi.
“Rốt cuộc anh là ai?”, Trần Tiểu Long nhìn Quân Tường, tò mò hỏi.
“Anh có biết Trần Nhã không?”, Quân Tường vẫn cười nói.
Trần Tiểu Long chớp chớp mắt, biểu cảm trên mặt không ngừng biến đổi, sau đó trầm giọng nói: “Tất nhiên là biết,
sao anh lại biết gia chủ nhà chúng tôi?”, trong lòng hắn ta bắt đầu nghĩ cách đối phó.
Nếu thật sự người trẻ tuổi này quen gia chủ thì mình rơi vào thế bị động rồi.
“Cũng coi như có quen biết”, Quân Tường ngẫm nghĩ chút rồi mới lên tiếng.
Trần Tiểu Long thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ cũng may chỉ là quan hệ bình thường.
Hắn ta nhìn về phía Quân Tường rồi nói: “Gia chủ nhà tôi là nhân vật như nào lại đi kết giao với anh sao? Điều đó
chứng tỏ đây là phúc ba đời nhà anh đấy”.
Quân Tường bật cười rồi nhìn về phía Trần Tiểu Long.
“Mối quan hệ của chúng tôi đúng là bình thường thôi! Nói cách khác, Trần Nhã chỉ là vợ sắp cưới của tôi ý mà”.
Biểu cảm trên mặt Trần Tiểu Long lập tức khó coi vô cùng.
“Vợ sắp cưới…?”
Quân Tường lại nói: “Chủ quản phòng kinh doanh ban đầu của biệt thự Vân Đỉnh bị tôi dọa chết đấy.
Anh họ của cô
ấy là Trần Thư cũng do tôi xử lý…”.
Quân Tường nói từng câu từng chữ lại khiến sắc mặt Trần Tiểu Long khó coi hơn.
Vừa hay, lúc này Trần Nhã gọi điện thoại đến.
Anh đặt điện thoại lên bàn, vẫn tươi cười, nói: “Anh có thể nhìn xem, đây có phải là số điện thoại của Trần Nhã
không?”
Trần Tiểu Long nuốt nước bọt ừng ực, vẻ mặt kinh hãi nhìn Quân Tường, sau đó hoảng loạn, ấp úng nói: “Anh rể”.
Chàng rể của Trần Nhã là nhân vật có thể một tay che trời.
Tất cả những người thuộc cấp bậc quản lý của nhà họ
Trần đều biết chuyện này.
Chuyện của Trần Thư trước đó chỉ có rất ít người biết, Trần Tiểu Long cũng vô tình nghe được người khác nói.
Vì
vậy, hắn ta biết Quân Tường nhất định là chàng ở rể của nhà họ Trần.
Quân Tường vẫn cười, nói: “Nói đi! Phải làm thế nào?”
Trần Tiểu Long lau mồ hôi trên trán, nói: “Mong anh rể tha cho tôi lần này, chỉ lần này thôi…”.
Quân Tường quay đầu lại, nhìn Lâm Hiểu Vy đang ngây người ra.
“Đưa cho cô ấy năm trăm ngàn tệ, đơn hàng hôm nay của nhà họ Trần sẽ ưu tiên cô ấy trước”.
“Vâng vâng vâng…”, Trần Tiểu Long gật đầu như bổ củi, chỉ sợ Quân Tường trách phạt gì thêm.
Xử lý xong, anh cầm điện thoại ở bên cạnh rồi nhìn Lâm Hiểu Vy với biểu cảm ‘phần còn lại hai người tự đàm phán’,
sau đó anh mới đi ra khỏi quán café.
Lâm Hiểu Vy nhìn bóng lưng của anh mà kinh ngạc há hốc mồm.
Vậy… Là đàm phán xong rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...