Thiên Tôn Bất Bại


Nghe thấy Quân Tường nói như vậy, phản ứng của mọi người đều không giống nhau.
Vương Định ngây người ra, cậu ta biết, anh Quân của mình sẽ không nói dối.
Cậu ta ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn Quân Tường.
Có thể nhẹ nhàng ép chết Lưu Tiếu thì đó là thực lực gì?
Thẩm Vân hoàn toàn tò mò nhìn Vương Định.
Sao tên phế vật này từ lúc nào lại có người bạn lợi hại như vậy?
Sau đó, trong ánh mắt có những tính toán của riêng mình, không biết đang nghĩ gì nữa.
Lưu Tiếu toàn thân ớn lạnh, như rơi xuống hầm băng, cảm thấy mình như sắp ngạt thở.
Hắn hiểu được, vị tổ tông trước mặt mình chuyện gì cũng có thể làm.
Lưu Tiếu sắc mặt tái nhợt, kinh hãi cực độ.
“Tao đã chịu đủ sự trừng phạt rồi, mày không thể giết tao…”, Lưu Tiếu hoang mang, nói.
Lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Định ở bên cạnh Quân Tường.

Hắn biết, đây chính là nguyên nhân vấn đề.
Vì vậy, hắn liền nhìn ánh mắt van nài về phía Vương Định: “Người anh em! Xin anh cầu xin người bạn của anh giúp
tôi.

Tất cả mọi chuyện trước đó đều tại tôi không đúng, tôi sẽ cho anh tiền, tôi sẽ cho anh thật nhiều tiền”.
Vương Định nhìn Lưu Tiếu đang cầu xin mình mà bất ngờ.
Tên khốn luôn sỉ nhục mình mà lúc này cũng cầu xin mình sao?
Lưu Tiếu nhìn thấy vẻ thất thần của Vương Định nên tưởng rằng dễ giải quyết rồi, nói: “Tôi sẽ cho anh nhà, có gì tôi
cũng sẽ cho anh.

Anh cầu xin bạn anh giúp tôi, đừng giết tôi”.

Lưu Tiếu lúc này như chó mất nhà, hắn chỉ muốn được sống thôi.
Sự kinh hãi mà Quân Tường gây cho hắn trước đó đúng là quá kinh khủng.
Còn Thẩm Vân ở bên cạnh cũng bắt đầu khóc thút thít.
Cô ta nước mắt lưng tròng nhìn về phía Vương Định, liền cảm thấy đau khổ: “Vương Định! Đều tại cậu chủ Lưu ép
em…”.
Thẩm Vân vừa lên tiếng thì Lưu Tiếu lập tức giật mình, quát: “Con tiện nhân này…”.
Thẩm Vân bắt đầu khóc lóc như mưa, nói: “Em cũng muốn cùng anh sống những ngày yên ổn nhưng đều tại Lưu
Tiếu ép em…”, vừa nói cô ta vừa lén nhìn Vương Định.
Nhìn thấy Vương Định không nhúc nhích thì cô ta khóc càng kinh khủng hơn.
“Em là vợ anh mà”.
“Sao? Bây giờ mới nhớ ra là cô là vợ tôi sao?”, Vương Định cắn răng, chậm rãi quay đầu lại nhìn Thẩm Vân.
“Lúc cùng với Lưu Tiếu sỉ nhục tôi, sao không nhớ?”, Vương Định đi về trước một bước, trừng mắt nhìn Thẩm Vân.
“Sao lúc tôi bị người ta sỉ nhục, cô ở bên cạnh không thèm nhìn tôi một cái, sao lúc đó không nhớ?”
“Tôi chưa bao giờ được nhà cô coi như con người, sao lúc đó không nhớ?”
Từng câu từng chữ Vương Định nói, giọng nói có chút run rẩy.

Bởi vì mỗi lần nói ra cậu ta đều rơm rớm nước mắt.
Thẩm Vân còn tưởng rằng, tên Vương Định phế vật này, chỉ cần mình cầu xin thì hắn sẽ mềm lòng.
Nhưng khi nhìn thấy Vương Định mặt mày dữ tợn thì cô ta mới cảm thấy, Vương Định dường như đã thay đổi thành
người khác.
Lưu Tiếu ở bên cạnh cũng vội lắc đầu, nói: “Đều tại con tiện nhân này.

Chính cô ta muốn tôi sỉ nhục anh, đều tại cô
ta”.

Lưu Tiếu lập tức phủi bỏ mối quan hệ.
Quân Tường nhìn thấy hai người này thì cười lạnh một tiếng, nói: “Gian phu dâm phụ, sống đến đầu bạc răng long.
Hai người đúng là xứng đôi lắm”.
“Xin nể mặt cậu chủ Thương mà tha cho tôi, sau này Lưu Tiếu tôi nguyện làm trâu ngựa…”, Lưu Tiếu van nài.
Những đàn em của Lưu Tiếu khi nhìn thấy đại ca của mình thế thì đều không dám hành động.

Tất cả đều thận trọng
nhìn Quân Tường.
Họ chỉ sợ Quân Tường sẽ xử lý cả họ.
“Vương Định!”, Quân Tường quay đầu lại, nói.
Vương Định đỏ mắt, gật đầu nói: “Anh Quân”.
“Cậu tự ra tay đi!”
Toàn thân Vương Định run rẩy, quay đầu lại nhìn Quân Tường.
“Năm đó tôi nói với cậu, đừng nhân từ với kẻ địch của mình”, hai tay Quân Tường chắp sau lưng, thẳng thắn nói.
“Hôm nay cậu tha cho chúng thì sau này chúng sẽ quay lại cắn cậu.

Cậu nghĩ, chúng có tha cho cậu không?”, Quân
Tường nói.

Ánh mắt Vương Định bắt đầu kiên định hơn.
Quân Tường ngẩng đầu, nhìn về phía đám đàn em của Lưu Tiếu.
“Tự cút hay là tao giúp chúng mày?”, đám đàn em này lập tức sợ hãi rồi chạy mất hút.

Ai cũng không nhìn Lưu Tiếu
và Thẩm Vân.
Thân người Lưu Tiếu không ngừng lùi về sau, trong ánh mắt đều là sự khủng hoảng.
Vương Định cắn răng, đi về phía trước nhìn Lưu Tiếu và Thẩm Vân.
Trong ánh mắt Vương Định đều là sự phẫn nộ ngút trời.
Ở nhà Lưu Tiếu có một ao cá lớn.
Vương Định đi về phía Thẩm Vân.
“Vương Định! Anh định làm gì?”, lúc này Thẩm Vân cũng không dám khóc lóc mà hoảng loạn nói.
Vương Định một tay túm tóc Thẩm Vân, tay khác kéo cô ta đến bên cạnh Lưu Tiếu.
“Hai người chẳng phải muốn được ở bên nhau sao? Vậy tôi sẽ cho hai người chết cùng nhau”, một tay Vương Định
nắm chặt tóc của Lưu Tiếu.
Cậu ta từng bước kéo hai người đi về phía bể cả, không thèm để tâm đến hai người đang gào khóc.
Sau đó, cậu ta trực tiếp ném hai người vào trong ao cá lớn rồi dấn đầu hai người xuống.
Bạch Tiểu Hoàng vốn ở bên cạnh nhìn, lúc này cô ta nhìn Vương Định và Quân Tường.
Dường như cô ta nghĩ đến gì đó nhưng lại nhắm mắt lại.
Đối với Quân Tường, dường như cô ta có một nhận thức sâu sắc hơn.
Tầm hơn mười phút, hai người kia không còn nhúc nhích trong ao cá lớn.

Lúc này, cậu ta mới buông tay ra.
Sau đó cậu ta ngồi trên đât, ôm mặt, bắt đầu bật khóc.
Sự dồn nén và uất ức bao nhiêu năm đều trút hết ra.
Sau năm sáu phút, Vương Định mới đứng dậy lau nước mắt.
“Anh Quân! Cảm ơn anh”.
“Đi nào! Chúng ta đi uống rượu”, Quân Tường khoát tay rồi nói với Vương Định.
Nhóm người xuống tầng, Quân Tường quay đầu hỏi Vương Định.
“Chỗ tôi có việc làm, cậu có muốn làm không?”

Vương Định biết, chắc chắn mình không thể làm ở xưởng sửa chữa kia nữa.
“Anh nói đi ạ”.
“Mấy ngày nữa tôi chuẩn bị thành lập công ty, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cậu”.
“Vâng ạ”, Vương Định gật đầu nói.
Hai anh em sánh vai cùng đi xuống tầng.
Bạch Tiểu Hoàng đứng ở phía sau nhìn Quân Tường, trong ánh mắt đều là sự si tình.
Đối với cô ta, Quân Tường như một thiên thần cao quý, khí thế cao ngút trời.

Nhưng vì anh em mà không ngại gian
khổ.
Nhìn Quân Tường, Bạch Tiểu Hoàng mím chặt môi, trong lòng lại có cảm giác như điện giật.
Quân Tường vừa xuống tầng, điện thoại của anh vang lên.
“Anh Quân! Thương Cuồng nhờ người liên hệ với tôi rồi”.
“Hắn nói gì?”, Quân Tường vừa đi về trước vừa hỏi.
“Thương Cuồng nói, hẹn anh ngày mai gặp mặt.

Ngoài ra, nhờ anh nể mặt hắn tha cho Lưu Tiếu, sau này muốn kết
bạn với anh”.
Quân Tường cười lạnh, giọng nói lạnh lùng: “Nói cho hắn, ngày mai không rảnh.

Ngoài ra, Lưu Tiếu chết rồi, kết bạn
ư, hắn xứng không?”
“Vâng, thưa anh”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui