Thôi Thanh Sơn lúc này rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Mặc dù ông ta không hiểu võ thuật nhưng ông ta biết đến việc cảnh giới cao áp chế cảnh giới thấp trong võ đạo.
Có thể dễ dàng đè nén các vệ sĩ của mình… Thôi Thanh Sơn không dám tưởng tượng đến thực lực của Quân
Tường rốt cuộc ở mức nào.
Ông ta muốn rời khỏi đây ngay lập tức để khỏi mất mặt, ông ta thật không còn can đảm để ở lại nơi này nữa.
Thôi Thanh Sơn nhất thời ngây ra tại chỗ, sắc mặt hết trắng bệch lại xanh lét, trông vô cùng đặc sắc.
“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”, Thôi Thanh Sơn thầm an ủi mình.
Ông ta cúi đầu nhìn Quân Tường.
“Mày giết con tao, em trai tao, tao sẽ ghi nhớ chuyện này, sau này tao với mày còn gặp lại.
Hôm nay tao nể mặt mày
mà buông tha cho nhà họ Trần”, Thôi Thanh Sơn nói thì hay, chẳng qua bản thân sợ hãi mà thôi.
Ông ta nói xong thì muốn rời đi.
“Ông nể mặt tôi nhưng tôi có nể mặt ông rồi à?”, Quân Tường ngẩng đầu nhìn Thôi Thanh Sơn.
Khí thế của anh tràn đến khiến tim ông ta giật thót.
“Rốt cuộc mày muốn thế nào?”
Cơ thể mập mạp của Thôi Thanh Sơn bắt đầu run lên, vẻ mặt ông ta lộ vẻ hoảng hốt.
“Tiếp tục màn biểu diễn của ông đi”, Quân Tường vung tay ra hiệu cho ông ta tiếp tục.
Thôi Thanh Sơn: “…
Ông ta hoàn toàn suy sụp, những vệ sĩ mình đưa đến đều đã quỳ hết xuống không dám động đậy, ông ta phải diễn
thế nào?
Thôi Thanh Sơn nuốt nước bọt, trán bắt đầu toát mồ hôi.
“Tao…”
“Nếu ông đã đến nhà họ Trần báo thù thì tôi cho ông 5 phút”, Quân Tường dơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ cao cấp
mình đang đeo.
Anh ngồi xuống sô pha, bắt chéo hai chân, định cầm tách trà ở bên cạnh lên.
Trần Nhã tiến lên nói: “Nước trà lạnh rồi, để tôi đổi chén khác cho anh”.
“Cảm ơn”, Quân Tường mỉm cười.
Thôi Thanh Sơn đứng trong phòng khách nhà họ Trần mà lòng thấp thỏm không yên.
Không chỉ là người nhà họ Trần mà ngay cả người nhà họ Thôi cũng đang nhìn ông ta chằm chằm.
Ông ta cau mày nhìn Quân Tường.
Nhà họ Trần sao đột nhiên lại xuất hiện cứu viện mạnh mẽ như thế này?
Nếu sớm biết có người này, nhà họ Thôi sao dám hỗn láo?
Nghĩ đến đây, Thôi Thanh Sơn vô cùng hối hận, nếu bản thân cẩn thận hơn, chuẩn bị kỹ hơn thì cũng không đến
mức chật vật như bây giờ.
“Gia chủ nhà họ Thôi, ông còn 3 phút”, Quân Tường nhìn đồng hồ, “tốt bụng” nhắc nhở.
Trong lúc Thôi Thanh Sơn mặt mày nhăn nhó vô cùng đau khổ thì Trần Kiền lại cảm thấy rất thoải mái.
Trước đây, chẳng phải Thôi Thanh Sơn luôn kiêu ngạo, nhìn ông ta bằng nửa con mắt hay sao?
Thậm chí còn coi thường nói chuyện với ông ta.
Nhưng bây giờ thì thế nào? Lúc này Thôi Thanh Sơn đang lúng túng đứng trong phòng khách nhà ông ta, hoảng hốt
như một đứa trẻ.
Điều này khiến Trần Kiền thực thoải mái.
Thậm chí khi ông ta quay sang nhìn Quân Tường còn hài lòng gật đầu.
Nhà họ Trần bọn họ thật có phúc, có rồng đến nhà!
Đủ để đè ép nhà họ Thôi!
Những người nhà họ Trần thì phấn khích đến đỏ cả mặt.
Nhà họ Trần trước đây có địa vị thế nào?
Cho dù là một con chó nhà họ Thôi cũng dám đái lên cửa nhà họ, vậy mà hôm nay gia chủ nhà họ Thôi lại phải chịu
báo ứng thế này, ai thấy cũng vô cùng hưng phấn, nhìn Quân Tường với ánh mắt sùng bái.
Ngay cả Trần Nhã pha trà xong quay lại cũng tò mò mà nhìn anh.
Bất giác, Quân Tường đã sử dụng thủ đoạn vô cùng mạnh mẽ.
Cũng khiến cô ta công nhận anh.
“Có vẻ mình nhặt được bảo vật rồi”, nghĩ đến đây, mặt Trần Nhã đỏ bừng, cô ta vừa gặp anh có một ngày mà đã nghĩ
vậy rồi, thật là không biết xấu hổ.
Trần Nhã cúi đầu bê chén trà đến bên cạnh Quân Tường.
“Trà”.
“Ừm”, Quân Tường nhìn cô ta, cảm thấy cô gái này thật hay đỏ mặt, lúc nào trông cũng có vẻ ngượng ngùng.
Anh uống một ngụm trà, cảm thấy cả người thoải mái.
Anh đặt cốc trà xuống rồi nhìn lên.
“Đã hết 5 phút, gia chủ nhà họ Thôi, thời gian biểu diễn của ông đã hết rồi”.
5 phút này đối với Thôi Thanh Sơn mà nói dài như cả thế kỷ.
Ông ta vừa định hỏi mình có thể rời đi chưa thì lại thấy Quân Tường đứng lên.
“Bây giờ hẳn đến màn biểu diễn của tôi rồi?”, Quân Tường mỉm cười.
Thôi Thanh Sơn: “…”
“Tôi là người có lý lẽ”, anh lại nói.
“Chẳng phải mày muốn thả tao đi à?’, khuôn mặt toàn mỡ của Thôi Thanh Sơn đã đầy mồ hôi.
“Tôi chưa từng có ý định đấy”, Quân Tường khẽ nhún vai.
Ánh mắt Thôi Thanh Sơn thay đổi: “Sau lưng nhà họ Thôi là hiệp hội thương mại Kim Vận, nếu mày động đến tao…”
Quân Tường đi đến trước mặt Thôi Thanh Sơn, chậm rãi ngắt lời ông ta: “Hôm nay ông có nhắc đến ai cũng vô dụng
thôi”.
“Nhà họ Thôi chúng tao đã động gì đến mày?”, Thôi Thanh Sơn hoảng loạn hỏi.
“Làm việc ngang ngược, ỷ có tiền mà làm việc bất nhân, hống hách độc đoán.
Nhà họ Thôi nào có động đến một
mình tôi?”, Quân Tường nhướn mày nói.
Thôi Thanh Sơn không ngờ Quân Tường lại cố chấp như vậy.
Mấy tên vệ sĩ đi theo ông ta toàn bộ đều quỳ dưới đất không làm được gì, hai chân ông ta bắt đầu mềm nhũn.
“Nhà họ Thôi có quan hệ với tất cả các dòng tộc lớn, động đến tao thì mày khó mà sống được ở thành phố Thiên
Nam này”, Thôi Thanh Sơn bắt đầu miệng hùm gan sứa.
“Tôi chinh chiến nhiều năm, ra Bắc vào Nam, xuyên qua rừng sâu bạt ngàn, vượt qua sa mạc rộng lớn, đi đến biên
cảnh Võ Quốc, chưa từng có nơi nào khiến tôi khó mà sống được cả”.
Đôi mắt anh sáng rực.
“Nói gì đến nhà họ Thôi cùng cái thành phố Thiên Nam bé tý này”.
Quân Tường mỉm cười: “Cho dù có 100 nhà họ Thôi cũng không đủ để khiến tôi khó sống!”
“Mày…”
“Được rồi, đến lượt tôi trình diễn rồi”, Quân Tường mỉm cười nhưng khí thế không hề thay đổi.
“Mày… Mày định làm gì?”, Thôi Thanh Sơn cảm nhận được sự nguy hiểm.
Mặc dù Quân Tường đang mỉm cười nhưng ông ta lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cơ thể mập mạp bỗng chốc trở nên linh hoạt mà chạy ra bên ngoài.
Ông ta như con lợn sắp bị làm thịt, hoàn toàn không có tự tôn của gia chủ một dòng tộc.
“Chưa từng có người chạy trốn được trước mặt tôi”, Quân Tường nhìn Thôi Thanh Sơn bỏ chạy thì vẻ mặt không hề
thay đổi.
“Ba”, anh chậm rãi nói.
Thôi Thanh Sơn thật hận mình chỉ có hai chân, càng hận mình quá béo, chạy trốn quá chậm.
“Hai”, Quân Tường đứng nguyên tại chỗ, chắp tay sau lưng.
Thôi Thanh Vân quay đầu lại, không thấy Quân Tường đuổi theo thì mừng rỡ, bắt đầu tính toán sau này báo thù anh
thế nào.
“Một”.
“Bằng!”
Một tiếng súng vang lên đồng thời với giọng nói của Quân Tường!
Mặc dù khi anh ra ngoài không đưa Trần Nộ theo cùng.
Nhưng Trần Nộ là vệ binh thân cận của anh, sau khi biết anh đến nhà họ Trần thì dẫn người theo canh gác ở bên
ngoài, lúc này anh ta thấy Thôi Thanh Sơn bỏ chạy nên mới nổ súng bắn vào đầu ông ta.
Người nhà họ Trần ai nấy cũng nuốt nước bọt, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi không thể nào che dấu được.
Quân Tường vẫn mỉm cười quay đầu.
“Bố, hố đã đào xong chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...