“Thuyền này thật là rộng rãi, còn chở được thêm hai người bọn ta a!” Tiết ngũ nương vung tay, trong tay lão nhân kia liền có thêm vài đồng tiền, phía sau nàng còn có hán tử râu ria xuất hiện ở khách điếm hôm qua.
“Thuyền quá nhỏ rồi, ngồi không được nhiều người như vậy, cô nương ra tay hào phóng, sao không thuê một con thuyền khác?” Tô Cần không phải người thô lỗ, liền nhìn ra được hai người này không phải dễ chọc, chỉ là vừa nhìn thấy bọn họ thì khắp người không được tự nhiên.
“Yêu, vị tiểu ca này, hình như rất không muốn cùng nô gia ngồi chung thuyền, lẽ nào nô gia thật sự làm ngươi ngại sao?” Tiết ngũ nương liếc mắt quyến rũ, thân thể giả vờ lơ đãng hướng bên cạnh Tô Cần ngồi xuống, quả nhiên thấy thiếu niên đỏ mặt lên, không khỏi liên tục cười khanh khách.
“Lão trượng, thuyền này ngồi tám người không sao chứ?”
“Thực sự không sao, thuyền này của lão hủ tuy nhỏ, nhưng rất kiên cố, trên sông sóng gió cũng không lớn.”
Trầm Dung Dương mỉm cười: “Gặp mặt tức là có duyên, vậy liền đi chung đi.”
Tiết ngũ nương nháy mắt mấy cái: “Cũng là vị ca ca này hiểu rõ đạo lý, có thể cho nô gia biết cao danh quý tính hay không?”
“Tại hạ Trầm Dung Dương, trước đây có nghe nói Bắc Minh giáo có một vị nữ nhân tính cách mạnh mẽ như hỏa, hành sự không thua gì đấng mày râu, chẳng hay có phải Tiết đường chủ đây.” Trầm Dung Dương cười như gió mát, thần sắc bình tĩnh, tuyệt không giống người thân mang khuyết tật. “Vị còn lại là Thông Thiên chùy Ân Lôi, Ân đường chủ a?”
*Thông Thiên chùy: tên của cây chùy.
“Không ngờ tiện danh của hai người chúng ta còn có thể truyền tới tai Trầm ca ca, thực sự là tam sinh hữu hạnh.” Tiết ngũ nương cười tươi như hoa, nhưng tâm trạng hơi khó chịu, Trầm Dung Dương người này, tên cũng chưa từng nghe qua, nhưng cái người trước mắt, hiển nhiên không phải hạng người tầm thường. Đời người chuyện phiền muộn nhất chính là có người đối ngươi biết rõ nhất thanh nhị sở, mà ngươi đối hắn hoàn toàn không biết gì cả.
*Tam sinh hữu hạnh: có phước ba đời mới có thể gặp.
*Nhất thanh nhị sở: biết rõ như lòng bàn tay.
“Mọi người nói Tiết ngũ nương tính tình cường liệt như hỏa, hôm nay vừa thấy, mới biết được kỳ thực khuôn mặt xinh đẹp như hoa.” Lời ca ngợi xuất phát từ miệng y, giống như đang thuật lại một chuyện chân thật, mà không phải cợt nhã người khác, nữ tử nào không thích được tán thưởng, Tiết ngũ nương quả nhiên bật cười, đôi mắt càng thêm dịu dàng, thỉnh thoảng lại hướng Trầm Dung Dương liếc mắt một cái.
Thuyền không tính là nhỏ, nhưng tám người chen chúc đều sẽ cảm thấy chật chội, hoàn hảo hành trình cũng không xa. Từ lúc lên thuyền, Trầm gia chủ tớ ba người một mực ngồi ở đầu thuyền, Tô Cần mặc dù muốn vào buồng nhỏ trên thuyền, nhưng lại sợ đụng mặt Tiết ngũ nương, không thể làm gì khác hơn là theo Trầm Dung Dương ngồi chồm hổm ở đầu thuyền, nghe y vừa chỉ hướng hai bờ sông vừa kể lại một vài chuyện xưa tích cũ, thuộc như lòng bàn tay, sau đó Tiết ngũ nương cùng Ân Lôi hai người cũng nhịn không được rời khỏi buồng nhỏ trên thuyền, đứng ở một bên lắng nghe.
Tôn nữ của lão nhân, thiếu nữ khi nãy được cứu, tâm tình chấn động cũng từ từ bình ổn trở lại, nhìn thấy sóng gợn trên mặt nước xanh biếc, mọi người đều ung dung thư thả, không khỏi thuận miệng xướng ca: “Sở sơn thanh, giang thủy lục, xuân phong đạm đãng khán bất túc, thảo thiên thiên, hoa thốc thốc, ngư đĩnh trạo ca lưỡng tương tục ~” Tiếng ca uyển chuyển trong trẻo, lay động lòng người, nữ tử vùng sông nước Giang Nam lúc nào cũng nhu tình dịu dàng, mọi người không khỏi cùng trầm trồ khen ngợi.
*Núi xanh, sông xanh, gió xuân nhìn mà không thổi, cây cỏ um tùm, hoa mọc thành đám, bài ca trên thuyền đánh cá liên tục vang lên ~
Thiếu nữ cười ngượng ngùng, im lặng không xướng nữa: “A Bích kém cỏi, làm ân công cùng khách nhân chê cười.”
Trầm Dung Dương trong lòng khẽ động: “Ngươi gọi là A Bích?”
“Đúng, là Bích của bích thủy.”
“Vậy ngươi có thể xướng tiểu khúc ‘Hạm hạm hương liên thập khoảnh ba, tiểu cô tham hí thải liên trì’ không?”
*Hương sen thơm ngát khắp 10 khoảnh (1 khoảnh = 6,67 hecta), tiểu cô đùa nghịch muốn ngắt hoa =))
A Bích lắc đầu: “A Bích chưa từng nghe qua.”
Trầm Dung Dương đột nhiên cười: “Là ta thất lễ rồi, ca khúc của A Bích cô nương xướng rất hay.”
Mọi người nói nói cười cười, một đường đi cực kỳ yên ả.
*****
Giang Tô, kiếm pháp của Lâm gia vô cùng nổi tiếng, tổ tiên Lâm gia cùng Đường Đại Kiếm Khí đại sư và Công Tôn đại nương là bạn cố tri, nhiều thế hệ trong nhà tích cóp lại, cất giấu vô số tuyệt thế bảo kiếm, có người nói trong đó chắc chắn có Ngư Trường kiếm. Chỉ là những loại bảo kiếm này trải qua chiến tranh loạn lạc, đến khi trôi giạt đến trong tay Lâm gia, đã không còn phân rõ thực giả, đây cũng là mục đích mà Lâm gia mở đại hội thưởng kiếm, thiên hạ rộng lớn, không thiếu cao nhân, trong số những người đến đại hội thưởng kiếm, nói không chừng sẽ có người biết phân biệt kiếm thật giả, vì vậy Lâm gia Lâm Lạc Anh thay mặt gia chủ lần lượt phát thiếp mời, đồng thời cũng nói rõ, bảo kiếm tặng anh hùng, người nào có duyên phận được bảo kiếm nhận làm chủ, liền đem danh kiếm dâng tặng.
Bảo kiếm nhận chủ là một nhận pháp thế nào, mọi người đều rất hứng thú, đối với mấy danh kiếm chỉ tồn tại trong truyền thuyết mọi người càng hứng thú hơn, nhưng Lâm gia phát thiếp mời, cũng không phải a miêu a cẩu đều được phát, những kẻ không có nhận được thiếp mời cũng đến, bất quá chỉ đơn thuần ở ngoài xem náo nhiệt, Lâm gia đã có dũng khí đem bảo kiếm công bố cho hậu thế, tự nhiên sẽ không sợ ngươi tới đoạt.
*Nhận pháp: phương thức nhận chủ của kiếm.
Nghe nói những thanh kiếm này đều có linh tính, thường nhân nếu muốn đi trộm, đi đoạt, nhất định sẽ bị cắn trả, thi cốt không còn, lại nghe nói Lâm gia sớm đã tuyên bố thu thập nhân thủ, mời ba cao thủ trong bài danh xếp trước hạng mười trong giang hồ đến để trấn giữ, còn nghe nói cách Lâm gia bày bố là mô phỏng theo Bát trận đồ của Gia Cát võ hầu, nếu có bất kỳ sự xâm nhập trái phép nào thì ngươi chỉ có đi mà không có về.
*Thi cốt: thi thể và xương cốt.
*Bài danh: Bảng xếp hạng các nhân vật trong giang hồ.
Các loại tin đồn trên, đúng là càng truyền càng thần kỳ, cũng có nhiều cách nói khác nhau.
Nhóm người sau khi tới Tô Châu liền tự chia tay, nhóm Trầm Dung Dương tìm một gian khách điếm đặt chân, Tô Cần nén không được tịch mịch liền chạy ra ngoài dạo qua một vòng, nghe được quá nhiều thông tin như vậy, vừa líu lưỡi, vừa nói cho nhóm Trầm Dung Dương nghe, ngay cả Thị Cầm cũng nhịn không được hiếu kỳ: “Công tử, thật sự có linh kiếm biết nhận chủ sao?”
*Linh kiếm: kiếm có linh hồn.
Trầm Dung Dương nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm trả lời: “Đao kiếm mà người thợ rèn bình thường đúc ra, bất quá cũng dùng kỹ thuật tầm thường, cộng thêm thao tác tinh luyện kim loại chưa đủ lão luyện, thế nhưng binh khí do thợ nổi tiếng đúc ra lại không giống thế, năm ấy người có khả năng đúc ra bảo kiếm, đem kim loại bốn phương hội tụ cùng một chỗ, lại lấy máu tươi và tóc của chính mình tương hợp lẫn nhau, mới tạo thành hai thanh thiên cổ danh khí, mỗi thanh đều là đứng đầu trong bách linh, lấy linh đúc linh, kiếm tự nhiên có linh khí.”
*Bách linh: ý muốn nói một trăm thanh kiếm có linh tính khác.
Tô Cần theo bọn họ đã lâu, biết Trầm Dung Dương tuy thân thể bị tàn tật, thế nhưng cử chỉ phong độ nhẹ nhàng, không có nghi vấn nào mà y không hiểu được, không khỏi bội phục sùng bái vạn lần, dần dần cũng thập phần ỷ lại vào đáp án của y.
“Nói vậy, những lời đồn về Lâm gia cũng là sự thật?”
“Có thể là thật, cũng có thể là giả, thật thật giả giả thì có sao đâu, chúng ta là tới thưởng kiếm, không phải tới để đoạt kiếm.” Đầu ngón tay thon dài, trắng sạch vuốt ve mép chén trà, Trầm Dung Dương dường như đã có dự tính trước, lại dường như tùy ý nói chuyện phiếm.
Tô Cần đến Tô Châu rồi, tự nhiên muốn đi gặp mặt nhà vợ tương lai của hắn, chỉ là không biết bọn họ đến Tô Châu chưa, đặt chân ở gian khách điếm nào, không thể làm gì khác hơn là đem toàn bộ khách điếm ở Tô Châu mỗi một gian đều tìm qua một lần, tìm nửa ngày, mệt mỏi hết sức, người còn chưa thấy đâu, liền trở về, đến trước cửa lại đâm đầu vào một đám người.
“Ngươi làm cái gì, đi đường cũng không đem mắt theo sao!” Đi kèm theo tiếng quát của nữ tử, một làn roi liền quất xuống.
Tô Cần vội vã né sang một bên, nhưng vẫn chậm một bước, da thịt chịu một roi, cánh tay áo rách thành một mảng lớn, không khỏi tức giận: “Ngươi thật quá ngang ngược, ta còn chưa có đụng vào ngươi, cho dù đụng vào, ta nhận lỗi là được, sao phải xuất thủ đả thương người, nếu là một người không có võ công, hiện tại máu tươi đã nhễ nhại rồi đi!”
Xuất thủ chính là một thiếu nữ, mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt sáng thân thiện, xinh đẹp động lòng người, nhưng Tô Cần thiếu chút nữa bị quất một roi, thực sự không còn hảo cảm gì.
Thiếu nữ dựng thẳng chân mày, lại muốn xuất thủ, phía sau có người lập tức ngăn nàng lại: “Tinh nhi, không được hồ đồ.”
“Cha!” Thiếu nữ giậm chân một cái: “Đăng đồ tử này khi dễ người!”
Tô Cần thiếu chút nữa bị sặc nước bọt chết, đăng đồ tử?! Thanh thiên bạch nhật, lang lảnh Càn Khôn, chưa thấy qua ai đổi trắng thay đen nhanh như thế!
“Được rồi, rõ ràng là ngươi sai trước, mau xin lỗi người ta.” Người trung niên trái lại rất hiểu đạo lý, Tô Cần suy nghĩ, một mặt hướng bọn họ khoát khoát tay: “Quên đi quên đi, cũng là tại hạ lỗ mãng không nhìn đường, mời.” Hắn dứt lời liền đi vào trong, dư quang nơi khóe mắt liếc thấy khối ngọc bội bên hông thiếu nữ, không khỏi trừng to mắt.
“Ngươi tiểu tử này còn không mau đi, lén lút nhìn cái gì!” Người thanh niên đứng ở bên cạnh thiếu nữ thấy hắn đứng lại bất động, muốn vươn tay đẩy hắn.
Tô Cần vội vã ngăn lại, tay kia từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội, trên mặt người trung niên cũng lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
“Đây là…”
Xác thực là giống nhau như đúc, Tô Cần sao có thể không nhận ra ngọc bội chính mình đã đeo hai mươi năm.
“Tiền bối, xin hỏi người có phải là Khoái kiếm Phùng Xuân Sơn?”
“Ngươi là Tô Cần?”
Tất cả đồng thanh hét lên, Tô Cần gặp được nhạc phụ cùng vị hôn thê tương lai.
Nhưng mà hắn rất muốn ói máu, ông trời a, nữ nhân tùy hứng điêu ngoa này là nương tử tương lai của hắn?
Không chỉ một mình hắn oán thầm, vị hôn thê của hắn Phùng Tinh Nhi cũng không tình nguyện, nhưng hôn sự này không phải do hai người bọn họ làm chủ, lần đầu gặp gỡ đã có ấn tượng không tốt.
Trùng hợp chính là, nhóm người Phùng Xuân Sơn cũng dừng chân tại khách điếm này, Tô Cần lúc trước tìm tìm kiếm kiếm, nhưng không nghĩ tới nên tìm ở nơi mình đang ngụ trước, đoàn người trở lại khách điếm, Tô Cần vốn định đưa bọn họ đến giới thiệu cho Trầm Dung Dương, nhưng Thị Cầm Thị Kiếm lại nói công tử nhà bọn họ đã sớm đi nghỉ, vì vậy Tô Cần không thể làm gì khác hơn là theo Phùng Xuân Sơn trở lại sương phòng của bọn họ, bị hỏi đủ loại câu hỏi, bao gồm sức khỏe phụ mẫu ra sao, bản thân khi nào ra khỏi nhà, lúc bị hỏi còn có Phùng Tinh Nhi ở bên cạnh trừng mắt liếc hắn, thực sự bi thảm vạn phần.
Ngày hôm sau, Phùng Xuân Sơn gặp gỡ nhóm người Trầm Dung Dương, cũng không biểu thị nghi vấn nào đặc biệt, hắn nghĩ nam nhân nho nhã lịch thiệp, thân lại mang thương tật này là người này thích du sơn ngoạn thủy, thích thư họa cổ xưa, là một thư sinh đối với mấy thanh danh kiếm kia phát sinh hiếu kỳ, cho nên mới cùng Tô Cần kết bạn đồng hành.
Đoàn người ra khỏi cửa khách điếm, lại gặp gỡ Tiết ngũ nương cùng Ân Lôi. Hai người này đối với Tô Cần mà nói, đánh không được lại trốn không thoát, biết rõ bọn họ cố ý nhưng cũng đành chịu, Tiết ngũ nương dường như nhìn ra suy nghĩ của hắn, còn cố tình cười nói: “Tô tiểu ca nhi sao lại uể oải như vậy, có phải bị tiểu cô nương tùy hứng điêu ngoa nào đó khi dễ rồi không?” Dứt lời còn liếc mắt nhìn Phùng Tinh Nhi đang đứng bên cạnh Phùng Xuân Sơn.
“Yêu nữ nơi nào, ở chỗ này nói nhăng nói cuội, không sợ gió lớn cắt đứt lưỡi à!” Phùng Tinh Nhi tức giận, cười khẩy liên tục, rút roi ra muốn lao tới, lại bị Phùng Xuân Sơn ngăn cản.
“Chẳng hay hai vị là…”
“Phùng bá bá, bọn họ cùng chúng ta chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt trên đường, ngồi cùng một chiếc thuyền đến đây.” Tô Cần vội vã phủ sạch quan hệ.
Tiết ngũ nương cười duyên: “Tô tiểu ca nói vậy còn chưa đủ, chúng ta không chỉ ngồi cùng một chiếc thuyền, mà còn ngồi cùng một cái bàn nữa.”
“Tiểu tử lần đầu tiên ra giang hồ, không dám nhận giao tình của hai vị đường chủ Bắc Minh giáo.” Tô Cần chắp tay, trịnh trọng, hắn cũng không muốn bị Phùng Xuân Sơn hiểu lầm, sau đó thuật lại trước mặt lão cha hắn.
“Hóa ra là Bắc Minh giáo Tiết nương tử cùng Ân đường chủ” Phùng Xuân Sơn rùng mình, hiển nhiên đã từng nghe qua danh tiếng Tiết ngũ nương, nhưng võ công của hai người này cao đến mức hắn cũng không thể vượt qua, sao lại muốn cùng một thiếu niên lần đầu tiên ra giang hồ kết giao.
Trầm Dung Dương nhìn sắc mặt Phùng Xuân Sơn ngày càng xoắn lại, rõ ràng là một vẻ mặt biến hóa mưu tính, khóe môi y khẽ nhếch, nếu như Tô Cần không cắt ngang lời hắn, chỉ sợ ấn tượng của Tô Cần trong cảm nhận của vị nhạc phụ tương lai này hoàn toàn không có.
“Sắc trời hình như sắp mưa rồi, không bằng chúng ta xuất phát sớm một chút đi.”
Tô Cần gật đầu liên tục, tuyệt không muốn ở đây tiếp tục dây dưa.
Lâm gia cũng không ở trong thành Tô Châu mà ở ngoại ô, sơn trang dựa vào núi, bên cạnh sông, phong cảnh thập phần đẹp đẽ.
Bọn họ men theo đường mà đi, thỉnh thoảng có người cũng đến hỏi phương hướng Lâm gia, đường tới sơn trang không xa, cuối cùng cũng thấy đại môn nối dài không dứt, quản gia của Lâm gia tự mình đứng ở cửa thăm hỏi.
“Chư vị đại hiệp đường xa mà đến, thực sự vẻ vang cho kẻ hèn này.” Lâm gia quản gia hướng bọn họ chắp tay thi lễ, năm đó trên giang hồ cũng là cao thủ hiển hách một phương, sau lại được Lâm Lạc Anh cứu giúp, cam nguyện trở thành môn hạ Lâm gia, làm một gã quản gia nho nhỏ.
Đại đệ tử bên cạnh Phùng Xuân Sơn từ trong vạt áo xuất ra thiếp mời, Lâm quản qua mở ra đảo mắt một cái, gật đầu, lại đem thiếp mời trả lại. “Hóa ra là Khoái kiếm Phùng đại hiệp, mời vào trong!” Dứt lời liền phất tay, sớm có người đi lên trước chuẩn bị dẫn bọn họ vào, bên cạnh cửa còn có người hướng bên trong hô to, để các khách nhân khác có thể nhận biết khách mới đến.
“Còn các vị này là?” Lâm quản gia nhìn về phía nhóm Tô Cần, ánh mắt thoáng dừng lại trên người Trầm Dung Dương.
Đại hội thưởng kiếm lần này, Lâm gia phát thiếp mời, chỉ có người nhận được thiếp mời, mới có thể được vào, để ngăn ngừa những kẻ cố tình trà trộn vào trong.
Tô Cần cũng lấy thiệp mời ra: “Tại hạ phụng mệnh gia phụ đến đây.”
Lâm quản gia nhìn thiếp mời, ôn hòa nở nụ cười: “Hóa ra là công tử của Tô huynh, nhớ lại lúc ngươi mới sinh ra, ta còn ôm qua ngươi.”
A Bích là theo bọn họ cùng đến, nàng là do Tô Cần cứu, hiển nhiên theo Tô Cần đi vào. Lúc đến Tô Châu, nàng liền nghiễm nhiên trở thành thị nữ của Tô Cần, thường xuyên giúp hắn thu thập hành lý, bưng trà rót nước, Tô Cần ngăn cản cũng không được, chỉ có thể để tùy ý nàng.
Tô Cần vò đầu, hiếm khi cười đến ngượng ngùng: “Bá bá, ba vị này là bằng hữu của ta, có thể dàn xếp một tí cho bọn họ cùng vào không?”
Lâm quản gia nhíu mày, khó xử: “Không phải là không thể dàn xếp, nhưng lần này thực sự không phải chuyện đùa, trang chủ đã có lệnh, phải đối xử bình đẳng.”
Thị Cầm lắc đầu, chuyện này đến bây giờ Tô công tử còn chưa rõ, bọn họ có thể đến đại hội thưởng kiếm, sao lại đi tay không mà đến: “Đây là thiếp mời của công tử nhà ta, thỉnh Lâm tổng quản xem qua.”
Lâm quản gia nhìn nội dung trên thiếp, sắc mặt lập tức đại biến, hết lần này đến lần khác xác nhận bản thân mình không có nhìn lầm, khép lại thiếp mời trả cho Thị Cầm, nghiêm nghị chắp tay: “Hóa ra là Như Ý lâu lâu chủ đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, tiểu nhân thay mặt gia chủ bồi tội, xin mời vào bên trong, thỉnh!”
Nghe được ba chữ Như Ý lâu, ngoại trừ Tô Cần vẻ mặt mờ mịt, chẳng những Phùng Xuân Sơn đang đi phía trước quay đầu lại, ngay cả hai người Tiết ngũ nương ở phía sau cũng liếc mắt nhìn nhau, giấu không được kinh hãi.
Bọn họ cố ý đi theo nhóm Tô Cần, chính là muốn xem một chút Trầm Dung Dương rốt cuộc là người như thế nào, nhưng ngàn tính vạn tính, cũng không nghĩ ra y chính là Như Ý lâu lâu chủ trong lời đồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...