Tên tiểu tử đó bước đến gần Tương Minh, vẻ mặt vô cùng cao ngạo và nham hiểm.
" Thì ra hoàng huynh của đệ ở đây, huynh có biết đệ tìm huynh cực khổ lắm hay không? " Nhị hoàng tử Võ Tương D anh bước tới gần Tương Minh, giọng điệu tuy có vẻ là dùng kính ngữ nhưng gương mặt hắn lại đầy vẻ mỉa mai.
Tương Minh lùi về sau, giọng hơi thấp thỏm lo sợ:" ta... ta ..."
Tương Danh bỗng nhiên giận dữ, dùng lực tay đẩy mạnh vai Tương Minh, giọng quát tháo:" ngươi ấp úng cái gì cơ chứ? Ta bảo ngươi phải ở lại chỗ ta để làm ngựa cho ta cưỡi, ngươi dám trốn ra đây ư?"
Tương Minh không kìm được nữa, lớn tiếng chống lại:" ngươi muốn chơi thì đi tìm bọn thái giám ấy, ta dù sao cũng vẫn là hoàng tử, lại là hoàng huynh của ngươi, tại sao ngươi lại thích đè đầu cưỡi cổ ta như vậy?"
Tương Danh bật cười ngạo mạn:" ngươi mà là hoàng huynh của ta? Xuất thân của mẫu thân ngươi chẳng qua cũng chỉ người cũng chỉ là tiện nô người Tô Hàn thôi, nếu mẫu thân ngươi là tiện nô thì ngươi cũng như vậy! Cỡ như ngươi mà cũng đòi làm Hoàng huynh của ta à?"
Tương Minh siết chặt nắm tay lại, cố nhịn. Mẫu thân của Tương Minh đúng thật là rất thấp kém, dù sinh ra Tương Minh là Đại Hoàng Tử nhưng đến vẫn chỉ ở chức Tần.
Hiền Tần luôn rất nhiều lần dặn Tương Minh rằng mẫu của Nhị Hoàng Tử đó là Thục Phi Lý Linh Lan, là phi tử quyền lực nhất. Hậu cung không có Hoàng Hậu, chính vì vậy mà mọi quyền hành trong hậu cung đều nằm trong tay Linh Lan Thục Phi. Lệnh Hồ Phi tuy là người hầu hạ phụ hoàng của Tương Minh sớm nhất và mang tiếng là người phò trợ quản lý hậu cung nhưng thật chất là chẳng có tiếng nói gì trong hậu cung cả. Dường như là Linh Lan Thục Phi 1 mình độc tôn, hậu cung đến 1 người áp chế bà ta cùng không có.
Vì lúc này đang là thời kỳ giao tranh với Nam Tộc nên phụ hoàng của chàng cần phải vỗ về Lý gia nhiều 1 chút. Dù Linh Lan Thục Phi có độc hành độc đoán thế nào đi nữa thì ông cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Tưởng đâu chỉ 1 mình Linh Lan Thục Phi ngang ngược, nào ngờ con trai của bà ta cũng ngang ngược không kém. Rất nhiều lần lần đã chèn ép Tương Minh, có lúc còn làm nhục và sỉ vả Tương Minh trước mặt rất nhiều nô tài.
Vì nghe lời của mẫu thân rằng phải nhịn nên Tương Minh đành phải cắn răng chịu đựng. Hơn nữa Tương Minh cũng chẳng được phụ hoàng thương yêu, người đối với Tương Minh cũng rất hờ hững, không thể bảo vệ được cho chàng.
Nhưng đến bây giờ hắn lôi cả chuyện mẫu thân chàng là người Tô Hàng ra mà làm nhục, thật không thể nào nhịn được nữa.
Tương Danh hết chửi mắng Tương Minh rồi lại nhìn sang Giai An, đanh giọng:" còn ngươi là ai?"
Giai An thấy hắn rất hung dữ nên hơi sợ, nàng lùi về sau vài bước để tránh xa hắn ra. Tương Danh cười mỉa:" ngươi là bằng hữu với cái tên đó à? A đầu ơi là a đầu, ta nghĩ ngươi nên tránh xa hắn ra đi, hắn chỉ là con trai của 1 ả tiện nô vốn là cung nữ rửa chân cho mẫu phi của ta mà thôi. Ngươi đi cùng với hắn sớm muộn gì cũng trở thành tiện nô giống như hắn thôi."
1 vài tên thái giám đi ngang qua tình cờ nghe thấy những lời này của vị Nhị Hoàng Tử kia thì chợt giật mình. Y chỉ là 1 đứa trẻ mà tại sao có thể nói ra được những lời cay độc như thế? Chắc chắn là do bình thường nghe Linh Lan Thục Phi mắng chửi người trong cung nên bắt chước theo. Đúng là không biết dạy dỗ, con hư quả thật là tại mẹ!
" Đủ rồi đó Tương Danh!" Tương Minh không chịu được nên lên tiếng. Dù hắn ta có nhục mạ chàng như thế nào đi nữa cũng không quan tâm nhưng a đầu đó bị lạc mất phụ thân đáng thương như vậy mà hắn cũng không bỏ qua.
" Ta cứ thích gây chuyện như thế đấy, ngươi làm gì ta?" Tương Danh buông lời khiêu khích.
Chợt hắn nhìn thấy bên thắt lưng của Tương Minh có móc theo 1 vật gì đó, hắn vội chộp lấy. Tương Minh hốt hoảng, giọng thất thanh:" trả đây cho ta!"
" A, là 1 cây tiêu, làm bằng ngọc à? Đẹp đấy, từ nay nó sẽ là của ta!"
Cây tiêu đó chính là quà mà mẫu thân đã tặng cho chàng vào sinh thần mấy hôm trước, mẫu thân đã bảo là phải giữ gìn cẩn thận, không được làm mất. Bây giờ hắn cướp đi, làm sao ăn nói với mẫu phi đây? Tất nhiên là Tương Minh sẽ không để yên cho hắn lấy đi.
Chàng chạy đến giật lại:" trả lại đây cho ta! Nó là của ta cơ mà? "
" Nhưng bây giờ nó là của ta, tiện nô thấp kém như ngươi không xứng có được thứ tốt như vậy! "
Lửa giận của Tương Minh đã dâng lên, bình thường hắn nhục mạ chàng ra sao cũng chẳng quan tâm nhưng đây là vật của mẫu thân tặng cho chàng, không thể đưa cho y được!
Giai An đứng nhìn, thấy hai người họ giằn co, cũng định đến can ngăn nhưng lại bị đẩy ra ngay lập tức.
Tương Danh không chịu được nữa, cho 1 cước vào bụng Tương Minh, cứ như thế mà liên tục đá. Tuy nhiên Tương Minh bất ngờ giật lại được cây tiêu từ trong tay của hắn.
Không thế dành được, vì tức giận nên Tương Danh đã đánh thẳng vào đầu Tương Minh 1 cái khiến Tương Minh khựng người.
Cho dù thân phận của Tương Minh không cao quý bằng hắn nhưng cũng có tự tôn của 1 hoàng tử, cũng nhận biết được mình là người trong hoàng gia. Đánh vào đầu là 1 chuyện không thể chấp nhận được đối với 1 người trong hoàng gia, điều đó là mối sỉ nhục rất lớn.
Trong khi Tương Danh còn chưa nở ra 1 nụ cười để chọc tức Tương Minh thì hắn đã lãnh ngay 1 tiếng " cốp" vô cùng lớn trên đầu mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...