【Tiểu phiên ngoại 1: Thất tịch】
Chạng vang, phong tuyết giao xen, sắc trời u ám.
Người qua đường hối hả chạy vào quán trà ven đường tránh tuyết, hận không thể lùi vào trong thêm chút nữa, tránh cho da thịt tiếp xúc với gió lạnh thấu xương.
Duy chỉ có một người vẫn ngồi ở ven đường, bình thản ung dung.
Ông chủ quán trà đi tới, tốt bụng khuyên hắn: “Vị lang quân này, tuyết dày gió dữ, vẫn nên tránh đi thì hơn!”
Người nọ lắc đầu, thở dài một hơi: “Ta sợ y tới, lại không nhìn thấy ta.” (Chữ “y” chỉ nam và “nàng” chỉ nữ đồng âm với nhau, đều đọc là “tha”.)
Ông chủ ngạc nhiên nói: “Ai cơ?”
Nam nhân nhìn ông một cái: “Người trong lòng.”
Ra là một kẻ si tình, chẳng trách tóc dưới mũ trùm đều bạc trắng, thì ra là nhớ tới thê tử sao?
Ông chủ sinh lòng đồng tình, ông nhìn thoáng qua, phát hiện giữa màn gió tuyết mà chén trà trong tay đối phương vẫn phảng phất hơi nóng.
Ông chủ thoáng sửng sốt, nhất thời không biết đó là nước trong chén lạnh đến độ kết băng bốc khói, hay là nước vẫn còn ấm.
Nếu là cái sau……
Ông không khỏi nhìn đối phương thêm lần nữa.
Gương mặt dưới mũ trùm tuấn mỹ ngoài dự đoán, không hề già nua như lúc trước tưởng.
Không đợi ông chủ kịp phản ứng, trên đường cái bỗng có một con ngựa lao tới như bay, từ xa lại gần.
Con ngựa dừng lại bên cạnh quán trà, người cưỡi ngựa buông mũ trùm bước tới.
Là một đạo sĩ.
Còn là một đạo dĩ tiên phong phiêu nhiên, đẹp đẽ vô cùng.
Xem ra vị lang quân này phải thất vọng rồi, ông chủ nghĩ thầm.
Nào ngờ nam nhân lại nở nụ cười, rất chi vui vẻ, lấy từ trong ngực ra một vò rượu nhỏ, vẫy tay với đạo sĩ.
“A Kiều mau tới đây, rượu này ta dùng thân thể ủ ấm, uống một hớp xua hàn khí!”
Ông chủ: “……”
【Tiểu phiên ngoại 2: Tết Trung Nguyên】
Trong cuộc đời hắn, chưa từng có hai chữ “Hối hận”.
Năm đó rời khỏi Tạ gia là như thế.
Đổi tên thành “Vô Sư” là như thế.
Sau đó đánh một trận với Thôi Tử Vọng cũng là như thế.
Trời đất bao la, vô quân vô phụ vô sư.
Trời đất bao la, chưa từng có người nào có thể lưu dấu trong lòng hắn.
Thẩm Kiều sẽ không phải một ngoại lệ.
Thuở mới gặp gỡ Thẩm Kiều, đối với Yến Vô Sư, y chỉ là đệ tử tâm đắc của “Kỳ Phượng Các” mà thôi.
Sự tiếc nuối khi giao thủ với Kỳ Phượng Các năm đó, có lẽ có thể tìm lại được từ Thẩm Kiều.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện, mình sai rồi.
Một kẻ mù lòa, võ công gần như phế hết thế kia, dẫu vứt ở trên đường, người khác cũng sẽ chẳng thèm bố thí một xu.
Chưởng giáo Huyền Đô sơn ngày xưa, đã hoàn toàn biến mất rồi.
Yến Vô Sư thầm cười lạnh, sinh ra một loại ác ý.
Kỳ Phượng Các một đời anh hùng, nhưng mắt chọn đồ đề lại chẳng ra làm sao.
Nếu không thể làm đối thủ, vậy chỉ có thể làm đồ chơi thôi.
Một chưởng giáo đạo mạo nghiêm trang, nếu hai tay nhuốm đầy máu tươi của người vô tội, y còn có thể giữ được sự thanh cao ban đầu hay không?
Chắc chắn là không thể.
Chẳng qua chỉ là một trò tiêu khiểu đã nhìn trước được kết cục mà thôi, Yến Vô Sư thầm nghĩ như thế.
Thật chẳng thú vị.
Nhưng hắn không ngờ rằng, mình cũng sẽ có lúc đoán sai.
Kẻ mù kia ấy thế mà vẫn kiên trì hết lần này đến lần khác.
Đối mặt với sự phản bội của sư huynh đệ đồng môn, Yến Vô Sư nhìn thấy vẻ mặt của y, còn tưởng rằng y sẽ khóc.
Nhưng Thẩm Kiều lại không.
“Người trong thiên hạ đều nói ngươi sai, người thân thiết nhất của ngươi đều phản bội ngươi, ngươi không cảm thấy tuyệt vọng sao?” Hắn hỏi Thẩm Kiều.
Kẻ mù không trả lời, y quay đầu, ngoài cửa sổ đối diện rả rích mưa phùn, trong mưa ngập tràn hoa rơi.
Song Yến Vô Sư biết, đối phương căn bản không nhìn thấy.
“Trước không thể tiến, sau chẳng thể lui, bốn bề là địch, chẳng bằng chết luôn cho rồi.” Yến Vô Sư nhẹ nhàng nói, nhìn về phía kẻ mù, “Ngươi nói xem có đúng không?”
“Không đúng.” Kẻ mù khẽ thở dài, trong tiếng thở ấy, vậy mà lại ẩn chứa thương xót, “Sai rồi, có thể thay đổi. Nhưng ta sẽ không chết, khiến Yến tông chủ phải thất vọng rồi.”
Vậy ư? Yến Vô Sư lẳng lặng cười khẽ.
Chẳng qua là bởi ngươi vẫn chưa tới tuyệt cảnh thực sự mà thôi.
Năm ấy đánh một trận với Thôi Tử Vọng, Thái Hoa kiếm của Yến Vô Sư bị đối phương đoạt đi, nhiều năm trôi qua tới nay, vẫn chưa lấy lại.
Sau khi Thôi Tử Vọng chết, Thái Hoa kiếm liền rơi vào tay đồ đề của lão ta là Tang Cảnh Hành.
Nhưng võ công của Yến Vô Sư đã sớm mở ra một con đường khác, với hắn, Thái Hoa kiếm có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Tang Cảnh Hành không biết, còn cho rằng mất kiếm đối với Yến Vô Sư là một nỗi nhục nhã khôn cùng, nên đặc biệt sai người nhắn với hắn, nói muốn lấy lại Thái Hoa kiếm, thì phải giao《Chu Dương sách》ra đổi.
Yến Vô Sư đương nhiên sẽ không làm vậy, nhưng hắn nghĩ ra một chủ ý hay hơn: Dùng Thẩm Kiều —— Cựu chưởng giáo của đạo môn đệ nhất thiên hạ, để trao đổi.
Đối với Thẩm Kiều mà nói, đây không chỉ là nguy hiểm tột cùng, mà còn là nhục nhã tột cùng, bởi vì đường đường là chưởng giáo của Huyền Đô sơn, mà lại không bằng một thanh Thái Hoa kiếm có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Ngón tay Yến Vô Sư chạm lên trán Thẩm Kiều, nhẹ nhàng trượt xuống cằm y.
Làn da tái nhợt hơi lộ vẻ bệnh trạng, chiếc cổ dài thanh tú càng như thể khẽ bóp một cái liền gãy, nhưng cái người mang vẻ mỏng manh này, cũng từng có dáng dấp ngạo cốt hiên ngang.
Hắn hiểu Tang Cảnh Hành, biết đối mặt với một Thẩm Kiều như vậy, đối phương có thể làm ra những gì.
Cho nên, Thẩm Kiều, ngươi sẽ làm thế nào?
Đây là một lựa chọn rất thú vị.
Khi Yến Vô Sư phá vỡ cửa của Bạch Long quan, hắn bắt đầu suy nghĩ đáp án của câu hỏi này.
Thẩm Kiều, ngươi sẽ chọn khuất phục, hay thà rằng ngọc nát? (Ngọc nát: hy sinh nhưng giữ được khí tiết.)
Đêm trăng.
Thẩm Kiều lạnh lùng nhìn Yến Vô Sư, cùng với Tang Cảnh Hành đứng cách đó không xa.
Có lẽ không hề lạnh lùng, chỉ là ánh trăng rọi chiếu sắc bạc lên mặt đối phương, cho nên gương mặt mới mang chút cảm giác băng lãnh.
Nhìn vẻ bình tĩnh của y, đáy lòng Yến Vô Sư bỗng sinh ra một chút tiếc nuối.
Song chút tiếc nuối ấy không đủ làm hắn thay đổi chủ ý.
“Ngươi quá mềm yếu, A Kiều.” Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng vén lọn tóc mai rũ xuống của đối phương ra sau tai, dịu dàng tựa như liễu xuân. “Kẻ mềm yếu vĩnh viễn chẳng thể thành châu báu, càng không có tư cách làm đối thủ của ta.”
Thẩm Kiều chỉ nhìn hắn, chẳng nói một lời.
“Ta hi vọng ngươi có thể sống sót.” Yến Vô Sư khẽ cười một tiếng, “Có điều, nếu như ngươi biến thành một Thẩm Kiều thoi thóp hơi tàn, cúi mình hầu hạ, thì sẽ hoàn toàn mờ nhạt giữa chúng nhân, ngay cả một điểm đặc biệt cuối cùng cũng chẳng còn!?”
Hắn ném Sơn Hà Đồng Bi kiếm vào ngực đối phương, vỗ vỗ bả vai Thẩm Kiều: “Chúc ngươi nhiều may mắn.”
Sau đó, đứng dậy, rời đi.
Khinh công của hắn có thể súc địa thành thốn, nhưng hôm nay hắn không dùng đến, mà bước từng bước rời đi. (Súc địa thành thốn: tốc độ cực nhanh, đi đến nơi trong chốc lát như thể rút đất.)
Phía sau truyền đến tiếng Tang Cảnh Hành cười khẽ với Thẩm Kiều, mang theo châm chọc và khinh thường khôn kể.
Mà Yến Vô Sư, chẳng ngoái đầu lại nữa.
Editor: Đọc đoạn này lại tức anh ách vì sự hãm cành cạch hồi đầu truyện của cha công này, thề hồi đó đọc ghét vcl ghét. May mà là công truy thụ, chứ ko t đập điện thoại. Lão Yến tạo nghiệp cho lắm rồi nghiệp nó vả vô mồm nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...