Ý Thiên nói:
- Tà khí trong người rất quỷ dị, không cách nào trực tiếp bức ra ngoài cơ thể, đã hình thành một trận pháp. Hoa Vô Khuyết ra tay rất dài rồi, tuyệt không phải mấy ngày nay mới động thủ.
Mộ Dung Tiểu Dạ hỏi:
- Vậy nên làm thế nào cho phải, ngươi có thể cởi bỏ tà khí trên người của nàng không?
Ý Thiên chần chờ nói:
- Ta ra tay không tiện.
Mộ Dung Tiểu Dạ sững sờ, ánh mắt quái dị nhìn qua Ý Thiên, truyền âm hỏi:
- Vì cái gì?
Ý Thiên giải thích nói:
- Hoa Vô Khuyết tu luyện pháp quyết rất tà ác, cũng rất hạ lưu. Muốn hóa giải tà khí trong người của nàng, không thể cưỡng ép bức bách ra được, chỉ có thể dẫn đạo xảo diệu. Từ khí này đã chiếm cứ ngực và bụng của nàng, chi bằng từ huyệt ngũ căng dưới tay dẫn xuống huyệt đáy chậu bức ra ngoài. Nếu ta ra tay thì nàng phải cởi sạch quần áo, cho nên ta không thể ra tay.
Sắc mặt Mộ Dung Tiểu Dạ đỏ lên, Ý Thiên nói thế nhưng cũng cảm thấy rất khó xử, đối với hoàng hoa khuê nữ mà nói, đó là chuyện không thể tiếp nhận.
Cho dù là Mộ Dung Tiểu Dạ, dù thập phần ưa thích Ý Thiên, cũng không có ý cho Ý Thiên làm vậy trên người của mình, huống chi là Vũ Văn Tuệ Tâm.
- Không có những biện pháp khác sao?
Từ Nhược Hoa dường như đoán ra cái gì, hỏi câu Vũ Văn Tuệ Tâm muốn hỏi.
Ý Thiên cân nhắc một chút, trả lời:
- Loại tình huống này, Phật Châu Tử Hoa thánh nữ có lẽ có biện pháp.
Vũ Văn Tuệ Tâm nghi vấn nói:
- Hoa Vô Khuyết có thể giải trừ tà khí này hay không?
Ý Thiên chần chờ nói:
- Hắn tự nhiên có thể, nhưng hắn cần cướp đi trong sạch của nàng mới có thể giải trừ tà khí trong người của nàng.
Sắc mặt Vũ Văn Tuệ Tâm đại biến, đây cũng không phải chuyện nàng tiếp nhận được.
Mộ Dung Tiểu Dạ an ủi:
- Đừng lo lắng, Tử Hoa thánh nữ thần thông quảng đại, nàng nhất định có thể giải trừ tà khí trong người của ngươi.
Nam Cung Uyển Nghi nói:
- Tử Hoa thánh nữ phiêu hốt bất định, thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn tìm nàng cũng không dễ dàng.
Mộ Dung Tiểu Dạ nói:
- Đi theo Ý Thiên thì nhất định có thể gặp được Tử Hoa thánh nữ.
Vũ Văn Tuệ Tâm khiếp sợ nhìn qua Mộ Dung Tiểu Dạ, ấp úng nói:
- Ngươi muốn ta đi theo hắn, cái này... Cái này...
Mộ Dung Tiểu Dạ an ủi:
- Vì mạng sống, chút ủy khuất này tính toán cái gì? Huống hồ có ta ở đây, sẽ không khiến ngươi thiệt thòi đâu.
Từ Nhược Hoa không nói, nhìn qua Ý Thiên, muốn hiểu suy nghĩ của hắn.
Ý Thiên nhìn qua Mộ Dung Tiểu Dạ, trầm giọng nói:
- Ngươi thật muốn nàng đi theo chúng ta sao?
Mộ Dung Tiểu Dạ nói:
- Cứu người đối với chúng ta mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, ngươi không muốn sao?
Ý Thiên trừng Mộ Dung Tiểu Dạ, khẽ nói:
- Ngươi cũng không nên nghĩ nhiều, nàng đi theo chúng ta thì Bát Cực Thần Điện sẽ bỏ qua nàng sao? Cho dù Tử Hoa thánh nữ cứu nàng, nàng chỉ cần dính quan hệ với chúng ta thôi, sẽ không thể rời khỏi.
Mộ Dung Tiểu Dạ nghe vậy ngẩn ngơ, bản thân mình đi cứu người, lại xem nh chuyện càng trọng yếu.
Ngượng ngùng cười cười, Mộ Dung Tiểu Dạ hơi xấu hổ, nhìn qua ánh mắt Ý Thiên, lộ ra vài phần xin khoan dung.
Ý Thiên bất đắc dĩ cười cười, hắn cũng không có ý trách cứ Mộ Dung Tiểu Dạ, nhưng mà hắn đang nhắc nàng nên suy nghĩ vấn đề chu đáo.
Thời điểm này Ý Thiên nhận được Long Dao Châu đưa tin, phát hiện đồng lõa sau lưng Hoa Vô Khuyết, đó là một cao thủ Nguyên Đế hết sức lợi hại.
Ý Thiên nhìn qua, phân phó nói:
- Dao Châu gặp gỡ đối thủ, tỷ tỷ đi trợ giúp nàng một tay đi.
Nam Cung Uyển Nghi gật đầu, lóe lên rồi biến mất.
Ý Thiên lưu ý tình huống bốn phía, tâm niệm suy nghĩ, liền làm Vũ Văn Tuệ Tâm bất tỉnh, phân phó Mộ Dung Tiểu ôm nàng vào phòng.
Từ Nhược Hoa đóng kỹ cửa phòng, hỏi:
- Ngươi phải cứu nàng?
Ý Thiên nhìn xem bên trên Vũ Văn Tuệ Tâm, có chút bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này tốt hơn việc chúng ta chạy đi tìm Tử Hoa thánh nữ nhiều, muốn hóa giải tà khí trong người của nàng, chỉ bằng cỏi quần áo của nàng ra. Các ngươi lo lắng thì cứ đứng nhìn. Nếu không muốn nhìn thì ra ngoài cửa canh chừng đi.
Mộ Dung Tiểu Dạ cùng Từ Nhược Hoa nhìn nhau, cả hai xấu hổ, không nói câu nào rời khỏi gian phòng của Vũ Văn Tuệ Tâm.
Ý Thiên ngồi ở bên cạnh, âm thầm hỏi thăm Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, thật làm như vậy sao?
Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa cho ra kết quả khẳng định. Nguyên nhân là vì tà khí trong người Vũ Văn Tuệ Tâm đã ngấm sâu, tùy thời có biến hóa, cho nên phải cẩn thận.
Ý Thiên bất đắc dĩ, nhẹ nhàng cởi bỏ Vũ Văn Tuệ Tâm quần áo, có chút khẩn trương.
Ngoài phòng. Từ Nhược Hoa cùng Mộ Dung Tiểu Dạ không nói một lời, tràng diện xấu hổ này không phải các nàng mong muốn, nhưng các nàng không thể tránh đi.
Trong phòng Ý Thiên cởi quần áo của Vũ Văn Tuệ Tâm ra, thân thể mềm mại tuyết trắng mê người hiện ra trước mặt của hắn. Làm cho hắn cười khổ.
Vũ Văn Tuệ Tâm rất đẹp, mặc dù Ý Thiên nhìn thấy vô số mỹ nữ vô song, không thừa nhận cũng không được, bộ ngực của nàng rất có sức hấp dẫn nam nhân.
Ý Thiên lưu ý trước ngực Vũ Văn Tuệ Tâm, hai quả cầu trắng nõn mê người, trên đỉnh núi có hạt châu hồng nhạt khiêu khích người khác.
Trên ngực Vũ Văn Tuệ Tâm có vô số hắc tuyến hình thành lộ tuyến đồ án. Đây là tà khí mà Hoa Vô Khuyết lưu lại trong người Vũ Văn Tuệ Tâm, đã có đủ ý thức, có được năng lực biến hóa.
Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa biết rõ phương pháp hóa giải, nhưng lại phải thời khắc lưu ý biến hóa của tà khí trong người Vũ Văn Tuệ Tâm, bởi vậy phải bỏ quần áo của nàng.
Ý Thiên quan sát một lát duỗi tay bóp bộ ngực mê người của Vũ Văn Tuệ Tâm, tinh tế nhấm nháp, cảm giác trơn mềm như ngọc, bật lên như thỏ, cảm xúc thật tốt.
Lúc hai tay Ý Thiên tiếp xúc tới da thịt Vũ Văn Tuệ Tâm thì ta khí trong người nàng biến hóa. Giống như có ý thức, không ngừng biến hóa trận thế, triển khai phòng ngự.
- Đồ chơi này đúng là quái dị. Cũng không biết Hoa Vô Khuyết học được từ chỗ nào.
Ý Thiên hưởng thụ cảm giác trơn mềm trên ngực của nàng, lại rót nguyên khí vào đọ sức với tà khí.
Đây là tình huống quái dị mà Ý Thiên chưa từng gặp phải, tuy bộ ngực của Vũ Văn Tuệ Tâm mê người tới cực điểm, nhưng mà đại bộ phận tâm tư của Ý Thiên đặt vào tà khí.
Dựa theo phương pháp của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, Ý Thiên cần dẫn tà khí trong ngực của Vũ Văn Tuệ Tâm tới huyệt đáy chậu.
Nhưng mà thời điểm này Ý Thiên cũng không biết. bức tà khí xuống huyệt đáy chậu, còn phải làm cho Vũ Văn Tuệ đạt tới cực khoái và phun trào.
Nếu như Ý Thiên ngay từ biết rõ điểm này. Có lẽ hắn sẽ không lựa chọn cứu người.
Thời gian một nén hương trôi qua, Ý Thiên dần dần thăm dò rõ tình thế của tà khí, cũng ý thức được cái tà khí này có hiệu quả thôi tình, bức nó ra nhất định phải khiến Vũ Văn Tuệ Tâm đạt tới hưng phấn cực hạn.
Ý Thiên đầy o não, đây là điểm hắn không rõ.
Hiện tại Vũ Văn Tuệ Tâm đã bị hắn cởi sạch cả rồi, toàn thân đều sờ khắp.
Muốn nói dừng tay không làm dường như cũng không chứng minh Ý Thiên chính nhân quân tử cỡ nào, vĩ đại cỡ nào.
Chửi bới một tiếng, Ý Thiên hiện tại mới biết mình bị Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa trêu đùa hí lộng, hôm nay đâm lao phải theo lao, đành phỉa sử dụng tay và miệng, bắt đầu thỏa thích khiêu khích Vũ Văn Tuệ Tâm đang hôn mê, làm ông mật hái hoa.
Lại một nén hương trôi qua, Ý Thiên vẻ mặt cổ quái ra khỏi phòng, cuối cùng đã hoàn thành.
- Tà khí đã thanh trừ, Tiểu nên mặc quần áo cho nàng đi, đừng cho nàng phát hiện.
Cởi quần áo thì Ý Thiên rất sở trường, nhưng mặc quần áo như từ đầu thì chỉ có thể bảo Mộ Dung Tiểu Dạ đi giải quyết tốt hậu quả.
Đứng trong sân, Ý Thiên nhìn lên trăng sáng, tâm tình quái dị tới cực điểm.
Hắn mặc dù không có phá nguyên âm của Vũ Văn Tuệ Tâm, nhưng mà nhớ lại một màn vừa rồi, toàn thân của Vũ Văn Tuệ Tâm bị hắn nhìn khắp, sờ khắp... Nghĩ vậy Ý Thiên vô cùng ão não, chính mình lúc nào cũng bắt đầu giậu đổ bìm leo rồi?
Từ Nhược Hoa lưu ý thần sắc Ý Thiên biến hóa, nói khẽ:
- Chớ suy nghĩ quá nhiều, ngươi làm vậy cũng vì cứu nàng thôi!
Ý Thiên cười khổ nói:
- Ngươi tuyệt không để ý?
Từ Nhược Hoa than nhẹ nói:
- Muốn nói tuyệt không để ý đó là gạt người. Nhưng đổi thành nam tử khác cũng không làm tốt như ngươi, không phải sao?
Ý Thiên suy nghĩ cũng phải, đổi nam nhân khác, hơn phân nửa sẽ phá nguyên âm của Vũ Văn Tuệ Tâm, chính mình xem như còn tốt đấy.
Buông bỏ gánh nặng, Ý Thiên thấy Mộ Dung Tiểu Dạ đi ra thì mang theo hai nàng rời đi.
Về phần Vũ Văn Tuệ Tâm, Ý Thiên không muốn dây dưa không rõ với nàng, cứ như vậy im ắng rời đi thì tốt hơn.
- Uyển Nghi cùng Dao Châu ở ngoài thành, trước mắt còn đang giao chiến, địch nhân hình như rất cường thế.
Ý Thiên thoáng lưu ý một chút, nắm giữ tình huống đại khái.
Phàm là nữ nhân bên cạnh Ý Thiên, hắn sẽ lưu dấu hiệu đặc thù, mặc kệ tại bất kỳ địa phương nào, trừ phi là phong tỏa không gian, nếu không hắn sẽ cảm ứng ra được.
Đi ra ngoài thành, Ý Thiên nhìn thấy Nam Cung Uyển Nghi, Long Dao Châu cùng Hoa Vô Khuyết, còn có hai tên cao thủ lạ lẫm.
Một lão nhân chừng năm mươi, toàn thân áo đen, tà khí bốc lên cuồn cuộn, đang giao phong với Nam Cung Uyển Nghi.
Tên còn lại chừng bốn mười sáu tuổi, một thân áo xám, tay cầm loan đao, đang liên thủ với Hoa Vô Khuyết nghênh chiến Long Dao Châu.
Hắc y nhân tu vị thập phần mạnh mẽ, một thân tà khí đáng sợ, nhưng lại gặp Nam Cung Uyển Nghi, bị Đại Nhật Phần Thiên Quyết khắc chế gắt gao.
Người áo xám có được tu vị Nguyên Đế, mà Hoa Vô Khuyết tu vị hơi yếu, nhưng cũng có tu vị Thánh Đế, chuyện này khiến Ý Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, không thể ngờ thực lực của Hoa Vô Khuyết tăng lên nhanh chóng như vậy.
Cảm thấy được Ý Thiên ba người xuất hiện, hắc y nhân kia thét dài một tiếng, đột nhiên đánh bay Nam Cung Uyển Nghi, đánh tới Long Dao Châu.
Ý Thiên hờ hững cười lạnh, vạn vật nguyên khí tỏa lập tức phong tỏa cả không gian, dùng tu vị thực lực ưu thế tuyệt đối một lần hành động chế trụ ba địch nhân ở đây, hóa giải tình thế nguy hiểm của Long Dao Châu.
- Hắc y nhân kia rất tà môn, ngươi nên lưu tâm nhiều hơn.
Nam Cung Uyển Nghi trở lại bên cạnh Ý Thiên, thiện ý nhắc nhở.
Ý Thiên cười nhạt một tiếng, đang chuẩn bị mở miệng thì hắc y nhân kia lóe lên rồi biến mất, mượn nhờ một lực lượng hư không, phá tan hạn chế của Ý Thiên, lặng yên biến mất.
Người áo xám cùng Hoa Vô Khuyết không có vận khí tốt như vậy, song song rơi vào trong tay của Ý Thiên.
Ý Thiên đọc trí nhớ của người áo xám, phát hiện trí nhớ tên này trống rỗng, đây là quái sự mà Ý Thiên không ngờ tới.
Hoa Vô Khuyết vẻ mặt lệ khí, ánh mắt phẫn nộ nhìn qua Ý Thiên, kêu gào nói:
- Ý Thiên, ta tuyệt đối không tha cho ngươi, ta sẽ giết ngươi.
Ý Thiên nhìn qua ánh mắt Hoa Vô Khuyết, phát hiện trên người hắn có một ấn ký lưu lại, đó là một thông đạo đặc thù mà tên cao thủ tà ác lưu lại, có thể thông qua thông đạo đặc thù tấn công Ý Thiên.
Ý Thiên không dám khinh thường, cẩn thận đọc trí nhớ của Hoa Vô Khuyết, phát hiện hắn từng gặp gỡ một lão giả lưng còng, Huyền U Nhiếp Hồn Đại Pháp tà ác chính là học được từ lão già lưng còng này.
Mặt khác nữ nhân bị Hoa Vô Khuyết nhìn chằm chằm vào không chỉ có một mình Vũ Văn Tuệ Tâm, Nam Cung thế gia Nam Cung Tình Tuyết cũng bị Hoa Vô Khuyết ám toán.
Ý Thiên còn hiểu một ít tình huống, Tiết Phượng Li vẫn đi theo Hoa Vô Khuyết lại bị Hoa Vô Khuyết tặng cho người khác, chỉ vì đổi một viên Phệ Hồn Đan cực kỳ tà ác, dùng tăng tiến tu vị.
- Tiểu tử này đúng là đáng chết, ngay cả nữ nhân yêu hắn và đi theo hắn như vậy vẫn bị vứt bỏ, quả thực là súc sinh.
Ý Thiên hết sức tức giận, trực tiếp ném Hoa Vô Khuyết vào Vô Cực Đan Đỉnh, bảo Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa xóa ấn ký đặc thù trên người của hắn, sau đó chuẩn bị luyện hóa, dùng tăng tiến tu vị của người khác.
Người áo xám tạm thời bị Ý Thiên trấn áp, đợi đến lúc cần thì luyện hóa cũng không muộn.
- Đi thôi, Cổ Ngũ và Thải Liên đang chờ lâu.
Quay người rời đi, Ý Thiên chuyển biến thời không, đây là chỗ thần kỳ của Vạn Vật Vô Cực, tu luyện tới cảnh giới nhất định thì có thể tùy ý sửa đổi không gian pháp tắc.
Gần Duệ Phong Lâu, Cổ Ngũ cùng Ứng Thải Liên đã hội hợp, bên người còn có hai nữ nhân..
Một là Huyền Dương Cung Phương Gia Lệ, một người khác chính là Nam Cung Tình Tuyết, hai người là một trong Phi Vân bát mỹ nữ.
- Công tử, ta mang về một người.
Thấy Ý Thiên hiện thân, Cổ Ngũ nhanh chóng chào đón.
- Trên người nàng có tà khí cổ quái, ta cảm thấy kỳ quái cho nên mang về cho công tử nhìn một chút.
Cổ Ngũ không ngốc, Nam Cung Tình Tuyết chính là người nổi bật trong Phi Vân bát mỹ nữ, hắn đoán chừng công tử hơn phân nửa sẽ thích, vì vậy mang về.
Ý Thiên vốn cũng quan sát Nam Cung Tình Tuyết, nhưng mà tà khí của Hoa Vô Khuyết lưu lại quá quỷ dị.
Hôm nay Cổ Ngũ mang theo Nam Cung Tình Tuyết tới xem như giải quyết một cọc tâm sự cho Ý Thiên.
Ứng Thải Liên mang theo Phương Gia Lệ đi lên, cười nói:
- Nha đầu kia cũng có vài phần duyên phận với ta, tính tình cũng rất hợp với ta, cho nên giữ bên cạnh a.
Một trận chiến ở bên ngoài Phi Vân thành, Phương Gia Lệ từng đi theo bên cạnh Ứng Thải Liên, xem như không tệ với nàng lắm.
Lúc này Ứng Thải Liên trở về, Phương Gia Lệ tỏ vẻ nguyện ý đi theo cho nên Ứng Thải Liên cũng mang nàng về.
Ứng Thải Liên làm như vậy kỳ thật là có tâm tư của mình.
Cho dù tu vị hay dung mạo của Phương Gia Lệ cũng là thượng thừa, Ứng Thải Liên là muốn dùng Phương Gia Lệ đi lấy niềm vui của Ý Thiên, củng cố địa vị của mình trong lòng Ý Thiên.
Ý Thiên hôm nay đang ở trong rừng hoa, cũng không cân nhắc những chuyện này.
Nhưng mà những nữ nhân bên cạnh hắn không thể không cân nhắc chuyện này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...